Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 108: Công tử thế vô song (33)

Cửa điện đóng lại, công tử Việt đứng dậy chỉnh lại gối mềm, để Lâm vương dựa thoải mái hơn.

Lâm vương nhìn từng cử động của y, lại luôn cảm thấy con trai khác xưa rất nhiều: "Việt nhi ở ngoài vất vả rồi."

"Có người chiếu cố, lưu vong hai năm không tính là vất vả." Công tử Việt đứng dậy cầm lấy khăn, giúp ông lau đi vết máu bên môi nói, "Phụ vương ở trong cung, chịu sự bức hại của bà ta mới thật sự vất vả."

"Tông thất quyền thế lớn, dù phụ vương biết Việt nhi đang trong hiểm cảnh, có một số việc cũng không còn cách nào khác." Lâm vương nói.

"Nhi thần biết." Công tử Việt đặt khăn xuống nói, "Nhi thần chưa từng trách phụ vương."

Lâm vương nghe vậy thở dài một tiếng, nước mắt già nua tuôn rơi: "Trong số nhiều con trai của quả nhân, chỉ có Việt nhi là hiếu thuận nhất, trước kia con giả chết, không biết phụ vương đau lòng đến nhường nào."

"Chuyện này là lỗi của nhi thần." Công tử Việt nói, "Nhi thần vốn muốn hoàn toàn rời xa triều đình, nhưng phong vân sáu nước biến ảo, lần này trở về Tùng Đô là có chuyện quan trọng muốn báo."

Lâm vương nhìn y nói: "Nói nghe xem."

"Nước Ninh đã xuất binh đánh nước Lỗ, nước Lỗ cầu viện nước Thử bị từ chối." Công tử Việt lấy bản đồ từ trong tay áo ra trải ra nói, "Nước Lỗ tuy có địa hình hiểm trở, nhưng binh lực yếu kém, e rằng không chống đỡ được mấy tháng sẽ bị đánh hạ."

"Nước Ninh thế mạnh, nước Lỗ thế yếu, hai nước Ninh Bá liên hôn càng thêm cường thịnh." Lâm vương hít sâu một hơi nói, "Chỉ là nước Ninh dù có thể thôn tính những nước nhỏ này, nếu chúng muốn tấn công nước Lâm ta thìvẫn còn nước Bá làm lạch trời."

Dù là liên hôn, nhưng hành binh tất nhiên không được.

"Phụ vương, nếu liên hôn là giả, mưu đồ là thật thì sao?" Công tử Việt hỏi, "Có nước Lỗ làm kho lương, tướng sĩ nước Ninh sẽ dũng mãnh vô địch."

Lâm vương nín thở, một khi nước Bá bị đánh hạ, cửa ngõ nước Lâm sẽ mở toang. Dù công tử Huy có tông thất làm hậu thuẫn, một vị vua không có năng lực ra quyết sạch liệu thật sự có thể bảo vệ bản thân và nước Lâm trong tình thế nguy hiểm trùng trùng không?

"Huy nhi bị mẫu phi chiều hư rồi, e rằng dù có leo lên vương vị, đó cũng chỉ là vương vị của quý tộc tông thất." Lâm vương nhìn đứa con trai trước mặt nói, "Phụ vương vô năng, cả đời bị người khác khống chế, nhưng Việt nhi con nếu lên ngôi vua, con đường phía trước cũng đầy gian nan, khắp nơi bị kiềm chế."

"Nhi thần hiểu." Công tử Việt nhìn ông, trong mắt tràn đầy tình cảm quấn quýt, "Chỉ là vì sự an ổn của nước Lâm, nhi thần nguyện dốc sức thử một lần."

"Tốt." Lâm vương chống tay muốn ngồi dậy, "Lấy bút mực đến đây."

Công tử Việt đứng dậy, bày bút mực lên án thư trước mặt ông. Dù tay Lâm vương run rẩy nhưng vẫn từng nét từng nét viết xuống tên người kế vị ngai vàng.

Đời người vội vã đến cuối, tựa như giấc mộng hoàng lương, tỉnh mộng mới biết mình nợ ai.

Vương ấn đóng xuống, lụa trắng được gấp lại đưa cho công tử Việt, Lâm vương yếu ớt tựa vào gối mềm nói: "Việt nhi, nếu muốn lung lạc tông tộc thì phải giữ lại mạng của Nhược phi."

"Vâng, nhi thần còn muốn thỉnh phụ vương ban cho một đạo thánh chỉ." Công tử Việt thu lại lụa trắng quỳ xuống nói, "Nhi thần lưu vong, có một người liều mình bảo vệ, nhi thần muốn giúp người đó xóa bỏ thân phận nô lệ."

"Người đó..." Lâm vương nhớ tới người vừa vào điện đã giải độc cho ông, người đàn ông kia, nếu không phải sau gáy hắn có dấu ấn nô lệ thì có chỗ nào giống một nô lệ đâu cơ chứ, "Việt nhi, nô lệ bảo vệ chủ vốn là chuyện thường, không thể dễ dàng buông lỏng, ngược lại khiến hắn mất đi quy củ."

"Hắn cứu nhi thần mấy lần, sống chết không rời, nhi thần đã hứa với hắn, quân tử nhất ngôn, không thể dễ dàng bội ước." Công tử Việt cúi người nói, "Xin phụ vương thành toàn."

"Thôi vậy, con một lòng nhân hậu, chỉ là sau này làm việc, thủ đoạn không thể quá mềm yếu." Lâm vương miễn cưỡng ngồi dậy, viết xuống thánh chỉ ân xá, cũng giao cho công tử Việt.

"Đa tạ phụ vương." Công tử Việt gấp lại cất kỹ, rồi thu lại bút mực trên án thư.

Ánh sáng mặt trời bên ngoài thay đổi bóng hình trên mặt đất trong điện, quân vương tựa vào gối mềm nói chuyện, rồi từ từ trút hơi thở cuối cùng.

Trong mùi máu tanh, ngón tay công tử Việt chạm vào mũi ông, khi nhận ra không còn chút hơi thở nào thì đứng dậy quỳ xuống, đầu chạm đất, những giọt nước mắt trong suốt rơi xuống, thân hình khẽ run rẩy: "Phụ vương..."

Tông Khuyết đứng bên ngoài rất lâu, có người dò xét đánh giá thân phận hắn, nhưng không ai dám đến gần, cho đến khi cửa điện từ bên trong mở ra, vị công tử mặc áo vải bố nhưng phong thái hơn người bước ra, tay cầm lụa trắng, vẻ mặt bi thương: "Phụ vương về trời."

"Điện hạ xin nén bi thương." Những người khác đều hành lễ nói, "Nay đại vương băng hà, xin điện hạ lên ngôi."

"Chuyện này đợi sau khi lo xong hậu sự cho phụ vương rồi nói." Ánh mắt công tử Việt rơi vào người Tông Khuyết, bước tới nói: "Hôm nay vất vả nhiều rồi, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi."

Tông Khuyết nhìn người thanh niên trước mặt tựa như khoác lên mình ánh chiều tà nhưng lại lạnh lẽo mệt mỏi, hành lễ nói: "Vâng."

Vị quân tử sáng trong kia cuối cùng cũng đăng lâm vương vị, địa vị khác biệt, họ sẽ không còn như xưa nữa.

"Đưa Tông công tử đi nghỉ ngơi trước." Công tử Việt hạ lệnh.

"Vâng." Người hầu nhìn sắc mặt, cung kính đi trước dẫn đường.

Công tử Việt nhìn bóng lưng Tông Khuyết rời đi, trong lòng khẽ thở dài, xoay người nói với người bên cạnh: "Phụ vương về trời, Nhược phi tình sâu nghĩa nặng với phụ vương, cam nguyện chôn cùng."

Người hầu bên cạnh ngẩn ra, cúi đầu đáp: "Vâng, không biết Nhược phi sẽ tuẫn táng bằng cách nào?"

"Nhược phi tự mình uống thuốc độc." Công tử Việt nói.

"Vâng, nô đã hiểu." Người hầu vội vã vào điện, mang bát thuốc còn lại ra khỏi chính điện đi vào thiên điện.

"Ta không uống! Công tử Việt ngươi dám! Tông tộc sẽ không... khụ khụ khụ..."

Tiếng giãy giụa truyền ra một lúc, cuối cùng im bặt.

Gió đêm thổi qua, dây cột tóc bay phất phơ như nhuộm một màu đỏ tươi của máu.

Người hầu vội vã bước ra, đứng sau lưng công tử Việt nói: "Điện hạ, Nhược phi đã uống thuốc độc tự vẫn."

"Chuẩn bị tang lễ." Công tử Việt nhìn tòa vương cung nguy nga sắp chìm vào bóng đêm nói, "Mẫu phi qua đời, Huy nhi cũng nên vào cung khóc đưa tiễn, để tỏ lòng hiếu thảo."

"Vâng." Người hầu vội vã rời đi.

Thi thể trên đất bị kéo đi, vết máu được lau sạch, khi công tử Việt thay đồ tang, tin tức truyền ra khỏi cung.

"Cái gì?!" Người đàn ông vạm vỡ mặc trang phục hoa lệ thêu chỉ vàng đập bàn đứng dậy, "Công tử Việt lặng lẽ vào được vương cung khi nào, Nhược nhi đâu? Sao bây giờ mới báo tin!"

"Đại vương về trời, Nhược phi nương nương tình sâu nghĩa nặng với đại vương, sống chết có nhau." Người hầu đến báo tin nói.

"Sống chết có nhau?!" Người đàn ông trừng mắt, túm lấy cổ áo người hầu nói, "Công tử Việt thật to gan, y thật sự cho rằng có di ngôn của đại vương là có thể ngồi vững vương vị ư?"

"Đại nhân đừng kích động, điện hạ bảo nô giao cho ngài một vật, nói ngài xem xong sẽ hiểu." Người hầu bị nhấc bổng lên, bèn lấy từ trong tay áo ra một mảnh lụa trắng đưa cho người đàn ông trước mặt.

Người đàn ông vung tay nhận lấy, khi nhìn thấy nội dung bên trong thì nhất thời nín thở.

Kế sách hiện tại, chỉ có bức vua thoái vị. Phụng Nhược.

Tên người viết, mục đích không thiếu một chữ, phượng ấn trên đó càng thêm rõ ràng.

Một khi tờ lụa trắng này bị công bố khắp thiên hạ, họ sẽ bị xem là loạn thần tặc tử.

Người đàn ông nén giận, trực tiếp xé nát lụa trắng: "Thứ đồ giả mạo, sao có thể tin là thật."

"Đại nhân, thứ trên tay ngài quả thật không phải đồ thật." Người hầu cung kính nói, "Chỉ là tờ lụa do Nhược phi nương nương tự tay viết vẫn còn trong tay điện hạ, điện hạ nói vì danh tiếng của cả tông thất, xử lý như vậy là tốt nhất."

Các khớp ngón tay người đàn ông kêu răng rắc, nhưng cũng biết nhược điểm đã rơi vào tay công tử Việt, y có chuẩn bị mà đến, bất kể là giả chết hay đoạt lấy vương vị, mà để không bị xem là loạn thần tặc tử, họ không thể hành động thiếu suy nghĩ: "Vậy nên từ khi y vào lãnh thổ nước Lâm thì đã trực tiếp truyền tin nói y trở về, mục đích chính là để bọn ta hành động ư?"

Thấy sắp thành công, bọn họ đương nhiên sẽ không cho phép biến số như công tử Việt trở về, mà họ càng gấp thì càng dễ rơi vào bẫy của đối phương.

Sắp thành lại bại, chẳng qua là như vậy!

"Đại nhân vẫn không nên tự ý suy đoán ý của công tử thì hơn." Người hầu hành lễ nói, "Nếu không có việc gì, tại hạ cáo lui."

"Y dám tính kế cả phụ vương mình, hiện tại ta để y chiếm thượng phong, nhưng ngày tháng còn dài, chúng ta cứ chờ xem." Người đàn ông cười lạnh một tiếng, mặt mày dữ tợn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com