Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 72: Quà tặng của Hải Thần (31)

"Chuyện tôi không mang thai... có thể đừng nói cho anh ấy biết không?" Đôi mắt Nguyệt cong lên, nở nụ cười ngoan ngoãn đến lạ.

Bác sĩ: "..."

Ai bảo người cá từ biển sâu đều chưa từng tiếp xúc con người, ai bảo bọn họ đơn thuần, hiền lành như thỏ con chứ?

"Có thể cho tôi biết lý do không?" Bác sĩ dè dặt hỏi.

Không lẽ người cá mang thai con của người khác, giờ muốn để tiến sĩ Tông làm người đổ vỏ à? Nhưng không đúng, nếu thế thì không nên nói ra việc mình có thai mới đúng chứ?

"Nếu anh ấy biết tôi có con của anh ấy thì sẽ không dễ dàng rời đi như vậy." Nguyệt cười nhạt: "Làm ơn, đừng nói cho anh ấy biết được không?"

Bác sĩ nhìn y dùng ngón tay chọc ra cả một cái hố ở trên bàn, biết nếu bản thân bị bại lộ thì kết cục e cũng chẳng khác gì cái bàn kia. Tuy chuyện này thật sự khiến người ta khó hiểu: "Được rồi, tôi nhất định sẽ giữ kín chuyện này. Thật ra lúc nãy tôi chỉ định nói là ngài ăn hơi nhiều, ăn uống như vậy lâu dài không tốt cho dạ dày đâu..."

Lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên, bác sĩ nói một tiếng "Mời vào", trông thấy người cá lại ngồi nghiêm chỉnh như chưa từng xảy ra chuyện gì, đành khẽ di chuyển tập hồ sơ, che đi dấu vết bị chọc trên bàn rồi nói: "Không chỉ không tốt cho dạ dày, mà với em bé trong bụng cũng không ổn, vẫn nên ăn ít mà chia nhiều bữa, tuyệt đối không được bỏ bữa sáng."

Tông Khuyết mở nắp chai nước đưa cho người cá ngồi bên cạnh rồi hỏi bác sĩ: "Đứa bé trong bụng em ấy bây giờ được mấy tháng rồi?"

Trong khoảnh khắc đó, cả Nguyệt và bác sĩ đều khựng lại.

Nguyệt siết nhẹ chai nước, bác sĩ khẽ ho một tiếng, bắt gặp ánh mắt như đang cầu cứu của người cá đối diện, trong lòng thật sự là không nhẫn tâm được. Nếu thể hiện tốt, sau này biết đâu còn được giới thiệu thêm vài người cá nữa thì sao, lập tức nói: "Tiến sĩ Tông nói đùa rồi. Chẳng lẽ chính ngài còn không rõ con của mình được bao nhiêu tháng à?"

Lần đầu tiên thủ lĩnh người cá tới hành tinh A, khi mọi người còn đang tranh giành người cá biển sâu ấy thì tiến sĩ Tông không chỉ cưa được một con cá đẹp mà còn khiến người cá ấy dùng việc mang thai để giữ hắn lại.

Có lẽ ông ấy nên học lấy kinh nghiệm?

Trong mắt Nguyệt thoáng hiện vẻ tán thưởng, Tông Khuyết nhìn nét mặt cả hai người, hỏi tiếp: "Đứa bé không có vấn đề gì chứ?"

Cả hai phối hợp rất nhanh.

"Dĩ nhiên rồi, em bé... rất khỏe mạnh, ngài phải chăm sóc người cá cho tốt vào, đặc biệt là giấy đăng ký kết hôn ấy, nhanh chóng đi làm đi." Bác sĩ lại dặn dò thêm mấy câu.

"Được, cảm ơn." Tông Khuyết đứng dậy, đỡ lấy eo y, nhẹ nhàng dìu y đứng lên: "Không có gì cần lo nữa, anh đưa em đi mua quần áo."

"Được." Y cảm nhận được sự dịu dàng của hắn, mỉm cười đáp.

"Em chưa uống nước." Tông Khuyết cúi mắt nhìn chai nước đặt trên bàn: "Lúc nãy chẳng phải nói khát à?"

"Vừa nãy nghe tin về em bé nên quên mất." Nguyệt cầm chai nước đưa lên môi, trong lòng bỗng dưng có chút bất an.

Ban đầu nói mang thai cũng chỉ là chút không cam lòng và tức giận mà thôi, muốn khiến người này quyết tâm hối cải quay về bên mình. Nói dối thì cũng đã nói ra rồi, còn rất trót lọt nữa. Nhưng đến lúc đó, y kiếm một đứa bé từ đâu mà mang về đây?

Cho dù muốn ôm một đứa về từ tộc người cá thì đám người cá giống cái có con kia còn hung dữ hơn cả người cá giống đực, bảo vệ con thì chẳng nhận ai là người thân nữa đâu.

"Chuyện gì vậy?" Tông Khuyết nhận ra cảm xúc của y có gì đó không ổn, lập tức hỏi.

"Nếu đứa bé không còn... anh có buồn không?" Nguyệt nhìn chằm chằm hắn, giọng khẽ hỏi.

"Đừng suy nghĩ linh tinh, sao lại không còn được?" Tông Khuyết nhẹ giọng an ủi.

Nguyệt: "... Nhưng nhỡ đâu thật sự không còn thì sao?"

Xong rồi, hình như hắn rất mong chờ chuyện này.

"Không có chuyện nhỡ đâu. Anh sẽ bảo vệ em thật tốt." Tông Khuyết khẳng định.

Nguyệt im lặng quay đầu đi, thật sự hơi đau đầu.

"Hình như em không được vui cho lắm?" Tông Khuyết đỡ y dậy, hỏi.

"Vì em cảm thấy... anh đối xử tốt với em như vậy là bởi vì đứa bé." Nguyệt đang suy nghĩ lý do, càng nghĩ lại càng thấy đó chính là sự thật: "Anh không phải vì em mang thai mới tốt với em vậy chứ?"

[Chẳng phải người cá dùng đứa trẻ để giữ ký chủ ư?] 1314 nghi hoặc hỏi.

[Có thể là hiện tượng mang thai giả.] Tông Khuyết đáp.

Nếu cứ mãi tự lừa dối bản thân, lâu dần sẽ thật sự tin là thật, dẫn đến hàng loạt phản ứng về mặt sinh lý lẫn tâm lý, cũng là trường hợp thường thấy.

1314 lại một lần nữa được mở rộng tầm mắt: [Còn có chuyện như vậy cơ à?]

Cảm xúc của con người thật sự rất phức tạp.

"Không phải. Dù em có mang thai hay không thì việc anh đối xử với em như một người bạn đời là điều hiển nhiên." Tông Khuyết nhìn y, dịu giọng nói: "Em có thể đến đây, anh rất vui."

Trong lòng Nguyệt chợt sáng lên, khóe môi cũng khẽ nhếch lên: "Cho nên là vì em?"

"Ừ." Tông Khuyết đáp: "Bây giờ chúng ta còn có kết tinh tình yêu, chẳng bao lâu nữa con sẽ chào đời. Đứa bé đúng là minh chứng cho tình yêu của chúng ta, nhưng trong lòng anh, em vẫn luôn là người quan trọng nhất."

Nguyệt xúc động nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của hắn, đột nhiên không nói nên lời. Y thậm chí có cảm giác như cá con trèo lên sóng mà không xuống được.

Không thể thốt nên lời!

Y thế mà lại có lúc không thể mở miệng nổi.

1314 bàng quan suốt quá trình, xác nhận một sự thật.

Ký chủ, thật sự rất xấu xa.

Bởi vì bị cảm xúc kia ảnh hưởng nên Nguyệt lúc chọn quần áo cũng hơi mất tập trung. Căn bản vì dáng người y rất đẹp, tùy tiện mặc vài món, lại không tiếc tiền, chọn đại vài món đồ cũng không tệ. Chỉ là khi hai người nắm tay bước lên phi thuyền, một tin tức mới đã bắt đầu lan truyền khắp nơi.

#Tiến sĩ Tông theo đuổi thủ lĩnh người cá thành công#

#Tiến sĩ Tông và thủ lĩnh người cá đang hẹn hò#

"Wow, thủ lĩnh người cá thật sự rất đẹp, ảnh mờ vậy mà vẫn đẹp."

"Tiến sĩ Tông đỉnh thật, với tiến độ này không chừng sắp công bố tin kết hôn rồi."

"Hâm mộ đến phát khóc."

"Nếu là trước hôm nay, tôi đảm bảo phản đối đến một vạn lần, nhưng sau hôm nay thì... tiến sĩ đẹp trai quá."

"Trông thật xứng đôi, chúc phúc hai người nhé."

"Tiến sĩ Tông và thủ lĩnh người cá đúng là tài sắc vẹn toàn, mong chờ tin kết hôn của họ quá."

Những lời chúc phúc nhanh chóng leo lên top đầu, hòa vào dòng nhiệt độ chưa hề hạ xuống từ sáng sớm hôm nay, rồi truyền đến tai ba vị gia chủ. Ngay cả ảnh chụp cũng được bày ra trước mặt họ.

"Chậc, không phải hắn nói đã có người yêu rồi à?" Gia chủ nhà họ Phong hít sâu một hơi: "Từ bao giờ thì hai người họ lén lút quen nhau rồi vậy? Ra tay cũng nhanh thật."

"Gia chủ, đây là camera trong vườn yến tiệc tối qua." Trợ lý bật đoạn video lên.

Trong ánh đêm mỹ lệ, hai người dường như tình cờ gặp gỡ rồi hôn nhau say đắm khó rời, hoàn toàn không giống như mới gặp lần đầu.

"Bọn họ gặp nhau ở biển Nguyệt Quỳnh đúng không?" Làm sao gia chủ nhà họ Phong gia có thể chưa hiểu rõ đầu đuôi sự việc, khẽ cười nói: "Khoang sinh sản, còn có hiệp ước người cá, quả thật được sắp xếp đâu ra đấy nhỉ."

"Ngài trông có vẻ rất vui?" Trợ lý hỏi.

"Cả hai chuyện đều có lợi cho liên minh." Gia chủ nhà họ Phong gia thở dài một tiếng: "Việc cử hắn đến biển Nguyệt Quỳnh có khi là do duyên phận. Trong cái rủi cũng có cái may. Người trẻ là tương lai của liên minh, chuyện này mà thành thì ta phải cảm ơn họ. Đến lúc họ công bố tin kết hôn, nhất định phải báo cho tôi."

"Vâng." Trợ lý đáp lời.

Hai nhà còn lại cũng có phản ứng tương tự, chỉ là nhà họ Phong và nhà họ Thẩm vẫn ổn, còn Diệp Chỉ thì bị lão gia nhà họ Diệp gọi lên hỏi chuyện: "Nhà họ Thẩm và nhà họ Phong đều đã chọn được người cá rồi, con còn không nhanh tay lên? Đến lúc người ta bị theo đuổi hết thì chỉ có nước ngồi khóc thôi."

"Ông nội, đâu đến mức đó đâu chứ." Diệp Chỉ nói.

Những người cá biển sâu đó không giống với Dụ Hoa, đều không dễ đối phó, cưới hay gả còn chưa chắc.

"Dù sao chuyện chung thân đại sự của con, con cũng phải tự giải quyết, đẹp thế này còn bị con chê, muốn lên trời à?" Lão gia nhà họ Diệp nói: "Đây là nhiệm vụ giao cho con, Tông Khuyết kia cả ngày ngâm mình trong phòng thí nghiệm cũng có người cá, con tự lo liệu đi."

"Vâng ạ." Diệp Chỉ cúi người đáp lời.

"Được rồi, ra ngoài đi." Lão gia nhà họ Diệp phẩy tay, rõ ràng trong lòng vẫn chưa thật sự thoải mái.

...

"Con người thường dùng đũa để ăn cơm, bởi vì dùng tay trực tiếp chạm vào thức ăn thì không sạch sẽ." Tông Khuyết nắm lấy tay Nguyệt, dạy Nguyệt cách dùng đũa.

Nguyệt làm theo lực đạo của hắn, cây đũa trong tay phát ra âm thanh rắc rắc rồi gãy làm đôi: "Thứ này khó dùng quá."

"Chỗ này cần dùng lực." Tông Khuyết rút đôi đũa trong tay y ra, đổi cho y một đôi đũa hợp kim mới.

Nguyệt mím nhẹ môi, kẹp thử một miếng đậu trên đĩa, nhưng tay còn chưa nhấc lên thì hạt đậu đã lăn lóc xuống khỏi bàn, lăn tận xa tít.

Robot hỗ trợ nhặt lại, đặt lên bàn: "Xin đừng lãng phí thức ăn."

"Cái thứ này ồn ào quá, làm em mất tập trung." Nguyệt dùng đũa chọc chọc đĩa đậu nói.

Tông Khuyết buông tay y ra, nhấn nút tắt robot, hướng dẫn lại lần nữa: "Thử lại đi."

Nguyệt cầm lấy đũa tiếp tục dùng sức, đậu rơi vãi đầy đất, một đĩa khác thì từ đầu đến cuối trống không.

"Đôi đũa này trơn quá." Nguyệt im lặng, đặt cây đũa đã bị bẻ cong lên đĩa, ngay lập tức làm nứt một góc đĩa, cả cây đũa cũng rơi theo xuống dưới: "Còn nặng nữa."

Tông Khuyết suy nghĩ một chút, mở trí não đặt hàng, vài phút sau đi về phía cửa.

Ánh mắt Nguyệt dừng lại trên người hắn, chống cằm dùng tay cầm lấy hạt đậu, bóp vụn một cái.

Rõ ràng dùng tay còn thuận tiện hơn dùng đũa nhiều.

"Thử cái này xem." Tông Khuyết đặt một đôi đũa cho trẻ em hợp tay lên trước mặt y.

Nguyệt cầm lấy đôi đũa đó, chớp mắt mấy cái: "Dùng thế nào vậy?"

"Anh dạy em." Tông Khuyết nắm lấy ngón tay của y, từng chút đặt vào vòng cố định, nói: "Như vậy có thể nắm đúng chỗ cần dùng lực."

"Ừm." Nguyệt nghiêng mắt nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của hắn, hôn nhẹ lên má hắn một cái: "Anh đúng là kiên nhẫn thật."

"Đây là đôi đũa dành cho em bé. Sau khi em học xong, cũng có thể dạy cho con cách dùng." Tông Khuyết nắm tay y, nói: "Thử xem nào."

Nguyệt: "..."

Y muốn ném thẳng cái thứ này đi cho rồi.

Mặc dù rất không tình nguyện nhưng Nguyệt vẫn học xong cách dùng đũa. Tuy không quen tay nhưng công cụ của loài người đúng là tiện lợi thật.

Chỉ cần bật một cái là có nước, nhấn một cái là có lửa. Dù chỉ ngồi trong nhà cũng có thể thấy được mọi góc cạnh của thế giới, ngay cả đáy biển sâu cũng có thể hiện ra rõ ràng trong căn phòng này.

Nguyệt tiếp nhận tri thức về thế giới loài người, làm quen với các loại vật dụng, lại có người mình yêu luôn ở bên cạnh nên cảm giác mâu thuẫn với nơi này cũng dần mất đi, thay vào đó là sự yêu thích tăng lên. Chỉ có điều, vẫn còn một chuyện không ổn...

Cửa phòng tắm mở ra, Tông Khuyết ôm lấy người cá đang lười biếng tựa đầu vào vai hắn đi ra, đặt y xuống giường, rồi vòng tay qua eo y, nhẹ nhàng hôn lên môi y, nói: "Đến giờ ngủ rồi."

"Em còn muốn..." Nguyệt ôm chặt lấy cổ hắn, dù đã lim dim cũng vẫn mang theo vẻ mê luyến.

Không thể trách y nghiện rồi không dứt ra được mà là do thể chất người cá trời sinh mạnh mẽ, năng lực sinh sản lại cực kỳ vượt trội, vốn đã thiên vị loại chuyện này. Y không thể tiêu hao tinh lực bằng cách bơi lội ngoài biển thì phải tìm một cách khiến bản thân thấy dễ chịu hơn. Mà bạn đời thì lại ngày ngày lượn lờ trước mắt như thế, làm sao mà không ngứa ngáy cho được?

"Nguyệt, phải tiết chế một chút." Tông Khuyết nhẹ nhàng tách y ra, nói.

"Là chính anh nói muốn hoàn thành trách nhiệm làm cha mà." Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, nhướng mày cười nói.

Tông Khuyết cúi mắt nhìn bụng y: "Nhưng đến giờ bụng em vẫn chưa phồng lên."

Nguyệt hơi khựng lại, đối diện với ánh mắt của Tông Khuyết thì nghiêng đầu nói: "Con của tộc người cá đương nhiên là cha phải có trách nhiệm nhiều hơn thì mới có thể lớn nhanh một chút. Nó không lớn lên được có khi là do không đủ chất dinh dưỡng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com