Chương 29: Ai Chẳng Quyến Luyến Những Dịu Dàng (29)
Giường bệnh được đẩy ra, thiếu niên nằm trên giường có ý thức rất rõ ràng, chỉ là chân đã được bọc đầy thạch cao dày.
"Hành Hành, chân con cảm thấy thế nào rồi? Con có đau không?" Mẹ Lâm nhẹ nhàng hỏi.
"Hiện tại chỉ có cảm giác tê thôi, không đau đâu ạ." Tóc của Lâm Hành vẫn còn ướt nhưng nụ cười lại rất dịu dàng: "Đừng lo lắng cho con quá, một thời gian nữa sẽ tốt thôi."
"Con gan dạ thật, vừa mới trưởng thành đã dám tự mình ký tên." Mẹ Lâm lấy khăn tay ra lau đi mồ hôi còn sót lại trên mặt cậu.
"Chữa trị sớm thì hồi phục sẽ tốt hơn." Lâm Hành nắm tay bà nhẹ nhàng lắc lắc, nói: "Mẹ đừng khóc, con còn chưa khóc mà."
"Cái thằng bé này." Mẹ Lâm nở nụ cười qua làn nước mắt: "Bản thân bị thương mà còn an ủi người khác."
"Xin chào, chúng tôi cần chuyển bệnh nhân vào phòng bệnh trước." Y tá nói: "Thủ tục nhập viện cũng cần làm."
"Đã làm xong rồi." Tông Khuyết đưa đơn cho cô y tá.
Muốn chữa trị thì đương nhiên phải nhập viện, khi hắn thanh toán chi phí thì đã làm luôn thủ tục này.
"Được rồi." Y tá cầm đơn rồi nhìn qua: "Không có vấn đề gì."
Ánh mắt Lâm Hành khẽ chuyển động rồi dừng lại trên người Tông Khuyết, thật tốt là hắn không sao.
Tông Khuyết cảm nhận được ánh mắt của cậu, hắn nhìn về phía thiếu niên đang nằm trên giường bệnh với đôi mắt trong veo, dịu dàng: "Cảm ơn cậu, hãy dưỡng thương cho tốt."
"Cảm ơn đâu chỉ dùng miệng nói là được?" Lâm Hành nhìn hắn rồi mỉm cười nói.
Cậu biết mình nên buông tay nhưng một khi buông tay, có lẽ cả đời này sẽ không còn gặp lại nữa.
Thà tiếp tục đau lòng, còn hơn là để mình hối hận không dám thử một lần.
"Cần tôi làm gì không?" Tông Khuyết hỏi.
"Công việc của cha me tôi luôn vô cùng bận rộn, tôi không muốn mời hộ lý." Lâm Hành nhìn hắn nói: "Người lạ sẽ hơi ngại."
Cứ coi như cậu lợi dụng sự dịu dàng của hắn đi.
"Tôi hiểu rồi." Tông Khuyết nói.
Lâm Hành bị thương là vì hắn, hắn nên chịu trách nhiệm về việc này.
Hai thiếu niên nhìn nhau, mẹ Lâm lau nước mắt rồi vô thức liếc nhìn cha Lâm nhưng lại được ông vỗ vai an ủi.
Lâm Hành ở trong phòng bệnh đơn, mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa. Cha Lâm gọi Tông Khuyết ra ngoài, còn mẹ Lâm ngồi bên giường bệnh, lấy khăn tay lau mồ hôi trên mặt và cổ Lâm Hành, nói: "Hôm nay con dùng tạm đồ bệnh viện nhé, ngày mai mẹ sẽ mang chăn gối sạch và đồ dùng cá nhân của con đến."
Bà biết con trai mình có tính sạch sẽ nhưng quần áo trên người cậu lại không phải của cậu.
"Vâng." Lâm Hành nằm trên giường mềm, nhận lấy khăn tay, nói: "Mẹ, con có thể tự lau."
"Được rồi." Mẹ Lâm buông tay, nhìn con trai sắc mặt vẫn còn hơi tái, nói: "Con trai, con thật sự không muốn mời hộ lý sao?"
Lâm Hành nhìn bà, con trai luôn hiểu rõ nhất tâm tư của người mẹ nhưng bà cũng có thể hiểu được phần nào suy nghĩ của con trai: "Mẹ, con thích cậu ấy."
"Con thật sự không sợ mẹ phản đối à?" Mẹ Lâm thở dài.
"Mẹ sẽ phản đối ư?" Lâm Hành hỏi lại.
"Không, dù là yêu hay được yêu, đó đều là một điều rất hạnh phúc, không liên quan đến giới tính." Mẹ Lâm vuốt tóc cậu, nói: "Con trai của mẹ đã ưu tú và nỗ lực như vậy, mẹ còn đòi hỏi cái gì nữa, trời xanh cũng sẽ cảm thấy mẹ quá tham lam. Con đã trưởng thành, cuộc đời của con do chính con quyết định, mẹ chỉ đưa ra lời khuyên, sẽ không can thiệp."
Lâm Hành mỉm cười: "Con cảm ơn mẹ."
Mẹ Lâm dịu dàng hỏi: "Nhưng cậu ấy không thích con đúng không?"
Lâm Hành khẽ cụp mắt, ánh mắt mờ đi. Cậu vẫn nhớ rõ nỗi đau khi bị từ chối, như thể trái tim bị xé toạc ra, tất cả cảm xúc bị moi hết ra và ném đi.
"Vâng." Lâm Hành đáp.
"Con trai, chuyện tình cảm đừng quá ép buộc, ép buộc chẳng có lợi cho bản thân mà còn làm khó người khác nữa. Sau này con sẽ gặp rất nhiều người, có thể sẽ gặp được người mà hai bên đều có tình cảm với nhau." Mẹ Lâm nói.
"Mẹ, con không phải là ép buộc mà là muốn dũng cảm tranh thủ một lần." Lâm Hành mỉm cười nói: "Nếu vừa gặp khó khăn mà đã lùi bước thì sẽ bỏ lỡ người quan trọng, cậu ấy xứng đáng để con tranh thủ thêm một lần cho chính mình."
"Được, con tự quyết định đi." Mẹ Lâm đứng dậy, cười nói: "Chỉ cần đừng làm khổ bản thân là được, con nghỉ ngơi cho tốt, mẹ về lấy đồ cho con."
"Vâng, mẹ, trên đường đi cẩn thận nhé." Lâm Hành dặn dò.
"Được." Mẹ Lâm mở cửa đi ra ngoài.
Một lát sau, Tông Khuyết mở cửa đi vào, nhìn Lâm Hành đang chăm chú nhìn mình, bước tới hỏi: "Cần gì không?"
"Cha tôi nói gì với cậu vậy?" Lâm Hành hỏi.
"Ông ấy nói về chi phí phẫu thuật và viện phí, nói là sẽ trả cho tôi." Tông Khuyết nói.
"Cậu nhất định đã từ chối, đúng không?" Lâm Hành cười nói.
"Ừ, nhưng chi phí viện phí và thuốc men tiếp theo sẽ do cha của cậu trả." Tông Khuyết nói.
Lâm Hành nhìn hắn, cảm giác đau lòng lẫn trong nhịp đập trái tim, khiến cậu vừa lo lắng lại vừa đầy hy vọng: "Tông Khuyết, tôi muốn uống nước."
Tông Khuyết đứng dậy tìm cốc giấy rồi mở nắp bình nước mới được mang tới, nhấn nút làm nóng.
Khi nước đạt đến nhiệt độ nhất định, hắn rót một nửa cốc nước rồi đi đến bên giường bệnh, đỡ Lâm Hành ngồi dậy, đưa cốc nước cho cậu: "Đừng uống quá nhiều."
Lâm Hành nhận cốc giấy, chấm môi vào nước thử nhiệt độ, nói: "Tôi còn tưởng cậu sẽ đút cho tôi."
"Hai tay của cậu không bị thương." Tông Khuyết nói.
"Nhưng thường thì người ta sẽ vô thức nghĩ rằng mình không thể tự chăm sóc bản thân mà." Lâm Hành cười nói.
"Đó là những người quan tâm đến cậu." Tông Khuyết biết Lâm Hành đang nói về mẹ cậu: "Họ rất lo lắng khi cậu ở trong phòng phẫu thuật."
"Tôi biết." Lâm Hành uống hết nửa cốc nước, nói: "Nhưng tôi không hối hận."
Nếu như cậu không lao ra, khi đó Tông Khuyết gần như đang quay lưng lại với xe, rất có thể đã bị thương nặng, đổi lại là đôi chân của Tông Khuyết bình an, cậu cảm thấy rất đáng giá.
"Lần này là may mắn." Tông Khuyết nói: "Nếu không phải là gãy xương mà phải cắt cụt thì sao?"
Lâm Hành muốn nói lại thôi: "Tôi..."
Nếu phải cắt cụt, cậu tự tin rằng mình có thể dựa vào trí óc để học hành và kiếm sống nhưng cha mẹ sẽ rất buồn, còn phải đối mặt với nhiều ánh mắt khác thường. Nhưng trong tình huống đó, cậu không thể để Tông Khuyết rơi vào nguy hiểm như vậy mà không làm gì.
"Ngay cả khi không phải là cậu, tôi cũng sẽ cứu." Lâm Hành nhẹ nhàng nói: "Vì vậy, cậu đừng cảm thấy có lỗi, đó là tôi tự nguyện làm vậy."
Cậu là cục cưng của cha mẹ, Tông Khuyết cũng là bảo bối của bà nội, mạng sống của người khác cũng quý giá như vậy. Một đôi chân đổi lấy một mạng sống, bất cứ giá nào cũng đáng.
"Cậu nghỉ ngơi đi." Tông Khuyết cầm lấy cốc giấy trong tay Lâm Hành, cẩn thận đặt cậu xuống.
"Cậu đi đâu vậy?" Lâm Hành nhìn theo bóng lưng của hắn, hỏi.
"Đi gọi điện về nhà, trong thời gian này tôi sẽ ở lại bệnh viện." Tông Khuyết lấy điện thoại ra rồi nói.
"Đừng nói với bà nội là tôi gặp chuyện nhé." Lâm Hành nhắc nhở.
"Được, tôi sẽ nói là có việc ở trường nên ở nhà cậu." Tông Khuyết mở cửa phòng đi ra ngoài.
Bà cụ nghe điện thoại xong không nghi ngờ gì, chỉ dặn dò thêm vài câu: "Về đến nhà là được, khi nào thì về?"
"Khoảng một tuần ạ, thời gian này sẽ khá bận." Tông Khuyết trả lời.
"Cháu còn nói là sẽ mang bánh bao cho lớp trưởng nhỏ, vậy mà ăn cơm xong lại quên mất, lần sau về bà sẽ hấp lại cho cậu ấy." Bà nói.
"Vâng, bà ngủ sớm nhé." Tông Khuyết nhắc nhở xong thì chờ bà cụ cúp máy. Sau đó hắn xuống lầu mua một số vật dụng sinh hoạt cơ bản ở siêu thị gần đó rồi quay lại.
Tiếng mở cửa phòng bệnh rất nhẹ, khi Tông Khuyết bước vào, thiếu niên đang nằm trên giường không có động tĩnh. Khi đến gần, hắn mới nhận ra người kia đã ngủ rồi.
Tóc của cậu vẫn chưa khô hoàn toàn, khuôn mặt mang vẻ mệt mỏi rõ rệt, khóe mắt hơi đỏ, đó là dấu vết của những giọt nước mắt đã thấm ướt.
Tông Khuyết ngồi bên giường, nhẹ nhàng dùng khăn lau khô tóc cho cậu, đầu ngón tay khẽ chạm vào má. Thiếu niên hơi nghiêng đầu, như thể muốn xoay người nhưng vì chân bị thương phải treo lên nên không thể làm được. Dù vậy, vẻ mặt cau lại của cậu như thể đang bị cuốn vào giấc mơ, không thể tỉnh dậy.
Khi tóc đã lau gần khô, Tông Khuyết bật máy sấy, dùng hơi nóng nhẹ nhàng thổi vào tóc cậu cho đến khi khô hẳn rồi mới dừng lại.
[Kí chủ thật là một hộ lý lão luyện.] 1314 nhìn thiếu niên trên giường với mái tóc đã được sấy xù lên, nói: [Chỉ là mái tóc này được sấy lên trông giống Kim Mao Sư Vương* quá..]
*ngoại hiệu của Tạ Tốn trong Ỷ Thiên Đồ Long Ký của Kim Dung.
Bàn tay đang cất máy sấy của Tông Khuyết hơi khựng lại, hắn xoay người sửa lại mái tóc rối của cậu, sau đó tắt đèn và nằm xuống trên chiếc giường bên cạnh để canh chừng.
Đêm khuya yên tĩnh, mặc dù đổi giường nhưng hắn lại ngủ một giấc rất ngon.
Tông Khuyết bị tiếng thở gấp gáp nghẹn lại làm tỉnh giấc. Khi hắn mở mắt nhìn, người nằm trên giường bên cạnh nhíu chặt mày, rõ ràng là đang chịu đựng cơn đau sau khi thuốc tê hết tác dụng: "Đau lắm à?"
"Ừ." Lâm Hành nhíu mày đáp lại.
"Tôi đi gọi bác sĩ." Tông Khuyết đứng dậy và đi ra ngoài.
Bác sĩ đến rất nhanh rồi tiêm thuốc giảm đau, Lâm Hành rõ ràng đã thoải mái hơn nhiều, còn Tông Khuyết thì chăm chú nghe bác sĩ dặn dò.
"Thuốc giảm đau không nên tiêm quá nhiều trừ khi thật sự cần thiết, thuốc này nhớ uống sau khi ăn." Bác sĩ dặn dò: "Hơn nữa, tình trạng của cậu ấy không nặng lắm, nhưng bác khuyên là trong một tuần này không nên xuống giường, sau khi nghỉ ngơi một tuần rồi mới được xuống giường đi vệ sinh."
"Đi vệ sinh cũng không thể xuống giường sao ạ?" Lâm Hành nghe đến đây không nhịn được mà hỏi.
"Đúng vậy, muốn vết thương hồi phục tốt thì phải nghe lời, người nhà cũng cần phải chú ý chăm sóc." Bác sĩ nói.
"Cháu hiểu rồi." Tông Khuyết đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com