Chương 66: Quà tặng của Hải Thần (25)
Yến hội tiếp tục, ngoài việc thưởng thức đồ ăn còn có phần vũ hội. Ngoài các cặp vợ chồng cùng khiêu vũ, người cá mà Nguyệt mang đến là đối tượng trọng điểm được mời gọi nhiều nhất.
Ban đầu, không ít người bị từ chối nhiều người thấp thỏm. Đến khi có một người mời thành công, nắm tay người cá, còn chưa kịp vui mừng thì phát hiện người cá trước mặt tuy dịu dàng xinh đẹp nhưng lại cao hơn mình nửa cái đầu.
"Đó là con cháu nhà họ Thẩm à?" Gia chỉGia chủ nhà họ Phong nhìn về phía chàng trai trẻ trông non nớt kia, hỏi.
"Là đứa thứ năm." Gia chủ nhà họ Thẩm nhìn cháu mình có chút đỏ mặt vì xấu hổ, cảm thấy có gì đó sai sai: "Không ngờ tộc người cá lại thích kiểu này."
"Người cá biển sâu có thể khiến cho con người mang thai." Nguyệt khẽ lắc ly rượu, quan sát hai người trong sàn nhảy.
Con người kia trông rất đáng yêu, nhưng không biết có chịu nổi sự trêu đùa của Đồ không.
Gia chủ nhà họ Thẩm không kìm được ho sặc sụa: "Loài người mang thai? Có sinh con thuận lợi được không?"
"Tất nhiên rồi, khi kết hợp, người cá biển sâu sẽ thay đổi thể chất của con người, không cần phải lo lắng. Người trẻ tuổi tự do yêu đương, các vị sẽ không cấm cản chứ?" Nguyệt nhẹ nhàng cười nói.
Ba gia chủ: "..."
Cảm giác như bị con cá này chơi một vố.
"Dĩ nhiên là không rồi, tự do yêu đương mà." Gia chỉGia chủ nhà họ Phong nhìn đám trẻ trong sàn nhảy, cười nói.
Tạo nghiệp rồi.
"Cậu thật xinh đẹp, tôi có thể hỏi tên của cậu được không?" Thẩm Trừng ngẩng đầu nhìn người cá trước mặt, vì khoảng cách quá gần nên má anh ta đã đỏ bừng.
Anh ta chưa từng thấy ai đẹp và dịu dàng thế này, mái tóc trắng xoăn nhẹ, giọng nói ngọt ngào như rót mật vào tai.
"Ta tên là Đồ, ngươi tên gì?" Đồ ôm eo anh ta, nhẹ nhàng hỏi.
Thủ lĩnh nói không sai, con người thật sự rất thú vị, yếu ớt lại đáng yêu, khiến người ta muốn trêu đến khi họ khóc mới thôi.
"Tôi tên là Thẩm Trừng, hai chữ đều có nước, có phải rất có duyên không?" Thẩm Trừng cười nói.
"Quả thật, là một cái tên rất đáng yêu." Đồ nhìn gương mặt con người trước mặt ửng đỏ, hầu kết khẽ chuyển động, những lời nói dịu dàng cất lên từ đầu lưỡi.
Những người trẻ tuổi tham gia yến hội nhìn thấy cảnh này đều cảm thấy có chút xao động. Khi ba vị gia chủ đứng ngồi không yên, ánh mắt Nguyệt quét qua khắp hội trường, không thấy người quay lại, lập tức đứng dậy: "Ta hơi say rồi, đi ra ngoài hít thở không khí một chút."
"Thủ lĩnh, có cần tôi đi cùng ngài không?" Người cá ngồi ở ghế phó thủ lĩnh lên tiếng hỏi.
"Không cần, nơi này đều là những con người ưu tú, ngươi có thể chọn một người mà mình thích làm bạn đời." Nguyệt vỗ nhẹ lên vai hắn ta rồi bước ra khỏi hội trường, đi về phía mình cảm ứng được.
...
Bầu trời sao làm mái vòm, vườn hoa sau tiệc được cắt tỉa rất đẹp, các loại cây hoa nở rộ, dây tử đằng quấn quanh hành lang buông xuống vô số chùm hoa, đom đóm bay lượn, vẻ đẹp ở nơi đây khác với biển san hô nhưng cũng mỹ lệ không kém.
Nguyệt dừng bước trước phòng khách, thấy người đàn ông đang đứng đó gọi điện.
Đã lâu không gặp, người đứng dưới ánh sao lấp lánh này vẫn tuấn tú như trong ký ức. Cổ áo hắn vẫn cài đến nút trên cùng như thường lệ, quần áo không một nếp nhăn, bộ đồ phẳng phiu tôn lên dáng người cấm dục mà gợi cảm, chỉ có đôi mắt phản chiếu hoa cỏ lại sâu thẳm bình lặng như đêm đen.
"Đừng vội, phải tạo cơ hội cho anh ta." Giọng nói lạnh lẽo như luôn mang chất kim loại vang lên.
Nguyệt khẽ đụng vào cành hoa bên cạnh, bước chân nặng hơn một chút. Không có gì bất ngờ khi y thấy đối phương thay đổi tư thế, ánh mắt của hắn hướng về phía y. Khoảnh khắc ấy, trái tim Nguyệt đập mạnh hơn một nhịp.
"Ừm, bên này có việc, cúp trước đây." Tông Khuyết thu hồi tầm mắt, cúi đầu nói xong rồi cúp liên lạc. Hắn nhìn về phía người cá đến gần: "Nguyệt, lâu rồi không gặp."
"Lâu rồi không gặp, cảm giác như anh không ngạc nhiên khi thấy em." Nguyệt bước đến trước mặt hắn, nhìn ánh sáng lóe lên từ khuy tay áo khi hắn buông tay: "Hôm nay anh chuẩn bị kỹ càng nhỉ?"
Cảm giác hơi khác với những lần trước, hôm nay, người này khiến Nguyệt muốn xé toạt cổ áo hắn ngay bây giờ.
"Yến hội này đã chuẩn bị từ lâu, anh biết em sẽ đến." Tông Khuyết nhìn người cá trước mặt.
Nguyệt mỉm cười nhìn hắn, đáp: "Vậy là anh đến đây để gặp em?"
"Không hẳn là vậy." Tông Khuyết nói.
"Anh thẳng thắn đến mức làm em phát bực đấy." Nguyệt hít sâu một hơi, nhìn về phía dây tử đằng bên cạnh, khẽ giật từng cánh hoa, để mặc chúng rơi lả tả: "Anh, Chẳng phải khi anh rời khỏi biển Nguyệt Quỳnh là đã muốn vĩnh viễn không gặp em ư?"
"Nhưng em vẫn lên bờ." Tông Khuyết khẽ bước đi, nhìn về phía cây tử đằng bị kéo rung.
"Vì anh chỉ muốn em chọn đại dương, nhưng anh chưa từng hỏi em có muốn chọn bồn tắm không." Nguyệt nhìn Tông Khuyết: "Tộc người cá không thể mãi co cụm dưới đại dương được."
"Ừ, anh biết đó không phải quyết định bốc đồng của em." Tông Khuyết nắm lấy tay y vừa ngắt một bông hoa: "Đừng trút giận lên cây."
Từ khi người cá này có hứng thú với khoa học kỹ thuật của con người, đây là điều rất có khả năng.
Ngón tay Nguyệt khẽ co lại, tim đập loạn khiến y bứt rứt. Dù bất cứ lúc nào, y dường như cũng vì một hành động, một câu nói của người này mà động lòng. Y rút tay khỏi tay hắn, cười: "Đừng tưởng rằng anh hiểu em. Lên bờ rồi em mới biết loài người có bao nhiêu thanh niên tài giỏi tuấn tú đến vậy, Liên minh Nhân loại có rất nhiều người, em không chỉ có một mình anh để lựa chọn."
Tông Khuyết nhìn ý cười trong mắt y: "Nếu em thích người khác, anh sẽ tôn trọng sự lựa chọn của em."
Nụ cười trong mắt Nguyệt tan biến trong tích tắc: "Tôn trọng?"
"Nếu em muốn chọn người khác, sự ngăn cản của anh chỉ khiến em phiền lòng." Tông Khuyết nhìn đôi môi mím chặt của y.
Ánh sáng trong mắt Nguyệt như vụt tắt. Y cảm thấy mình thật sự không nên nương tay với người này. Trái tim người này dường như khác với người thường, giống như làm từ đá vậy: "Tông Khuyết, anh thật sự không hiểu vì sao em lại lên bờ ư?"
"Vậy là em vẫn chọn anh à?" Tông Khuyết nhìn y, nói.
"Rốt cuộc anh có tim hay không hả?" Nguyệt nắm lấy cổ áo hắn, chiếc cúc cài chặt trượt khỏi kẽ tay, rơi xuống đất.
Ánh mắt Tông Khuyết dõi theo chiếc cúc, rồi trở lại người cá trước mặt, nắm cổ tay y kéo xuống: "Không rõ lắm, nhưng em thật sự rất kỳ lạ."
"Người kỳ lạ chính là anh, anh đem tình yêu của con người cất vào trái tim em, còn mình thì đứng ngoài cuộc." Nguyệt nhẹ nhàng áp sát vào, ôm lấy ngực mình: "Nơi này không thấy anh thì buồn, thấy anh cũng buồn, vui cũng buồn, không vui cũng buồn."
"Đứng ngoài cuộc?" Tông Khuyết khẽ nhíu mày.
"Em muốn chọn người khác mà anh lại nhường nhịn, thế không gọi là đứng ngoài cuộc à?" Nguyệt nhìn thẳng vào hắn mà nói.
"Chẳng phải em muốn chọn người khác à?" Tông Khuyết hỏi lại.
"Anh... rốt cuộc anh có hiểu gì về tình yêu không vậy?" Nguyệt trong khoảnh khắc ấy tức đến nghiến răng.
1314 thay mặt trả lời: Không hiểu.
Ký chủ nhìn thấu nhân tình thế thái nhưng tình yêu đôi khi lại đi ngược với nhân tình thế thái, thậm chí có lúc còn xoắn vặn quanh co.
"Tôn trọng lựa chọn của đối phương không tốt à?" Tông Khuyết hỏi.
"Không tốt!" Nguyệt nheo mắt một chút, nhìn thẳng hắn mà nói: "Tình yêu là độc chiếm, là chỉ thuộc về nhau, là cả đời này chỉ có một người ấy, không cho phép đối phương nhìn người khác, không cho phép trong lòng đối phương có người khác..."
Tông Khuyết chăm chú lắng nghe lời y.
"... không cho phép đối phương rời khỏi tầm mắt, thậm chí muốn nhốt người ấy ở nơi chỉ có mình, lúc nào cũng ôm chặt lấy nhau, vuốt ve từng tấc trên cơ thể người ấy, khắc dấu ấn của mình lên người ấy, thay đổi cấu trúc của người ấy, cùng nhau sinh ra đứa con, tiêu diệt mọi kẻ dám nhòm ngó người ấy một cách..." Sạch sẽ.
Những lời sau Nguyệt không nói ra vì Tông Khuyết đã che miệng y lại.
1314 run rẩy: [Ký chủ, có biến thái.]
"Anh hiểu không? Hiểu tâm trạng của em lúc này chưa?" Nguyệt hít sâu một hơi, nhìn Tông Khuyết nói: "Em đối với anh, chính là tâm trạng này."
"Vậy sao lúc đó em không nhốt anh lại?" Tông Khuyết hỏi.
"Không biết, cái gọi là tình yêu của con người đã trói buộc em." Nguyệt khẽ mím môi: "Em kiên quyết chọn anh như thế, nhưng anh lại luôn... tôn trọng em."
Điều này làm y cảm thấy rất không cam tâm.
"Xin lỗi, anh sẽ sửa." Tông Khuyết nhìn đôi môi mím chặt của y, vươn tay kéo đối phương vào lòng.
Quả thật tình yêu là thứ cần học hỏi phương pháp và kỹ thuật một cách tinh tế, mà điều này hắn vẫn chưa hoàn toàn nắm bắt được.
Nguyệt tựa cằm lên vai hắn, khi vòng tay siết chặt, trong mắt y lóe lên ý cười nhàn nhạt: "Tông Khuyết."
"Ừ." Tông Khuyết đáp.
"Thật ra em có chuyện muốn nói với anh." Nguyệt rời khỏi vòng tay hắn, nghiêm túc nói.
"Chuyện gì?" Tông Khuyết hỏi.
"Em mang thai rồi." Giọng Nguyệt dưới ánh trăng cực kỳ rõ ràng.
1314 xác định rõ ràng, ngay khoảnh khắc ấy nó đã thấy nét mặt ký chủ cứng lại.
"Em chắc chứ?" Tông Khuyết nhìn xuống bụng phẳng lì của y.
"Chuyện này không cần phải lừa anh, người cá biển sâu có tỷ lệ sinh sản rất cao." Nguyệt khẽ kề sát môi hắn, ánh mắt long lanh như nước: "Đêm đó chúng ta làm nhiều lần như vậy, anh còn bảo em chọn người khác, chẳng lẽ anh muốn em mang con của anh đi lấy người khác à?"
"Xin lỗi." Tông Khuyết nói.
"Em vẫn chưa tha thứ cho anh." Nguyệt khẽ chạm vào môi hắn: "Nhưng quả thật là đứa bé cần một người cha."
"Anh sẽ cưới em." Tông Khuyết nói.
"Nghe nói khi con người cầu hôn rất lãng mạn, chỉ nói mồm là không đủ." Nguyệt khẽ cười: "Người ta theo đuổi người cá phải tốn rất nhiều công sức, anh phải để em thấy thành ý của anh chứ."
"Được." Tông Khuyết đáp.
"Vì đứa bé hay vì em?" Ngón tay Nguyệt chạm vào yết hầu hắn.
"Vì em." Tông Khuyết đã học được điều này.
Nụ cười của Nguyệt sâu thêm: "Học nhanh đấy, nhưng em sẽ không để anh dùng lời ngon ngọt lừa người đâu, đúng không?"
"Ừ." Tông Khuyết đáp.
"Hiếm khi thấy anh ngoan thế này." Nguyệt ôm lấy eo hắn: "Giá mà anh ngoan thế này từ sớm thì tốt biết bao?"
"Em thích người nghe lời?" Tông Khuyết để hơi thở hai người hòa quyện.
Nhiệt độ cơ thể người cá hơi thấp nhưng nhịp tim y lại rất nhanh.
"Hử?" Nguyệt khẽ cắn góc môi hắn, tay đã bắt đầu không an phận: "Nghe lời hay không nghe lời gì chứ, em thích anh."
Thứ y chính là thích người này, nhìn thấy hắn là muốn giật tung cà vạt, xé toạc áo hắn, tốt nhất là thẳng thắn đối diện nhau.
"Nguyệt, đây là vườn hoa." Tông Khuyết giữ tay y lại, đối diện với ánh mắt hơi bất mãn của người cá trong lòng: "Có thể có camera."
"Con người đúng là phiền phức, ngay cả trên địa bàn của mình cũng lắp mấy thứ lằng nhằng này." Nguyệt rút tay ra nhưng không buông eo Tông Khuyết, khẽ liếm môi: "À đúng rồi, còn một chuyện nữa, dù chúng ta chưa cưới nhưng sự phát triển của đứa bé cần chất lỏng từ người cha để nuôi dưỡng."
"Chất lỏng?" Tông Khuyết nghi hoặc.
"Gồm máu, nước bọt và một loại chất lỏng khác đã tạo ra nó." Môi Nguyệt chạm vào môi hắn, hơi thở hơi nặng: "Anh là cha, phải chịu trách nhiệm chứ."
Tông Khuyết cảm nhận nụ hôn trên môi, siết chặt eo y, khẽ cắn môi y, khi người trong lòng run rẩy vì hơi thở thì bắt đầu nụ hôn sâu.
Một nụ hôn kết thúc, chẳng biết sao trời đã lấp lánh bao lần, hơi thở Nguyệt nặng nề, dù nhắm mắt mấy lần vẫn không thể bình tĩnh.
"Tần suất thế nào?" Tông Khuyết nhìn y hỏi.
"Tốt nhất là mỗi ngày, điều này sẽ giúp đứa trẻ lớn nhanh." Nguyệt khẽ cười.
"Được." Tông Khuyết đồng ý.
Tiếng bước chân từ xa vọng đến, khi Nguyệt rời khỏi hắn thì nhặt lên chiếc cúc rơi trên cánh hoa: "Có người đến, em đi trước đây."
"Đây là mã số phi thuyền, tiệc tan anh đợi em." Tông Khuyết nhập mã số đưa qua.
"Được thôi, có thời gian em sẽ đến." Nguyệt đặt chiếc cúc lên môi hôn nhẹ, vung tay xoay người cười rời đi.
[Ký chủ, cậu sắp có con rồi.] Giọng 1314 phức tạp.
Đây chính là lấy con để ép ký chủ, đúng là cáo già cũng có ngày sa bẫy mà.
[Nhưng với nhan sắc của ký chủ và người cá xinh đẹp, chắc chắn đứa bé sinh ra sẽ là cực phẩm!] 1314 reo lên.
[Cậu ấy không có khả năng sinh sản.] Tông Khuyết nhìn bóng lưng biến mất nơi hành lang: [Cậu không phát hiện ra à?]
1314 lập tức nghẹn lời, ngơ ngác: [Vậy vừa nãy cậu phối hợp thế làm gì?]
[Vì cậu ấy sẽ vui.] Tông Khuyết bình thản chỉnh lại cổ áo.
Trong mối quan hệ, đôi khi cần xen lẫn vài lời nói dối vô hại.
Còn về khả năng mang thai của Nguyệt, nó đã sớm được hiến tế cho Hải Thần, trở thành sức mạnh bảo vệ tộc người cá.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com