Chương 107: Công tử thế vô song (32)
Công tử Việt nhìn hắn, lòng khẽ rung động, người này luôn có thể chỉ ra con đường cho y một cách rõ ràng.
Muốn ngăn chặn kế hoạch của hai nước Ninh Bá, lúc này y quả thật nên về nước.
Kế hoạch đã định, mọi thứ bắt đầu được chuẩn bị, chỉ là lần này xuất hành không còn là xe ngựa, mà là hai con tuấn mã, trong giỏ ngựa mang theo một ít đồ dùng hàng ngày, căn nhà đã ở lâu ngày bị khóa lại.
Ra roi thúc ngựa, khi công tử Việt đến lãnh thổ nước Lâm, thư tín do bồ câu đưa đi đã đến Tùng Đô, được đại thần soạn thành tấu chương, trình lên trước mặt Lâm vương đang nằm liệt giường.
"Công tử Việt cầu học trở về?" Lâm vương khi nhìn thấy tin tức thì ngón tay run rẩy, "Chuyện này có thật không?"
"Thật, công tử Việt du học các nước, ở lâu tại nước Nghi, nay việc học đã thành, sắp về đến Tùng Đô rồi." Đại thần cung kính nói.
"Việt nhi chưa chết, Việt nhi chưa chết." Lâm vương cười đến nước mắt trào ra khóe mắt, nhất thời sắc mặt hồng hào, "Tốt, rất tốt."
Chén rơi xuống đất, thuốc thang đều đổ ra ngoài, hai người bên giường nhìn sang thì thấy Nhược phi đang giơ hai tay, vẻ kinh ngạc và không thể tin nổi xen lẫn trên mặt, rồi chuyển thành sự vặn vẹo khó kiềm chế.
"Đại vương, công tử Việt đã hạ táng, người này liệu có phải là giả mạo không?" Nhược phi cố gắng kìm nén hơi thở nói.
Chết thật? Giả chết!
Y dám giả chết biến mất khỏi tầm mắt mọi người, vậy thì đừng hòng sống lại.
"Gặp mặt sẽ biết." Lâm vương vịn tay cung nhân bên cạnh ngồi dậy nói, "Thiên mệnh của quả nhân không còn dài, nay Việt nhi có thể bình an trở về, cũng nên thông báo khắp nơi trong nước Lâm."
"Đại vương!" Nhược phi thở dồn dập.
"Cứ quyết định như vậy đi." Lâm vương nói với vị đại thần trước mặt.
"Vâng, thần cáo lui." Đại thần hành lễ, đứng dậy rời khỏi điện.
Nhược phi liếc nhìn người rời đi, ánh mắt rơi vào Lâm vương đang ngồi bên giường khẽ ho vài tiếng, trong mắt lóe lên một tia độc ác.
Một khi công tử Việt trở về, y sẽ là người thừa kế danh chính ngôn thuận, nhưng chỉ cần không ai xác nhận thân phận thật của y, y chính là kẻ mạo danh dòng dõi vương thất, loạn thần tặc tử.
"Thần thiếp cũng cáo lui." Nhược phi ra khỏi điện, ra hiệu cho thị vệ bên cạnh, "Người thấy người vừa đi ra rồi chứ, bản cung không muốn nhìn thấy hắn nữa."
"Vâng."
Tin tức không truyền đến lãnh thổ nước Lâm, mà lụa trắng lại được chuyển đến phủ đệ ngoài cung.
"Công tử Việt chưa chết?"
"Ý của vương phi là chặn yở nửa đường! Tuyệt đối không cho phép đặt chân vào Tùng Đô một bước."
"Thế cục hiện tại sắp ổn định, chuyện trước kia ngươi và ta đều có tham gia, tuyệt đối không thể để y trở về Tùng Đô."
Binh lính chỉnh đốn trang phục lên đường ra khỏi thành trong đêm, lùng sục khắp nơi, nhưng dù tìm kiếm khắp các thành trì thì vẫn không tìm thấy tung tích của công tử Việt.
"Chủ tử, không tìm thấy!"
"Không thể nào, y làm gì có bản lĩnh lên trời xuống đất!" Nhược phi đi đi lại lại trong cung, trên trán thậm chí rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, suy nghĩ trong đầu hỗn loạn, cho đến khi bước đến một chỗ nào đó thì dừng lại, "Không đúng, không đúng, bản cung đã nhìn thấy người trong quan tài lúc đó, giống công tử Việt như đúc, thiên hạ lại có người giống nhau đến vậy ư?"
"Ý của chủ tử là?" Thái giám cẩn thận hỏi.
"Nhất định y có cách che giấu dung mạo nên mới có thể đi lại tự do trong sáu nước." Mắt Nhược phi khẽ run rẩy nói.
"Nhưng dù biết vậy, biển người mênh mông cũng không biết tìm nơi đâu!" Thái giám nói.
"Đúng là như vậy... Đại vương đã hai ngày không ăn uống gì, cha con bọn họ dám đùa giỡn ta." Nhược phi xoay người, ngồi xuống trước bàn trải lụa trắng ra nói, "Nếu bọn họ bất nhân, thì đừng trách ta bất nghĩa."
Lụa trắng viết xong được cung nhân vội vã mang ra ngoài. Nhược phi đứng dậy, xách theo bát thuốc vừa sắc xong nói: "Gọi thị vệ đến, theo bản cung đến Chính Dương điện thăm đại vương."
Đã đến nước này, có một số việc không cho phép bà ta do dự được nữa.
Chỉ là khi đoàn người vội vã đến Chính Dương điện, cửa điện đã bị thị vệ chặn lại, một người giơ tay nói: "Tham kiến vương phi, đại vương nói ngoài công tử Việt ra thì không gặp ai."
"Thật sao?" Nhược phi cười lạnh một tiếng, giơ tay ra hiệu, thị vệ phía sau rút đao kiếm ra, chém gục hai thị vệ canh cửa ngã vào vũng máu.
Những người khác đều rút kiếm, máu tươi văng tung tóe, trực tiếp vẩy lên cửa chính điện, cửa chính điện bị đẩy ra, khi thị vệ xông vào, ngay cả những cung nhân cầu xin cũng bị giết chết.
"Khụ khụ khụ." Lâm vương miễn cưỡng ngồi dậy từ trên giường, nhìn người phụ nữ mặt mày mang vẻ điên cuồng nói, "Nhược nhi, ngươi đây là muốn bức vua thoái vị ư?"
"Sao có thể, Nhược nhi chỉ lo lắng cho sức khỏe của đại vương." Nhược phi xách hộp thức ăn đi đến bên giường, đặt lên bàn, múc ra thứ nước thuốc đặc sánh cười nói, "Bọn chúng canh giữ Chính Dương điện không cho đại vương một giọt nước nào, Nhược nhi thật sự không nỡ."
"Ha ha ha." Lâm vương cười đến cả người run rẩy, "Nói hay lắm."
"Nếu ngài không để công tử Việt trở về, thiếp và ngài đâu đến nỗi đi đến bước đường này." Nhược phi khẽ thở dài, dùng thìa múc thuốc đưa đến bên môi Lâm vương, "Đại vương mời dùng."
Lâm vương nhìn bà ta, há miệng nuốt lấy thìa thuốc, nhưng lại phun thẳng vào khuôn mặt mang vẻ đắc ý của bà ta.
Nhược phi bị phun đầy mặt, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên dữ tợn, giận dữ đứng dậy nói: "Đè lão lại."
Thái giám hai bên trái phải giữ chặt Lâm vương, Nhược phi dùng khăn lau mặt, trực tiếp bóp cằm Lâm vương, đổ thẳng thứ nước thuốc còn nóng hổi vào miệng ông.
Thuốc tràn ra khóe môi, mắt Lâm vương đỏ ngầu, vẫn khó mà khống chế phải nuốt xuống không ít nước thuốc, khi được buông ra thì bò đến bên giường nôn khan không ngừng.
"Đại vương, là ngài ép Nhược nhi." Nhược phi buông bát thuốc ra, vỗ lưng ông nói, "Nếu không phải các người ép thiếp đến mức này, đại vương vốn không cần phải chết."
"Ha ha ha." Lâm vương ngước mắt nhìn bà ta cười nói, "Quả nhiên độc ác nhất là lòng dạ đàn bà."
"Đại vương bây giờ mới biết thì đã muộn rồi." Nhược phi vuốt ve má ông nói, "Đợi công tử Việt trở về, cả Tùng Đô này đều đã là của Huy nhi, y trở về chỉ có đường chết, không bằng cho y tội danh là mưu sát đại vương thì thế nào?"
Lâm vương muốn nói, nhưng khóe môi đã tràn ra máu tươi, ánh mắt cũng hơi tán loạn.
Bên ngoài cung điện truyền đến tiếng bước chân vội vã và tiếng binh khí va chạm.
Nhược phi quay đầu hỏi: "Có phải binh mã của phụ thân đã vào cung rồi không?"
Tiếng kêu thảm thiết truyền đến, thị vệ và thái giám trong điện đều có chút hoảng sợ, Lâm vương lại nhỏ giọng lẩm bẩm: "Việt nhi..."
Cửa chính điện lại bị đẩy ra, trong ánh sáng ngược, bóng dáng cao ráo như ngọc kia tay cầm kiếm, khi nhìn thấy cảnh tượng trong điện thì ánh mắt khẽ nheo lại, vội vã bước qua bậc cửa, gọi một tiếng: "Phụ vương!"
Kiếm dài đến gần, tự có thị vệ nghênh đón, nhưng lại bị đao kiếm vươn ra từ sau lưng công tử Việt cản lại, trực tiếp cắt cổ.
Mấy người ngã xuống, công tử Việt đến gần mép giường, Nhược phi gần như được thái giám đỡ vội vã tránh xa giường: "Ngươi không thể giết ta, nếu không sẽ là địch với toàn bộ tông thất."
Bà ta hoảng loạn đứng sang một bên, công tử Việt lại làm ngơ bà ta, trực tiếp ngồi xuống mép giường đỡ Lâm vương khóe môi rỉ máu dậy: "Tông Khuyết!"
"Là độc." Tông Khuyết tiến lên, dùng ngón tay chạm vào thuốc đổ trên mép giường, rút từ trong tay áo ra một gói vải, lấy ra mấy cây ngân châm, đâm vào huyệt đạo của Lâm vương, sau đó lấy từ trong ngực ra một viên thuốc đưa đến bên môi Lâm vương: "Uống đi."
"Phụ vương." Công tử Việt nâng cằm ôngbóp mở miệng ra, nhìn viên thuốc đi vào nói, "Nước."
Có thị vệ vội vã mang nước đến, nước được rót vào, Lâm vương ho khan vài tiếng, mở mắt ra: "Việt nhi..."
"Phụ vương, ngài chịu khổ rồi." Công tử Việt mắt ngấn lệ, nhẹ giọng hỏi, "Bây giờ có thấy khó chịu không?"
"Thuốc kia... có tác dụng." Lâm vương miễn cưỡng giơ tay, sờ lên má đứa con trai trước mặt nói, "Việt nhi lớn lên nhiều rồi."
"Nhi thần đã hai năm chưa gặp phụ vương." Công tử Việt xoay mắt hỏi, "Thân thể phụ vương bây giờ thế nào?"
"Thuốc giải độc chỉ là tạm thời." Tông Khuyết nhìn cảnh cha con tình thâm trước mặt nói, "Ngài ấy quanh năm suốt tháng dùng những thứ tổn hại cơ thể, nguyên khí đã cạn, sắp như đèn cạn dầu."
Công tử Việt môi khẽ động, thở dồn dập, nước mắt đã chảy xuống đôi gò má, Lâm vương lại thở dài một tiếng cười nói: "Người có số mệnh, trước khi chết phụ vương có thể gặp lại Việt nhi một lần, đã mãn nguyện rồi."
Công tử Việt lau nước mắt, quay mắt nhìn Nhược phi đang cứng cổ mặt đầy kinh hãi phẫn hận: "Phụ vương bệnh nặng, luôn là vương phi ở bên hầu hạ, nay uống phải thuốc độc chết người, vương phi sẽ không nói là mình không biết chứ?"
"Là bản cung rót thì sao, hiện giờ ngươi có thể vào Chính Dương điện, nhưng chưa chắc đã ra khỏi đây được." Vẻ mặt Nhược phi chuyển sang đắc ý, "Nếu ngươi giết ta, dù leo lên vương vị cũng sẽ bị tông thất phản đối."
Công tử Việt nhìn động tác miễn cưỡng duy trì vẻ đoan trang của bà ta nói: "Trước tiên dẫn bà ta xuống, Việt có chuyện muốn nói với phụ vương."
"Vâng." Thị vệ động thủ.
Nhược phi nhìn những người đến gần thì giãy giụa không ngừng: "Ngươi dám! Đừng chạm vào ta, đợi phụ thân ta bao vây vương cung, ngươi cũng chỉ là tù nhân mà thôi."
Sắc mặt công tử Việt không đổi, đã có người nhét khăn vào miệng Nhược phi kéo đi.
"Các ngươi cũng lui xuống trước đi." Công tử Việt nói.
"Vâng." Những người khác hành lễ, Tông Khuyết thu lại túi thuốc cũng bước ra ngoài điện.
Còn vài canh giờ nữa, hai cha con họ sẽ mãi mãi âm dương cách biệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com