Chương 30: Ai Chẳng Quyến Luyến Những Dịu Dàng (30)
Hắn đi lấy thuốc giảm đau, lúc lên lại tiện thể mua bữa sáng, chỉ là bữa sáng được đặt trên bàn, còn thiếu niên trên giường thì lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Ăn sáng đi." Tông Khuyết nói.
"Tôi không muốn ăn." Lâm Hành hít một hơi thật sâu.
Một tuần không thể xuống giường, cũng có nghĩa là mọi việc từ ăn uống đến vệ sinh đều phải làm trên giường. Cậu muốn có thêm cơ hội tiếp xúc với Tông Khuyết nhưng liệu những tiếp xúc này có thật sự không khiến người ta cảm thấy xa cách hơn không?
"Cậu muốn ăn gì?" Tông Khuyết hỏi: "Mẹ cậu nói sẽ tìm một bác gái lo ba bữa ăn một ngày cho cậu."
"Không phải là vấn đề ăn gì, tôi..." Lâm Hành nhìn hắn, mặt hơi đỏ rồi lại nhìn về phía cửa sổ: "Cậu thật sự không hiểu sao?"
"Đây là điều mà bệnh nhân không thể tránh khỏi, cậu không cần cảm thấy gì cả." Tông Khuyết nói.
"Nhưng mà..." Lâm Hành nắm chặt tay lại.
"Ngay cả khi mời hộ lý cũng sẽ như vậy. Nếu cậu không thể chấp nhận thì có thể để hộ lý đến làm." Tông Khuyết đứng dậy nói.
Tuy nhiên, hắn vừa quay người đi thì tay hắn đã bị thiếu niên kéo lại. Người kia mặt đỏ bừng, khóe mắt như cũng phủ một lớp hồng thẹn thùng nói: "Không cần đâu."
Hộ lý mới là người lạ, việc chăm sóc và lau rửa, cậu càng không thể chấp nhận.
Lòng bàn tay cậu hơi ướt, Tông Khuyết luôn thấy cậu là người sáng sủa, dũng cảm hoặc là dịu dàng nhưng giờ đây, hình ảnh này thật hiếm hoi: "Có gì cần cứ nói với tôi."
"Được." Lâm Hành mặt vẫn đỏ ửng, khi Tông Khuyết vừa ngồi xuống, cậu nhỏ giọng nói: "Tôi muốn đi vệ sinh..."
Giọng cậu rất nhẹ, nếu không nghe kỹ, gần như không thể nghe rõ.
"Ừ." Tông Khuyết lấy cái bô, đưa cho cậu rồi nâng người cậu dậy: "Cậu có thể dùng chăn che, tôi sẽ luôn vệ sinh sạch sẽ sau từng lần."
Tay của Lâm Hành run nhẹ, đỏ mặt nhìn người đang nâng đỡ lưng mình, quay đầu đi không dám nhìn vào ánh mắt hắn: "Cậu đừng nói gì cả."
"Ừ." Tông Khuyết nhìn về phía cửa.
Căn phòng bệnh rất yên tĩnh, cho dù có đắp chăn lên thì một số âm thanh vẫn rất khó che giấu.
Lâm Hành vốn còn do dự nhưng khi nhìn thấy chiếc khăn giấy đưa đến trước mắt, cậu bất đắc dĩ đưa bô cho Tông Khuyết.
Xong rồi, tất cả dũng khí đều tan biến hết.
Tông Khuyết đặt cậu xuống giường, mang bô vào nhà vệ sinh, rửa sạch rồi cất gọn, sau đó rửa tay, bưng chậu nhỏ ra, lấy nước rửa tay..
Lâm Hành cố gắng kiềm chế xung động muốn chui vào trong chăn, rửa tay xong rồi cầm khăn lau mặt, tựa vào gối mềm nhận lấy bữa sáng từ tay Tông Khuyết.
Dù sao thì cũng phải ăn, chỉ là so với trước đây, lượng thức ăn của Lâm Hành chẳng khác gì mấy con gà con mổ thóc.
"Không hợp khẩu vị à?" Tông Khuyết hỏi.
Lâm Hành nhìn hắn rồi nói: "Đừng hỏi."
Tông Khuyết đổi chủ đề: "Buổi trưa muốn ăn gì?"
"Không muốn ăn, mấy ngày này tôi có thể truyền nước glucose không?" Lâm Hành hỏi với vẻ mặt đầy hy vọng.
"Không được." Tông Khuyết từ chối thẳng thừng.
Lâm Hành im lặng nhìn hắn rồi nói: "Không phải là do sợ cậu ghét bỏ tôi sao."
"Không đâu." Tông Khuyết đáp.
Dù bệnh tật hay tuổi già thì ai cũng sẽ gặp phải những vấn đề này, cần người chăm sóc là điều không thể tránh khỏi, không có lý do gì để chán ghét.
Lâm Hành hít một hơi thật sâu, nằm ngửa ra, kéo chăn lên gần mũi rồi nói: "Tôi muốn ngủ một chút."
"Ừ." Tông Khuyết đứng dậy rồi yên lặng ngồi lên chiếc giường phụ.
Lâm Hành nhắm mắt lại nhưng lại không có cảm giác buồn ngủ.
Tình yêu thật đẹp, hai người yêu thương nhau, cùng nhau nắm tay đi qua cuộc đời, chính là cần phải nâng đỡ nhau và chăm sóc nhau.
Cha mẹ cậu có tình cảm rất tốt nhưng điều mà mẹ cậu hay khoe ra nhất chính là lúc mang thai và sinh cậu, cha cậu đã chăm sóc mẹ cậu từ đầu đến cuối, hiểu được những vất vả của bà, hơn nữa ông còn vô cùng thương yêu và bảo vệ bà.
Thực ra cũng không phải là khoe khoang tình cảm mà là vì họ vốn đã rất yêu thương nhau.
Có lẽ do ảnh hưởng từ cha mẹ nên điều mà cậu mong muốn cũng là tìm một người có thể cùng cậu nâng đỡ nhau.
Nhưng hình như không chỉ đơn giản như vậy, nếu cậu muốn tìm một người có thể chăm sóc bản thân thì chỉ cần dùng tiền là đủ. Cái mà cậu mong mỏi là sự dịu dàng và chân thành của Tông Khuyết, hoặc chỉ là Tông Khuyết, nếu là người khác thì không được.
Căn phòng bệnh khá yên tĩnh, Lâm Hành ban đầu không cảm thấy buồn ngủ nhưng không biết từ lúc nào cậu đã thiếp đi. Khi cậu tỉnh lại lần nữa là do có tiếng gọi nhẹ nhàng bên cạnh.
"Hành Hành, Hành Hành..."
Lâm Hành mở mắt, nhìn thấy mẹ cậu đang ở gần: "Sao mẹ lại đến đây?"
"Mẹ đem đồ đến cho con, sẵn gọi con dậy ăn luôn." Mẹ Lâm chỉ vào hộp cơm, nói: "Ban ngày ngủ nhiều quá, buổi tối sẽ không ngủ được, con ăn trước đi."
"Vâng, Tông Khuyết đâu rồi ạ?" Lâm Hành được mẹ đỡ ngồi dậy thì phát hiện không thấy hắn ở giường bên cạnh.
"Nó nói là đi lấy chút quần áo và đồ dùng rồi." Mẹ Lâm múc cháo cho cậu, nói: "Cậu bé này cũng thật chu đáo, mẹ định bảo cô giúp việc nấu chút canh xương cho con nhưng thằng bé nói uống canh xương trong giai đoạn đầu của gãy xương không tốt, mới bắt đầu phải ăn thức ăn nhẹ một chút."
"Cảm ơn mẹ, con tự ăn được." Lâm Hành nhận bát rồi nói: "Mẹ ăn gì chưa?"
"Mẹ ăn khác con, không ăn ở đây làm con thèm đâu, đợi con khỏe rồi, con muốn ăn đại tiệc gì mẹ cũng dẫn con đi." Mẹ Lâm cười nói: "Thằng bé chăm sóc con có tốt không?"
Lâm Hành khựng lại một chút rồi cố gắng kiềm chế sự ửng đỏ trên má, nói: "Cũng tốt ạ."
"Nghe bác sĩ nói con một tuần không thể xuống giường, thật sự không cần mời hộ lý sao?" Mẹ Lâm hỏi.
"Không cần đâu ạ." Lâm Hành ngượng ngùng trả lời.
"Được rồi, con nói không cần thì không cần." Mẹ Lâm cười nói: "Quần áo và đồ dùng mẹ đã để vào tủ, lúc đó bảo Tông Khuyết giúp con thay, bảo mẹ thay chắc con cũng thấy ngại."
"Vâng." Lâm Hành đáp.
"Thực ra có thể để cha con đến nhưng con chắc cũng không muốn để ông ấy tham gia vào đâu." Mẹ Lâm cười nói: "Thôi, không để ông ấy đến nữa."
Lâm Hành bất đắc dĩ nói: "Cảm ơn mẹ."
Mẹ Lâm dù bận nhưng cũng đến một chuyến, mang đồ đến rồi lại vội vàng đi. Không lâu sau khi bà rời đi, Tông Khuyết kéo vali vào phòng bệnh, khi mở tủ quần áo thì thấy tủ đồ gần như đã đầy ắp đồ.
"Mẹ tôi để đồ của tôi ở bên phải, bên trái còn trống." Lâm Hành dời ánh mắt khỏi tivi mà nhìn qua chỗ hắn rồi nói.
Tông Khuyết mở vali và sắp xếp đồ, đồng thời kiểm tra đồ đạc của Lâm Hành, lấy ra nguyên bộ chăn ga rồi hỏi: "Muốn thay không?"
"Có." Lâm Hành đáp.
Thời tiết tháng Tư không quá lạnh, Tông Khuyết lấy chăn ra và thay vỏ nhưng không vội vàng để lại mà cầm tấm ga giường, gấp lại vài lần rồi mở một nửa tấm ga cũ lên và trải tấm mới lên giường.
"Tôi có cần chuyển qua giường bên kia không?" Lâm Hành nhìn động tác của hắn rồi hỏi.
"Không cần." Tông Khuyết cúi xuống, trải nốt tấm ga ở bên này, đỡ Lâm Hành nhẹ nhàng quay người, nói: "Đừng động đậy."
"Ừ." Lâm Hành nhìn người đang cúi người gần trong gang tấc thì khẽ nín thở.
Khi đã trải xong tấm ga bên này, Tông Khuyết quay sang phía còn lại, nhẹ nhàng xoay người Lâm Hành, kéo tấm ga cũ ra và trải tấm mới vào.
Cả bộ chăn, ga đều được thay hết, Lâm Hành gần như không phải cử động gì nhiều.
Khi chăn đã được phủ lại, Lâm Hành nhẹ nhàng nắm lấy góc áo của Tông Khuyết: "Cảm ơn cậu đã ở đây."
"Đó là điều nên làm." Tông Khuyết đứng dậy, rút tay khỏi ngón tay của cậu rồi gấp bộ chăn ga đã thay ra và để vào túi rồi mang ra ngoài.
Lâm Hành nhìn vào những ngón tay của mình, nhẹ nhàng thở dài.
Hộ lý cần có kiến thức chuyên môn nhưng Tông Khuyết không hề mắc phải bất kỳ sai sót nào.
Dù là thay đồ hay gội đầu, hắn đều làm rất tốt.
Lâm Hành vốn nghĩ rằng mình sẽ trải qua một tuần thật xấu hổ và tồi tệ nhưng không ngờ lại khá ổn, thậm chí các y tá đến kiểm tra phòng cũng khen ngợi sự chu đáo và tỉ mỉ của Tông Khuyết.
Hắn rất tốt, vô cùng tốt, chỉ là không yêu cậu.
...
"Cẩn thận." Tông Khuyết cẩn thận đỡ Lâm Hành xuống giường nhưng có lẽ do bó bột quá nặng, biểu cảm của Lâm Hành trông có vẻ khó khăn. Hắn vừa đỡ, vừa cẩn thận dùng một chân di chuyển, cái nhà vệ sinh vốn dĩ ngay trước mặt lại như cách xa vạn dặm.
Di chuyển lâu như vậy, ngay cả Lâm Hành cũng bắt đầu mất kiên nhẫn nhưng Tông Khuyết lại không có biểu hiện tiêu cực nào.
"Giữ chặt ở đây." Tông Khuyết đưa thứ hắn đang giữ cho Lâm Hành nắm chặt rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Chỉ khi người bên trong lên tiếng, hắn mới đi vào và đỡ Lâm Hành trở lại giường.
Cùng một quãng đường, tay Lâm Hành nắm chặt vai Tông Khuyết, không chút lo lắng sẽ bị ngã. Ánh mắt của cậu nhìn vào vẻ mặt bình tĩnh và kiên nhẫn của người bên cạnh, câu hỏi vẫn không nhịn được mà bật ra: "Tông Khuyết, cậu sẽ đối xử tốt như vậy với tất cả bạn bè sao?"
Tông Khuyết bình tĩnh trả lời: "Không."
"Tại sao?" Lâm Hành dừng bước rồi hỏi.
Tông Khuyết nhìn cậu, ánh mắt của thiếu niên có chút kiên quyết. Hắn mở miệng: "Có rất nhiều lý do."
"Không chỉ là vì tôi đã cứu cậu ư?" Lâm Hành hỏi.
"Ừ." Tông Khuyết đáp.
Tất nhiên, lý do không chỉ là vì đã cứu hắn mà trước khi đối phương thổ lộ tình cảm, hắn thật sự coi đối phương là bạn bè.
Cái dịu dàng và lương thiện đó, sự chu đáo và không hối tiếc ấy, đều là những màu sắc đẹp nhất trong con người.
Hắn không có sự ấm áp nhưng Lâm Hành lại rất ấm áp, ai cũng sẽ muốn đến gần người ấm áp như vậy.
Lâm Hành nhìn vào biểu cảm của hắn, đột nhiên trong lòng cảm thấy có niềm tin: "Tôi rất đặc biệt đối với cậu sao?"
"Ừ." Tông Khuyết trả lời xác nhận.
Dù có nói sẽ không còn là bạn bè nữa nhưng khi người này gặp chuyện, hắn thật sự sẽ không làm ngơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com