Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

19

Dường như , tất cả mọi thứ chỉ bắt đầu những từ : gặp mặt , làm quen, thân thiết, yêu, chia xa.

Cậu cũng ! Cậu không biết giờ cậu đang ở đâu? toàn bộ chỉ bao quanh toàn màu của bóng tối đứng giữa một khảng không trôi nổi một chút ánh sáng cũng không có.
Tại sao cậu lại không thể cố mình để mở mắt ra? Cậu đã ngủ bao lâu?

Trong những ngày ấy cậu thường nghe thấy tiếng nói ấm áp, dịu dàng của anh , nghe thấy tiếng anh đọc cái gì đó hình như nhật kí của anh thì phải , anh kể về lần đầu tiên ấy, anh kể về tình cảm của anh đối với cậu, anh kể nhiều lắm. Có lúc cậu nghe thấy tiếng anh khóc rất thương tâm cậu chỉ muốn tỉnh dậy ôm chầm lấy anh, ôm anh thật chặt.

Nhưng tại sao? Tại sao cậu lại không thể tỉnh dậy được? Cố mở mắt mà sao thấy nặng trĩu.  Ngày này qua tháng nọ anh vẫn kể, cậu vẫn nghe anh nói.

Trong một buổi sáng trong khi tất cả mọi người trong bệnh viện đang ngủ cậu chợt tỉnh. Cảnh vật trước mắt giờ đây chỉ là một màu trắng , đâu đâu cũng chỉ toàn màu trắng. Cậu mặc một bộ quần áo bệnh nhân, tóc thì bị cạo sạch trông có vẻ hơi buồn cười.

Phương Nam từ từ ngồi dậy tìm kiếm hình bóng ai kia. Mọi thứ rất mờ nhạt , nhưng anh không ở đây. Cậu mệt mỏi nhấc chân xuống giường đi tìm anh.  Trong lòng cậu bây giờ điều mong muốn nhất chính là gặp anh.

Nơi đây vắng tanh chỉ có những y tá đang ngủ gật . Cậu đi ra đường lớn , đi đường chỉ có lác đác vài người chạy bộ và vài chiếc xa taxi đi lại lưa thưa để chở khách. Cậu chạy trên con đường lớn , có một vài người nhìn cậu bằng ánh mắt kì lạ rồi nhìn nhau bàn tán.

Thật sự rất mệt, nhưng không sao chỉ cần gặp anh một chút mệt này cũng chẳng thấm gì, cậu chạy chân trần đến trước cửa nhà anh. Lấy chìa khóa dự phòng anh cất sau chậu hoa hồng nhẹ nhàng mở cửa.

Cánh cửa bật mở, trong nhà vẫn vậy , vẫn đơn sơ chỉ có vài ba vật dụng đơn thuần. Có một chút ánh sáng mờ mờ của buổi sáng sớm chiếu vào trong nhà. Cửa phòng anh hơi hé mở mà nơi ấy cậu lại nghe thấy những tiếng ái muội của ai kia.
Bỗng tim cậu chợt thắt lại, càng ngày càng đập mạnh hơn , cậu khó thở lắm, chỉ mong đó chỉ là ảo tưởng cậu không muốn bước lại đó nhưng lý trí cậu không ngừng thúc dục , cậu ước đó chỉ là cậu nghe nhầm.

Trong phòng một cặp nam nữ đang triền miên . Cảm giác này giống như vết thương bị rách giờ lại bị xé toạc ra , tim quặn đau một cách lạ kì, từng giọt nước mắt chảy dài trên khuân mặt cậu.

Anh yêu người khác rồi sao? Anh không yêu cậu nữa rồi!  Cậu ngồi thụp xuống cạnh tường không may đập người vào trụ để lọ hoa trước cửa . * Loảng.... xoảng....* chiếc bình sứ vỡ tan tành  làm kinh động đến đôi  nam nữ kia. Mọi thứ rối như tơ vò, giờ đây đầu cậu chỉ toàn những hình ảnh của anh với cô ta. Anh không biết từ bao giờ đã xuất hiện ở cửa phòng.

- Phương Nam! Sao em lại ở đây?

Anh lờ đờ nhìn cậu thần sắc như người đang say rượu. Cơ thể anh nõa nồ chỉ còn quấn chiếc khăn tắm. Cậu ngước lên nhìn anh , nước mắt giờ đã rơi đầy mặt.

Cô gái kia cũng đi ra. Trịnh Ân Nhi! Tim cậu lại nhói đau thêm một lần nữa. Hóa ra anh vẫn chưa quên được cô ta. Nguyệt Phong nhìn thấy cậu khóc liền không biết tại sao, không phải cậu đang ở bệnh viện sao? Anh quay lại nhìn Trịnh Ân Nhi mới ngớ ra, lửa giận lại trào mạnh trong lòng anh. * Bốp* Một cái tát lạnh lùng giáng ngay xuống khuân mặt mịn màng kia. Anh quát:

- Con mẹ nó ! Cô làm gì vậy hả! Sao cô lại ở nhà tôi. Ai cho cô vào?

Cậu nhìn anh cười lạnh . Cố gắng bám theo tường mà đứng dậy lấy hết sức lực nói

- Nguyệt Phong?  Anh có vẻ rất hạnh phúc !

Anh quay lại nhìn cậu khổ sở nói:

- Phương Nam em tỉnh rồi sao? Giờ này sao em lại ở đây sao không ở bệnh viện tĩnh dưỡng. Em cảm thấy như thế nào...... có cảm thấy chỗ nào không... khỏe không....!

- Ở đó tĩnh dưỡng? Ở đó để không biết anh đang triền miên với con nào sao? Trong khi tôi gần kề giữa sự sống và cái chết anh lại thân mật với cô ta. Từ trước đến giờ tôi ...vẫn chẳng là gì đúng không? Chẳng là cái gì đố với anh ? À! Đúng rồi anh có cô ta.... cần gì đến tôi nữa! Một thằng bệnh hoạn thích mặc váy đúng không? Ha!  Đáng lẽ tôi không nên yêu anh nhiều đến thế. Đáng lẽ.... đáng lẽ....... tôi sẽ không đau như thế này......

Cậu ngước mắt lên nhìn anh , trong ánh mắt ấy chứa đựng sự thất vọng, đau khổ. Nước mắt cứ không ngừng chảy ra. Anh đi lại gần cậu cố ôm cậu vào lòng nhưng bị cậu quyết liệt đẩy ra. Anh không ngừng run rẩy nói:

- Phương Nam! Phương Nam em đừng như vậy mà . Phương Nam ....đừng xa anh....xin em....anh yêu em.... chỉ yêu mình em thôi....xin em đừng xa anh.......anh.....anh ..........5 năm rồi....
mỗi lần nhìn em nằm đó anh đau lắm. Giờ em tỉnh lại rồi xin đừng xa anh được không ! 5 năm phải nhìn em nằm đó, 5 năm mỗi ngày anh đều mong em tỉnh dậy, ngày nào anh cũng chỉ muốn ôm chặt em vào lòng.....xin em đừng rời bỏ anh. Cầu xin em...

Anh ngồng người lên ôm cậu, anh sợ lại mất cậu một lần nữa, sợ không được nghe tiếng cậu, sợ không được nghe thấy nụ cười ấy . Giờ đây anh mới biết sợ là gì ? Anh rất sợ.

- Buông ra....anh.... cút đi.... cút......

Anh cố gắng dùng tình cảm của mình để khắc chế cậu nhưng đổi lại với nó , bao nhiêu tình cảm thì bấy nhiêu kháng cự. Cậu đẩy anh đập vào góc tường, đầu anh đập vào tường chảy máu. Trịnh Ân Nhi nhìn thấy thế liền mải móng chạy lại nắm lấy tay anh  . Lúc này anh mới nhớ ra sự hiện diện của cô ta sự tức giận lại dâng trào.

- Cút . Sao cô còn ở đây. Ở đây không có chuyện của cô.

Anh gầm lên, Trịnh Ân Nhi hình như chột dạ nước mắt ngắn nước mắt dài dậm chân bỏ đi.

- Phương Nam ....nghe anh giải thích. Được không!

Sự bình tĩnh của anh dần dần ổn định lại nhưng trong giọng nói vẫn có phần run run.

- Tôi với anh chấm dứt . Chúng ta không ai nợ ai , ai đi đường nấy.

Rồi quay người bỏ đi . Nguyệt Phong thẫn thờ nhìn cậu. Anh đang làm gì thế này ..... tại sao? Anh lại không thể bước nổi , tại sao ....... đến lúc ý thức được cậu đã đi khỏi . Nhưng anh vẫn tìm cậu  , trời mưa to . Từng hạt mưa càng thêm nặng trĩu , quất vào mặt bõng rát . Vết thương kia không ngừng chảy máu . Người ta nói: Vết thương  ngoài có thể liền lại nhưng tổn trong tim vốn không thể nào liền lại được .

Anh...... lại để cậu tuật mất khỏi tay mình rồi. Lại để cậu phải khóc, lại để cậu phải đau khổ.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com