#6: Ăn cơm một mình rất không thú vị
Họp xong Trình Tinh ngồi ở trước máy tính, trong tay cầm notebook, ở trung tâm màn hình viết hai chữ "Hung thủ", sau đó vẽ một ít đường cong, điểm chung phân biệt là: "Có tiền" "Thông minh" "Nam tính?" "Hấp dẫn?" Mấy chữ này.....
Lục Khoa đi đến phía sau cậu: "Ồ, nghiêm túc phết nhỉ."
Trình Tinh lập tức đem notebook khép lại, hì hì cười.
Lục Khoa không nhẹ không nặng búng một cái lên trán cậu: "Còn cười, cùng tôi đi phía bắc lấy băng theo dõi nào."
"Ok."
Đi vào con phố cũ phía bắc, hai người khắp nơi xem xét cũng không nhìn thấy một cái camera nào cả, hướng xa hơn phạm vi xem xem cũng không tìm được một cái nào.
Lục Khoa trở nên bực bội, bật lửa lên: "Nhóm tôi làm cũng mấy năm rồi nhưng lần đầu nhìn thấy một tên hung thủ cẩn thận như vậy."
Trình Tinh nói: "Hay nhìn xem nơi này có xe nào có gắn camera hành trình không, nói không chừng có thể trợ giúp được đôi chút."
Lục Khoa lắc đầu, phun ra khói thuốc mờ mịt: "Cậu xem TV cho lắm vào, có thể trợ giúp được cái gì cơ chứ?" Tuy rằng hắn nói như vậy nhưng vẫn đi kiểm tra mấy con xe trên phố cũ xem có chiếc nào gắn camera hành trình hay không, nếu có thì sẽ liên hệ chủ xe để hỏi xe đã dừng ở đây được bao lâu rồi.
Đáng tiếc không thu hoạch được gì.
Tan tầm hai người ngồi ở một quán mì ăn mì, cả hai đều ăn một cách no nê.
Lục Khoa một bên ăn một bên nói: "Hung thủ có thể trực tiếp đem xe có cắm nguyên chìa khóa ném ở ven đường chứng tỏ là muốn cho người khác trộm đi, xem ra hung thủ đích xác là người có tiền giống như cậu viết vậy."
Trình Tinh gật gật đầu: "Thấy tôi thông minh không?"
Lục Khoa nhỏ giọng nói thầm: "Thông minh cái đầu quỷ cậu ấy."
Sau khi ăn xong Trình Tinh liền về nhà, trên đường còn gọi điện thoại cho Chu Kính Vũ hỏi thăm xem Chu Kính Vũ ở trong trường học học tập ra sao, quan hệ xã giao thế nào......
Trình Tinh nghe điện thoại một lúc liền ngửi thấy mùi thịt nướng ngào ngạt.
Liễu Triệt bưng một mâm nấm kim châm cùng một mâm rau xà lách từ phòng bếp đi ra, đặt ở trên bàn cơm: "Cậu về rồi à, hôm nay ăn thịt nướng."
Trình Tinh gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói: "Tôi đã ăn ở bên ngoài rồi."
Liễu Triệt nghe xong lời cậu nói thì tươi cười chậm rãi biến mất, âm trầm nhìn chằm chằm cậu đến lạnh cả sống lưng, da đầu tê dại.
"À...... Ăn rồi à." Liễu Triệt không vui đem mớ rau xà lách mới mua đổ vào thùng rác.
Trình Tinh kinh ngạc nói: "Đừng đổ đi, tôi ăn mà, vừa lúc tôi cũng thấy đói bụng, ăn ở bên ngoài không đủ no." Cậu thật cẩn thận nhìn chằm chằm Liễu Triệt nói: "Chúng ta cùng nhau ăn nhé."
Liễu Triệt hơi hơi mỉm cười: "Một mình ăn cơm cũng chán, nếu cậu không ăn tôi cũng không muốn ăn. Cậu cũng nên ít ăn ở bên ngoài đi, bên ngoài không vệ sinh, trong nhà mới là tươi ngon nhất, tôi đi chuẩn bị lại rau xà lách, mau ngồi đi."
Trình Tinh chậm rãi ngồi xuống bàn cơm, nhíu mày nhìn chằm chằm vào phòng bếp, đó là một Liễu Triệt không hề giống với trước làm người ta không rét mà run, sau đó lại vẫn giống như thường mà đi tới đi lui đều toát lên phong độ nhẹ nhàng thân sĩ.
Khi đi tắm, Trình Tinh cảm thấy cả người không thoải mái......
Bên kia gương, Liễu Triệt nhàn nhã đem ngăn tủ kéo ra, lộ ra mặt kính một chiều đằng sau tủ, sau đó hắn ngồi ở ghế trên, bên cạnh bày giá vẽ cùng thuốc màu, hắn nhàn nhạt cười, đem gương mặt người đàn ông họa trên giấy, khi tấm gương trở nên mờ đi hắn liền sử dụng trí tưởng tượng của mình.
Sau khi tắm rửa xong sau không lâu Trình Tinh liền nghe được tiếng đập cửa, cậu mở cửa, quả nhiên là Liễu Triệt lại bưng một ly sữa bò nóng cho cậu.
"Uống khi còn nóng."
Trình Tinh không lấy sữa bò: "Anh uống đi, tôi không uống đâu."
Nụ cười trên môi Liễu Triệt hơi cứng đờ: "Tôi uống rồi, ly này là cho cậu." Hắn ghét bỏ bất cứ thứ gì đi chệch khỏi quỹ đạo mà hắn dự đoán.
"...... Thế, cảm ơn anh, anh cũng đi ngủ sớm một chút." Sau khi đóng cửa lại, Trình Tinh chỉ uống một nửa ly sữa: "Ai da, sao no thế nhỉ." Cậu thật sự không uống được nữa liền đem chỗ sữa bò còn lại đổ vào bồn rửa mặt.
Ban đêm, Trình Tinh đang nằm trên giường thì đột nhiên tỉnh dậy, dường như cậu nghe thấy tiếng thét chói tai của một người phụ nữ ... Hình như là từ dưới đất phát ra, sau khi cẩn thận lắng nghe một hồi lâu lại không hề nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa.
Cậu lẩm bẩm: "Chắc là ảo giác." Sau khi nằm xuống thì không ngủ lại được nữa, đột nhiên cảm thấy có chút miệng khô, thế là cậu mơ mơ màng màng rời giường đi xuống lầu, mở đèn rồi đi đến máy lọc nước rót cho mình một ly nước ấm.
"Muộn thế này rồi sao còn không ngủ?"
Trình Tinh bị thanh âm này dọa cho giật mình, cơ thể run lên một chút, nhờ thế đã đánh bay luôn cơn buồn ngủ còn sót lại của cậu, cậu quay đầu lại cười nói: "Tôi đi uống nước."
Liễu Triệt mặt không cảm xúc, hai mắt như viết chì đang vuốt ve từng tấc da thịt trên người cậu: "Sữa bò tôi đưa cậu đã uống chưa?"
Trình Tinh nhanh chóng chớp chớp mắt: "Uống...... Uống hết rồi."
Liễu Triệt trầm mặc nhìn chằm chằm cậu hai giây, sau đó lại trên dưới liếc mắt đánh giá cậu một cái: "Tôi rất ghét người nào nói dối."
Tay Trình Tinh khẽ run, cốc nước rơi xuống sàn.
Cảnh tượng này bị Liễu Triệt xem đến rõ ràng, mặt hắn không biểu tình xoay người lên lầu, theo đó là tiếng bước chân vang vọng.
......
Ngày hôm sau, mọi người đều rất bận rộn, từng người đều được phân công đi tìm kiếm thi thể, Trình Tinh phụ trách ở đường phía bắc, đi đi lại lại suốt cả buổi chiều cậu mới đi đến một căn nhà bỏ hoang.
""Meo meo,....." trong căn phòng cũ nát có mấy con mèo. Chúng rất dễ thương, nhìn qua cũng rất sạch sẽ.
Trình Tinh mỉm cười bước tới sờ sờ mèo con, sau đó thấy được càng nhiều mèo đi ra cậu liền theo chúng đến phía sau phòng: "Oa, trụ sở của mèo con đây rồi." Trong một đống bê tông thấp có một không gian cực lớn, bên trong có rất nhiều mèo nhỏ.
Trình Tinh càng nhìn càng cảm thấy không thích hợp, lấy di động ra mở đèn pin chiếu vào đống xi măng sau đó liền thấy được một bộ xương trắng, thịt trên bề mặt đã bị nhóm mèo ăn sạch từ lâu, bộ xương kia chỉ có nửa người trên không có cánh tay, phần xương bên dưới bị nhuốm máu đến mức đỏ thẫm.
Trình Tinh nhíu mày, lập tức đóng lại đèn pin không muốn nhìn cảnh tượng kinh khủng này nữa mà nhanh chóng gọi điện cho Lục Khoa. Thực mau cảnh sát điều tra đã tới, cẩn thận tra tìm manh mối trên bộ xương sau đó dùng túi nâng bộ xương lên rồi mang đi.
Lục Khoa mang theo Trình Tinh đi hỏi thăm những người dân gần đó nhưng không thu hoạch được gì.
Sau khi tan làm thì trời cũng sớm đã tối, hai người đang đi bộ trên phố thì Lục Khoa đột nhiên quay đầu lại.
Trình Tinh không hiểu ra sao hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Lục Khoa nhìn kỹ phía sau, không thấy được người nào khả nghi mới lắc đầu: "Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm, cửa hàng ngày hôm qua tới ăn cũng không tệ đâu."
Trình Tinh nghĩ lại tình cảnh của Liễu Triệt tối qua liền nói: "Thôi bỏ đi, tôi không ăn đâu." Nói xong điện thoại cậu liền vang lên, là Chu Kính Vũ.
"Anh, em muốn xin học ngoại trú nên sẽ thuê một gian phòng ở bên ngoài, anh chuyển đến ở chung với em đi."
"Này sao được, em còn chưa có việc làm mà đã đi thuê nhà, em đó, cứ ngoan ngoan ở trong trường học đi."
"Anh...... Ngày mai là một ngày rất quan trọng, em muốn chỉ anh và em cùng nhau ăn một bữa cơm."
"Ngày mai là ngày quan trọng gì thế? Úi chà, là sinh nhật anh đây mà, gần đây bận quá nên anh quên béng mất, ngày mai anh không trực ban, nếu không tăng ca thì nhất định sẽ ăn cùng em." Trình Tinh vừa đi trên đường vừa gọi điện thoại nói chuyện một hồi thật lâu.
Khi cậu về đến nhà liền thấy được trên bàn cơm có nến, rượu vang đỏ, ánh đèn ấm áp và Liễu Triệt đang ngồi trước giá vẽ mang mắt kính vẽ tranh.
Trình Tinh chậm rãi đi lên trước, nhìn thấy trong tranh có một con chim trắng bay cao: "Đây là chim gì vậy?"
Liễu Triệt quay đầu lại mỉm cười, hai tròng mắt xuyên thấu nhìn chằm chằm cậu: "Chim tử vong."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com