Chương 61: Quà Tặng Của Hải Thần (20)
Dải ngân hà nhìn từ vũ trụ lộng lẫy hơn hẳn so với khi đứng trên mặt đất. Hành trình của tàu sao được hoạch định lệch khỏi mọi ngôi sao trên đường đi, thế nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể thoáng thấy vài hành tinh khổng lồ lướt qua trong chớp mắt. Mãi đến ba ngày sau, cửa sổ tàu sao mới đóng lại, lúc này La Hâm và Lưu Siêu đã bắt đầu hồ hởi thu dọn hành lý.
Khi cửa sổ mở ra lần nữa, Tông Khuyết trông thấy một hành tinh cực kỳ to lớn. Lớp vỏ ngoài xen kẽ giữa xanh lam và xanh lục, phân bố rõ ràng rừng rậm và đại dương, trông rất giống hành tinh mẹ nhưng kích thước thì lớn gấp đôi, thậm chí còn hơn.
Theo thống kê của Liên minh, dân số lên tới vài chục tỷ người. Số lượng nhân loại khổng lồ như vậy tụ họp trên hành tinh mẹ vốn đã dư dả nhưng khát vọng mở rộng ra ngoài, khám phá thêm nhiều hành tinh khác, khai phá thêm những vùng đất mới thì lại là chuyện khác. Vũ trụ vô cùng rộng lớn, vài chục tỷ người vẫn còn xa mới đủ, trong khi tỷ lệ sinh chỉ ở mức cầm chừng, thậm chí còn giảm dần qua theo xu thế từng năm.
Tàu sao từ từ tiến gần, lướt qua vệ tinh tự nhiên đang quay quanh hành tinh A, để lộ rõ những cỗ máy gồ ghề trên khắp bề mặt. Vô số trạm cơ sở, thiết bị phát tín hiệu chằng chịt khắp nơi nhưng lại không có chút dấu hiệu nào của sự sống. Nó chỉ lướt qua nhau, sau đó lại chậm rãi bay đi.
Tàu sao xuyên qua tầng khí quyển, dưới tác động của trọng lực, nó điều chỉnh lực đẩy để hạ cánh từ tốn, để lộ ra cảnh sắc núi sông tuyệt đẹp. Dù ánh đèn trải khắp nơi, chúng vẫn hòa lẫn giữa non xanh nước biếc.
"Tiến sĩ, chúng ta đến nơi rồi!" La Hâm nhìn qua cửa sổ, hướng ra cảng vũ trụ bên ngoài, reo lên: "Cuối cùng cũng được về với hành tinh A rồi!"
Cửa khoang mở ra, ngoài điểm hạ cánh thì xung quanh là một màu xanh mướt bao phủ. Đứng từ nơi cao nhất nhìn xuống thành phố chỉ thấy lác đác vài tòa nhà cao tầng, còn lại đều bị rừng rậm che khuất.
Hành tinh A vừa là hành tinh phát triển nhanh nhất của Liên minh, trung tâm kinh tế mọi bề, vừa là nơi đáng sống nhất.
Nhờ bài học từ sự tàn phá nặng nề trên hành tinh mẹ và số lượng hành tinh đáng sống ngày càng tăng, không khí nơi đây vô cùng trong lành.
Trong ký ức, hắn có rất nhiều ấn tượng về hành tinh A, nhưng mọi ký ức đều không thể sánh bằng việc tận mắt chứng kiến được.
Nhiều người tiếp nối nhau bước xuống tàu sao. Đúng lúc Tông Khuyết đứng ở cửa khoang, hắn chợt thấy bên dưới là những vệ binh mang súng ống đầy đủ cùng một vài người vội vã tiến về phía này dưới sự hộ tống.
"Tiến sĩ, quân đội cử người đến đón ngài." Một vệ binh đi theo suốt chặng đường lên tiếng.
La Hâm và Lưu Siêu ngừng nói, nhường đường. Tông Khuyết giữ vẻ mặt bình thản, bước lên cầu thang dài ngoằng, được truyền từ đỉnh xuống dưới.
Đội vệ binh trang bị súng ống đầy đủ quả nhiên thu hút không ít ánh nhìn từ đám đông.
"Bên kia đang đón nhân vật quan trọng gì ư?" Có người tò mò hỏi.
"Hình như là thiếu tướng Diệp thì phải."
"Vậy chắc chắn là người quan trọng rồi."
"Chào mừng mọi người đến với hành tinh A, mời đi lối này." Nhân viên bảo vệ trật tự mỉm cười sắp xếp, tách đám đông bên này ra một khoảng với bên kia.
Tông Khuyết còn chưa chạm đất đã thấy được quân hàm thiếu tướng trên người một thanh niên đang chờ sẵn phía dưới.
Bộ quân phục màu chàm tôn lên dáng người hoàn hảo của y, thẳng tắp như lưỡi dao quân dụng, trẻ trung đầy triển vọng.
Trong Liên minh, không phải ai cũng có thể trở thành tướng. Quân đội không xem trọng gia thế, chỉ nhìn vào quân công.
Diệp Chỉ, thiếu tướng trẻ nhất Liên minh, người thừa kế của gia tộc Diệp – một trong ba gia tộc lớn. Dù được gia tộc sở hữu dòng máu người cá hỗ trợ nhưng quân công của y vẫn là do tự tay đánh đổi mà có.
Với gia thế, ngoại hình và tiền đồ xuất sắc như vậy, tất nhiên y cũng là một trong những ứng cử viên bạn đời của người cá biển sâu.
Khoảnh khắc Tông Khuyết đặt chân xuống đất, viên tướng trẻ tuổi hành quân lễ, giọng lạnh lùng nghiêm nghị: "Chào ngài, tiến sĩ Tông, tôi là Diệp Chỉ, đoàn trưởng quân đoàn ba, lần này đến để bảo vệ an toàn cho ngài."
"Ừ, cảm ơn." Tông Khuyết khẽ gật đầu, xem như chào hỏi, rồi bước qua lối đi mà đối phương nhường ra, tiến về phía trước.
Diệp Chỉ nhìn theo bóng lưng cao lớn của người đàn ông, ánh mắt thoáng nheo lại, sau đó y nhanh chóng bước theo.
Nếu không phải mệnh lệnh thông báo rằng đây là một nhà nghiên cứu, y sẽ nghĩ người này xuất thân từ quân ngũ.
Sự phát triển của hành tinh A vượt xa hành tinh mẹ. Những chiếc phi hành khí hiếm thấy ở hành tinh mẹ thì ở đây lại như vật dụng thường ngày. Tông Khuyết cúi người ngồi vào, nó bay êm ru trên không trung thành phố, tránh xa con đường người qua kẻ lại.
Diệp Chỉ ngồi yên một bên, không tùy tiện mở lời, chỉ lặng lẽ quan sát người đàn ông bên cạnh qua gương chiếu hậu.
Hắn không mặc áo blouse trắng thường thấy của nhà nghiên cứu nhưng cổ áo và tay áo lại được thắt chỉnh tề. Dáng người cao lớn, tư thế ngồi thẳng tắp đầy mạnh mẽ, rõ ràng từng qua huấn luyện chiến đấu chuyên nghiệp.
Nghe đồn hắn bị điều đến hành tinh mẹ vì tội ăn cắp thành quả nghiên cứu, lần này trở về hẳn là mang chút tin mừng, nhưng Diệp Chỉ lại khó có thể nhìn thấu cảm xúc của hắn.
Công nghệ khoang sinh sản cực kỳ quan trọng với Liên minh. Một khi vượt qua được rào cản kỹ thuật, nó sẽ cung cấp động lực to lớn cho sự mở rộng và phát triển của Liên minh. Đưa ra công nghệ này vào lúc này, lại còn đồng ý hợp tác với Liên minh, rốt cuộc là vì cái gì? Người cá kia ư?
Nhưng công nghệ khoang sinh sản ở một mức độ nào đó sẽ làm giảm địa vị của người cá. Dù vậy, nó chỉ ảnh hưởng đến người cá cải tạo, giảm bớt hoặc thậm chí bỏ hẳn kỹ thuật cải tạo người cá, còn địa vị của người cá tự nhiên và người cá biển sâu thì không hề bị lung lay.
"Lần này về Liên minh có sắp xếp gì không?" Tông Khuyết thu tầm mắt từ ngoài cửa sổ, hỏi.
Diệp Chỉ ngừng suy nghĩ, đáp: "Trước tiên sắp xếp chỗ ở cho ngài, sau đó ngài cần tham gia cuộc họp của ba gia tộc."
Đây cũng là mục đích y đến đón người lần này.
"Cuộc họp bắt đầu lúc mấy giờ?" Tông Khuyết giơ tay xem đồng hồ, hỏi.
"Ba giờ." Diệp Chỉ nhìn động tác của hắn, nói: "Ngài có thể nghỉ ngơi một chút trước."
"Ừ." Tông Khuyết đáp.
Cuộc trò chuyện kết thúc ở đó. Phi thuyền tiến vào một khu vực, vang lên tiếng quét tầng tầng lớp lớp, sau đó hạ xuống bên trong một mảnh đất rừng.
Biệt thự ẩn dưới tán cây, chỉ lộ ra vài ô cửa sổ. Tông Khuyết đứng trước biệt thự, chưa kịp động tay, mọi thứ đã được đưa vào trong.
"Tiến sĩ, hai giờ rưỡi tôi sẽ đến đón ngài." Diệp Chỉ nói.
"Ừ, đa tạ." Tông Khuyết nhận thẻ từ, dẫn theo hai thanh niên đang ngơ ngác bước vào biệt thự.
Trong phòng thí nghiệm sạch sẽ sáng sủa, một người mặc blouse trắng vội vã bước vào, cau mày tiến đến gần người đang thao tác thiết bị thí nghiệm, nói: "Tiến sĩ Vưu, Tông Khuyết về hành tinh A rồi."
Lời vừa dứt, mấy người đang làm thí nghiệm xung quanh lập tức vểnh tai. Người đàn ông được báo dừng tay, nói: "Chuyện này tôi biết từ vài ngày trước rồi, sao thế?"
"Sao là sao, lúc trước hắn ta ăn cắp thành quả của ngài, còn đổ ngược tội lên đầu ngài." Trợ lý bên cạnh lên tiếng: "Chuyện như vậy ít nhất cũng phải nhốt lại chứ, ai ngờ Liên minh chỉ đày hắn đến biển Nguyệt Quỳnh đã là quá nhẹ tay rồi. Giờ lại điều về, chẳng phải là bỏ qua chuyện đó à?"
"Còn không phải vì cái công nghệ khoang sinh sản gì đó. Cũng không biết có làm ra được thật không, hướng nghiên cứu trước đây của Tông Khuyết đâu phải cái đó, đừng nói là bịa ra nhé." Một người khác bất bình nói.
"Được Liên minh gọi về chắc chắn là đã giải quyết được vài vấn đề kỹ thuật." Vưu Trử vẫn giữ nét bình thản, cười nói: "Nếu thật sự làm ra khoang sinh sản cũng coi như giúp dân chúng Liên minh giải quyết vấn đề lớn."
"Nhưng loại người như vậy dù có tài cũng chẳng có đức." Trợ lý bên cạnh nói.
"Ôi, người chẳng phải thần thánh, ai mà không có lỗi." Vưu Trử nói: "Vì sự phát triển của Liên minh, chúng ta cũng nên bỏ qua hiềm khích."
"Chúng tôi hiểu rồi..."
Tiếng xì xào trong phòng thí nghiệm không dừng lại, tin Tông Khuyết trở về lan nhanh như gió.
"Tiến sĩ Vưu đúng là tốt tính, tôi thì chẳng muốn làm việc với loại người như Tông Khuyết đâu. Ai biết được lúc nào hắn lại nổi lòng tham, ăn cắp thành quả của người khác rồi còn đá cho một phát."
"Đúng vậy, nhưng Liên minh lại rất coi trọng..."
"Có tài mà không có đức, dù thật sự vượt qua được khó khăn kỹ thuật cũng chẳng ai nể."
"Tôi thì ghê tởm loại người ăn cắp này từ trong xương rồi."
Biệt thự được phân cho Tông Khuyết có diện tích rất rộng và đầy đủ mọi tiện nghi. Lúc bước vào, robot nhỏ đã phân loại đồ đạc đâu ra đấy, còn dâng lên vài cốc nước: "Chào mừng chủ nhân về nhà, mời dùng nước."
"Đây là khu nghiên cứu Trung Ương ư?" La Hâm đóng cửa, xác nhận không ai vào mới thở phào: "Đẳng cấp thế này cơ à."
"Chắc chỉ nghiên cứu viên hàng đầu mới được đãi ngộ thế này." Lưu Siêu quan sát căn nhà, nói: "Cảm giác đồ đạc đều được sắp sẵn nhưng lại không phù hợp với phong cách của tiến sĩ, đây là nhà mẫu à?"
"Đây là chỗ tôi ở trước kia." Tông Khuyết nhận cốc nước, quen cửa quen nẻo mở phòng thí nghiệm riêng.
Hai người nhìn nhau, nhận ra điều gì đó: "Vậy thì chúc mừng tiến sĩ về nhà."
"Sắp xếp lại vật liệu thí nghiệm đi." Tông Khuyết nhìn mấy thùng đồ đã được đưa vào: "Sắp tới phải làm một buổi báo cáo, qua được kiểm tra đánh giá mới được ở lại."
La Hâm lo lắng, bước theo: "Còn kiểm tra đánh giá nữa ạ?"
"Tất nhiên rồi, không thì Liên minh gọi chúng ta về để ăn không ngồi rồi à." Lưu Siêu phản ứng lại, vỗ vai cậu ta: "Nhưng cứ tin tiến sĩ đi, tiến sĩ đã dẫn chúng ta về, chắc chắn không để chúng ta quay lại đâu."
"Đúng đúng." La Hâm gật đầu đồng tình.
Tông Khuyết chỉnh lại môi trường, đặt đĩa nuôi cấy, nói: "Ở lại thì dễ, nhưng phải chịu được áp lực."
"Chắc chắn phải chịu được áp lực thí nghiệm." Lưu Siêu nói.
"Không phải thí nghiệm." Tông Khuyết đóng nắp bảo vệ lại, quay người nhìn hai thanh niên nói: "Tôi bị phái đi biển Nguyệt Quỳnh vì tội ăn cắp chất xám, sau này chắc chắn không ít những lời gièm pha, nghe được thì cứ coi như không nghe."
Hai người đều sững sờ, trong tiếng kính va chạm nhẹ thỉnh thoảng vang lên, La Hâm khẽ nói: "Thật ra tôi thấy tiến sĩ ngài không giống loại người như vậy."
Kỹ thuật khoang sinh sản nhìn thì có sự giúp sức của hai người bọn họ, nhưng họ cũng chỉ làm được mấy việc phụ tá, còn các khâu kỹ thuật then chốt đều do chính tiến sĩ tự mình vượt qua.
Ở cái nơi như biển Nguyệt Quỳnh ấy, chẳng ai bàn bạc với hắn, gặp vấn đề chuyên môn họ cũng chẳng giúp được gì. Toàn bộ là do tiến sĩ vừa ăn vừa uống vừa sắp xếp dữ liệu thí nghiệm và suy đoán, lần lượt loại bỏ những phương án thất bại để tạo ra thành quả.
Người ngoài không hiểu, nhưng những kẻ tận mắt chứng kiến như họ thì hiểu. Một người có tài năng và năng lực như vậy sớm muộn gì cũng đứng trên đỉnh cao, cần gì phải dùng cái trò ăn cắp chất xám bẩn thỉu làm ô uế lông cánh của mình?
"Tiến sĩ, có khi nào lúc đó có người vu oan cho ngài không?" Lưu Siêu cẩn thận hỏi.
"Giữ bình tĩnh." Tông Khuyết nhìn hai thanh niên đang hóng hớt nói.
Nguyên thân quả thật không ăn cắp chất xám, nhưng chứng cứ lại được làm quá chắc chắn, con tàu ở biển Nguyệt Quỳnh lệch hướng đi vào sương mù cũng giống như bị ai đó cố ý sắp đặt hơn.
Muốn giết người diệt khẩu, chết không đối chứng, sự trở lại của hắn cũng sẽ khiến đám người kia kiêng dè, giờ điều hắn cần làm là giữ bình tĩnh.
"Vâng, tiến sĩ." Hai người nhìn nhau, thở phào nhẹ nhõm rồi bắt tay vào sắp xếp các thứ liên quan đến thí nghiệm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com