Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 54: Quà Tặng Của Hải Thần (13)

Tông Khuyết không đi về phía người cá mà đứng nguyên đó, bình tĩnh hỏi: "Tộc người cá xảy ra chuyện gì rồi?"

"Ngươi còn để ý đến ta ư? Vậy mà đám người của ngươi ở trong tòa nhà kia đều đã đi vào sâu trong biển Nguyệt Quỳnh rồi." Nguyệt nhẹ nhàng vén mái tóc đang vương bên má: "Hơn nữa, họ còn xui xẻo lạc vào địa bàn của tộc Ô Khung."

"Có cứu được không?" Tông Khuyết bước tới gần y hỏi.

"Không thể, tộc Ô Khung không phải thứ dễ đối phó. Nếu cướp chiến lợi phẩm từ tay chúng sẽ gây ra chiến tranh giữa hai tộc." Nguyệt ngẩng đầu nhìn Tông Khuyết tới gần. Khi hắn bước lại gần, tay y đặt lên chân hắn, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào cằm hắn.

"Không có khả năng thắng à?" Tông Khuyết giữ chặt bàn tay đang lộn xộn của Nguyệt.

"Thực lực ngang ngửa, hơn nữa họ đến để dò la tung tích người cá, ta chẳng có lý do gì để cứu họ." Ngón tay của Nguyệt nhẹ nhàng vẽ một đường trên lòng bàn tay hắn nhưng không thấy hắn thả tay. Y cười hỏi: "Ngươi muốn ta cứu họ à?"

"Tôi không trả nổi tiền cược." Tông Khuyết nói.

Thiên hạ vạn giới có vô số sinh mệnh, nhưng khi thai nghén mỗi sinh mệnh đều rất khó khăn. Từ lúc sinh ra đến trưởng thành đều phải bỏ ra biết bao tâm huyết, nhưng để phá hủy nó lại rất dễ dàng.

Hắn cũng không muốn nhìn thấy sinh mệnh chết đi, nhân gian rộn ràng, nhốn nháo. Tuy không thể hòa nhập vào bầu không khí nhộn nhịp ấy nhưng ngắm nhìn từ xa cũng có thể thưởng thức vẻ đẹp của sinh mệnh, còn hủy diệt lại luôn đi đôi với thảm khốc.

Nhưng hắn không trả nổi tiền cược, người cá trước mặt cũng sẽ không đồng ý để cho người trong tộc của mình mạo hiểm vì con người.

"Thật ra có thể..." Một tay khác của Nguyệt khoác lên vai hắn, y ngẩng đầu nhẹ nhàng tới gần môi hắn, nụ cười rạng rỡ dịu dàng đầy ý tứ: "Ngươi trả được mà."

"Nguyệt, đôi mắt là cửa sổ tâm hồn." Tông Khuyết không né tránh, vừa nhìn thẳng vào mắt y vừa nói.

Người cá này đang lừa gạt, mà trò lừa gạt này của y lại rất dễ gieo cho người ta hy vọng.

Trong mắt Nguyệt lóe lên ý cười, y dựa sát vào hôn nhẹ lên môi hắn. Không đợi Tông Khuyết phản ứng lại, y đã dứt khoát lặn vào trong biển: "Ngươi hiểu ta thật đấy."

"Đã có người cá biển sâu lên bờ rồi." Tông Khuyết nhìn người cá nhẹ nhàng bơi lội trong nước, cũng không bận tâm đến nụ hôn đó.

"Ngươi thật là nhàm chán." Nguyệt bơi qua dựa lên mỏm đá trước mặt Tông Khuyết, trong mắt phản chiếu sóng biển cuộn trào: "Ta đã đi kiểm kê số người cá còn sống của tộc Ngân Nguyệt, không hề thiếu một ai. Chỉ là không ngờ tộc Ô Khung lại có người cá đồng ý lên bờ cùng con người, đụng chạm đến người cá của tộc đó thì không hay tí nào đâu."

"Con người vẫn luôn chấp hành bộ luật bảo vệ người cá một cách nghiêm ngặt." Tông Khuyết rủ mắt nhìn y, nói: "Nếu không phải vì tự nguyện thì không ai có thể đưa một người cá rời khỏi biển sâu."

Nguyệt nâng mắt nhìn hắn, đôi mắt xanh lam luôn thuần khiết tựa như được điểm xuyết ánh sao rải rác, lạnh lẽo như nhiệt độ cơ thể của y: "Ngươi cảm thấy đó không phải người cá tộc Ô Khung?"

"Nếu là người cá tộc Ngân Nguyệt, cậu sẽ làm như thế nào?" Tông Khuyết không trả lời mà hỏi ngược lại.

"Tất nhiên là phải dẫn về rồi." Một tia lạnh lẽo cực sâu chợt lóe lên trong mắt Nguyệt: "Con người không xứng đáng có được người cá."

Khi tầm mắt của y chạm đến Tông Khuyết lại chuyển sang dịu dàng: "Dĩ nhiên là trừ ngươi ra."

"Nếu hắn không muốn về cùng cậu thì sao?" Tông Khuyết hỏi.

Nguyệt hơi nhướng mày, nhìn thẳng vào Tông Khuyết một cách dò xét nói: "Ta luôn có cảm giác hình như ngươi biết điều gì đó, chỉ là người cá thuộc về biển sâu, đó là nhà của bọn ta. Chỉ có người cá do con người cải tạo mới đồng ý ở lại trên bờ, đừng bảo là người cá mà các ngươi gọi là 'người cá biển sâu' chính là người cá biển sâu bị con người cải tạo rồi bịa lời nói dối nhé? Vì để dụ tộc người cá chân chính xuất hiện ư?"

Y vẫn đang phân tích, rõ ràng là thấy hơi khó hiểu.

"Tộc người cá vẫn luôn tránh xa cuộc sống của con người, vì sao mấy tháng trước cậu lại đến đây?" Tông Khuyết hỏi.

Ban đầu cứu hắn xong thì người cá này đã biến mất, nhưng một thời gian sau, y lại xuất hiện ở đây một lần nữa.

Vì để xác định xem hắn còn sống hay không à? Tất nhiên không phải rồi.

Tộc Ngân Nguyệt có thể cứu con người ném lên bờ biển là đã hết lòng hết dạ lắm rồi. Vì vậy nên việc cách một khoảng thời gian quay lại tra liên tục gần như là không thể.

"Bởi vì có một người cá đã bỏ mạng." Nguyệt nằm lên đùi hắn, ánh mắt trở nên hơi u ám: "Cậu ấy tên là Tảo, hy sinh trong trận chiến với tộc Ô Khung, được mai táng ở bên ngoài rìa biển San Hô. Cậu ấy là một người cá với chiếc đuôi xanh lam rất xinh đẹp, ta tới bờ biển để giải sầu, sẵn tiện thay đổi tâm trạng, không ngờ lại gặp được ngươi."

Y nâng mắt, trong mắt mang theo chút hơi nước mờ mịt, thời điểm này y cần an ủi.

Tông Khuyết đưa tay nhẹ nhàng chạm vào đuôi mắt của y, ngón út lướt qua một bên cổ, cảm nhận nhịp đập mãnh liệt ở nơi đó.

"Tông Khuyết, khi ấy ta rất buồn." Nguyệt nhẹ nhàng ôm lấy eo hắn, hôn nhẹ lên cằm hắn như van xin: "Ngươi là sự cứu rỗi của ta, ngươi hiểu được không?"

Nụ hôn rơi xuống theo giọng nói của y, Tông Khuyết rủ mắt nhận ra cánh tay y đang siết chặt và sự thăm dò nhẹ nhàng trên môi. Người cá trước mặt khép hờ mắt, đuôi mắt dường như hơi phớt đỏ vì khó chịu, tựa như hải yêu trong đêm có thể kéo người ta xuống đáy biển sâu một cách dễ dàng.

"Tông Khuyết, ngươi cứ coi như là an ủi ta đi, được không?" Nguyệt thăm dò không thành công, đành nhẹ nhàng tách ra rồi cầu xin.

Giọng nói của y vô cùng nhẹ nhàng và êm tai, nhưng Tông Khuyết chưa từng thấy cách an ủi này bao giờ: "Nguyệt, mọi người đều phải chịu trách nhiệm với hành vi của chính mình, cậu chắc chắn bản thân có thể gánh vác hậu quả à?"

"Chắc chắn." Nguyệt khẽ hôn lên môi hắn, nói: "Tông Khuyết, ta cần ngươi, ta tình nguyện chịu trách nhiệm với ngươi."

Chỉ cần đạt được mong muốn thì đồng ý mọi yêu cầu cũng không thành vấn đề.

Y nhẹ nhàng thăm dò, Tông Khuyết rủ mắt hé môi, nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của đối phương thì tùy ý để nụ hôn này càng thêm sâu. Cho đến khi có một thứ tan ngay trong miệng theo nụ hôn trôi xuống cổ họng của hắn, hắn muốn nhả thứ đó ra nhưng bị mắc nghẹn nên buộc phải nuốt xuống.

Nụ hôn kết thúc, Tông Khuyết nhíu mày, ngón tay bóp lấy cổ họng mà hỏi: "Cậu cho tôi ăn thứ gì vậy?"

"Dĩ nhiên là đồ tốt rồi." Nguyệt nhìn gò má đỏ bừng của con người trước mặt, cái đuôi đung đưa vài cái trong nước một cách vui sướng rồi mới miễn cưỡng kìm nén được cảm giác rạo rực, vội vã trong người.

Cổ họng Tông Khuyết trở nên khô khốc chưa từng có, cùng lúc đó trong cơ thể chợt có cảm giác vô cùng nóng đang dâng trào. Dù hắn thử kiềm chế nhưng nhiệt độ của hơi thở cũng trở nên nóng bỏng, giọng nói phát ra mang theo chút khàn khàn khiến ánh mắt của người cá trước mặt sáng hơn bao giờ hết: "Cậu cho tôi uống thuốc kích dục à?"

Đầu óc hắn hơi choáng váng như có thứ gì đó xông thẳng lên não khiến thần trí trở nên mơ hồ. Tuy thứ đó tan ngay khi đưa vào miệng nhưng không có dược tính gì mới đúng chứ.

"Chỉ là vật xúc tác thôi." Nguyệt nhẹ nhàng đỡ lấy eo hắn, kéo người đàn ông đang ngồi trên tảng đá xuống biển, dựa vào mỏm đá dập dìu theo làn sóng: "Tông Khuyết, con cá mà ngươi ăn có vấn đề. Nhưng mà ngươi yên tâm, tộc Ngân Nguyệt rất dịu dàng với bạn đời, sẽ không thô bạo như tộc Ô Khung đâu."

Giọng nói của y rất mơ hồ, như gần trong gang tấc, lại tựa như xa tận chân trời.

Tông Khuyết rơi xuống biển nên tỉnh táo trong chốc lát, thế nhưng dù hắn dựa lưng vào mỏm đá lạnh ngắt thì ngọn lửa ấy chỉ bị dập tắt trong thoáng chốc, rồi vẫn bật lại xông lên não, khiến đôi mắt cũng nóng đến mức cay xè. Hắn gần như không thể nhìn rõ bóng dáng của người cá trước mặt, chỉ có thể thấy vệt màu bạc vừa mơ hồ vừa xinh đẹp tiến đến gần, xúc cảm trên môi vừa khẽ khàng vừa dịu dàng.

"Tông Khuyết, ngươi không nên buông bỏ phòng bị với tộc người cá. Nhưng trước giờ con người luôn quá tốt bụng, tùy ý bịa một lời nói dối là tin ngay." Tiếng cười của Nguyệt rất khẽ, vừa dịu dàng lại dí dỏm, trong đó còn xen lẫn chút gấp gáp không chờ nổi: "Thật ra ta cũng không muốn đối xử với ngươi như thế này, nhưng ngươi khó theo đuổi quá, mà ta lại rất muốn thân mật với ngươi."

"Nguyệt, đừng làm chuyện khiến đôi bên đều hối hận." Tông Khuyết đỡ eo y, hít thật sâu nói.

"Nếu không làm chuyện này thì ta mới hối hận đến mức muốn đâm đầu vào bụng cá mập trắng đấy." Đuôi cá của Nguyệt dập dìu theo sóng biển, môi nhẹ nhàng chạm lên cổ Tông Khuyết, hơi thở có chút lạnh phả lên yết hầu của hắn: "Nhiệt độ cơ thể của con người thật sự rất kỳ diệu, thật đáng tiếc vì ngươi sắp vĩnh viễn mất đi nó rồi."

Chỉ cần một đêm là y có thể biến đổi cơ thể của con người trước mặt một cách triệt để, sau đó đưa hắn về đáy biển, nhìn đôi mắt bình tĩnh này động tình vì y mỗi ngày.

"Thật đáng tiếc..." Tông Khuyết thở dài một tiếng, giơ tay giữ chặt môi y rồi hôn lên. Trong mắt Nguyệt lóe lên một tia vui sướng, đáp lại nụ hôn sâu của hắn.

Nụ hôn sâu triền miên, nhất thời không biết trời trăng mây gió gì nữa. Chỉ là ngón tay ẩn dưới biển lại cong lên, gần như dùng hết sức lực toàn thân đâm vào chỗ trên rốn của người cá ba tấc.

Một tiếng rên rỉ truyền tới, đuôi cá lắc lư chợt cứng đờ. Sóng biển vẫn đang rì rào, người cá vốn dĩ đắc ý giờ lại cứng hết cả người nhìn con người trước mặt khôi phục biểu cảm bình tĩnh, dù miễn cưỡng cử động môi cũng chẳng thể nói thành lời.

Tông Khuyết nhìn y, ôm eo y bước qua tảng đá rồi lên bờ. Hắn bế người cá đang hoàn toàn bất động mà chỉ có thể đưa mắt nhìn chằm chằm hắn, đặt trên bãi cát cách sóng biển khá xa, nhìn vào đôi mắt không cam lòng và đầy cảnh giác của đối phương.

"Đúng là tộc người cá khi ở trong biển rất mạnh mẽ, nhưng lại có một nhược điểm chí mạng." Tông Khuyết bỏ qua ánh mắt lạnh như băng của y, ngón tay chỉ vào chỗ cách rốn ba tấc. Nơi đó có vết móng tay đâm xuyên qua, nhưng lại biến mất với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường: "Chỗ này, rất nhiều người đều cho rằng điểm yếu của người cá cũng nằm ở trái tim như con người, nhưng thật ra không phải vậy. Mà nó nằm trên rốn ba tấc, một khi bị tấn công là sẽ mất sức chiến đấu trong chốc lát. Nếu ở trong biển thì có thể hồi phục trong vòng vài phút, nhưng rời khỏi đại dương lại cần ít nhất một tiếng đồng hồ."

"Ngươi muốn... làm... gì..." Nguyệt cố gắng nhúc nhích đuôi cá của mình nhưng chẳng ăn thua, ngay cả lời nói cũng mang theo vài phần bất lực.

"Cậu biết tôi là một nhân viên nghiên cứu khoa học." Tông Khuyết khẽ vuốt ve gáy của y, dưới ánh mắt nhìn thẳng chòng chọc ấy, nói: "Nhưng cậu không biết tôi chuyên nghiên cứu người cá biển sâu."

Trong làn gió biển, lời nói của hắn càng trở nên lạnh thấu xương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com