Chương 94: Công tử thế vô song (19)
Vó ngựa lộc cộc hai tiếng, thỉnh thoảng truyền đến tiếng thở phì phò, tiếng nước chảy róc rách, tiếng củi cháy lách tách đánh thức buổi sáng tinh mơ.
Công tử Việt từ từ mở mắt, cả người có chút như nhũng ra. Y khẽ cựa mình, chống tay ngồi dậy thì phát hiện dường như mình đang nằm ở mép giường, còn người ngủ phía ngoài tối qua đã chẳng thấy bóng dáng đâu.
Tư thế ngủ của y quả thật kém thanh nhã hơn trước rất nhiều. Công tử Việt cảm thấy có chút áy náy, đứng dậy đi đến cửa xỏ giày. Khi ra khỏi phòng, y nhìn thấy ngựa đang cúi đầu gặm cỏ, cạnh giếng có vài giọt nước bắn tung tóe, ánh lửa và âm thanh phát ra từ phía nhà bếp.
Công tử Việt cầm lấy dây buộc tóc cột gọn mái tóc, đi xuống sân vào nhà bếp, cũng ngửi thấy mùi cơm canh thơm nức.
"Rửa mặt trước đi." Tông Khuyết nhìn người đang tò mò đứng ở cửa, lên tiếng.
"Được." Công tử Việt quay người đi đến bên giếng, lấy chậu, múc nước trong thùng để rửa mặt, rồi lấy nhành cây và muối hột bên cạnh súc miệng, sau đó đổ nước ra ngoài như Tông Khuyết đã làm hôm qua, ngăn lại tiếng rao bán buổi sáng bên ngoài cánh cửa.
Trong lúc công tử Việt rửa mặt, Tông Khuyết đã bưng khay bày bữa sáng lên chiếc bàn trong phòng.
Cửa lớn mở toang, công tử Việt ngồi quỳ đối diện với Tông Khuyết, nhìn bát trứng hấp trước mặt rồi hỏi: "Ngươi lấy thứ này từ đâu ra vậy?"
Phần lớn trứng gà đều được cung cấp cho vương thất quý tộc, bên ngoài bán rất đắt. Trước kia y không hiểu, thế nhưng sau khi một mình du hành mới biết có những thứ dù có tiền cũng không mua được.
"Đổi bằng bột mì." Tông Khuyết vừa ăn bát trứng hấp của mình vừa nói: "Tốt cho dạ dày, ăn đi."
Tay cầm thìa của công tử Việt khựng lại, ánh mắt dịu đi, múc một thìa, nói: "Đa tạ, ngươi nhọc lòng rồi."
Trứng hấp chỉ rắc một chút muối tinh nhưng lại vô cùng ngon miệng. Tiếng thìa khua nhẹ hòa cùng tiếng gà gáy và làn khói bếp xa xa, thức ăn trên bàn đã nhanh chóng bị quét sạch.
Tông Khuyết đứng dậy dọn bát đĩa, đặt vào khay rồi nói: "Giờ là phiên chợ sớm, ta đi mua ít đồ, bát đĩa và nước giao cho ngươi."
Công tử Việt nhìn bóng lưng đang xỏ giày của hắn, đáp: "Được."
Tông Khuyết dắt ngựa ra cửa, công tử Việt ra tiễn rồi cài then cửa lại, quay vào xắn tay áo bước vào bếp, đổ nước nóng vào chậu, cho bát đĩa vào rửa.
[Ký chủ, cậu sai bảo người ta thế, không sợ người ta giận à?] 1314 hỏi.
Đây không phải thời đại mọi người bình đẳng, nô lệ hầu hạ chủ nhân là lý luận gần như được tất cả mọi người thừa nhận. Kiểu hành vi như của ký chủ chính là điển hình của kẻ dưới phạm thượng.
Thời đại như vậy là sự giày vò đối với nhân tính, thế nhưng ngay cả khi quý tộc nhịn nhục nhất thời thì sau khi khôi phục quyền thế, cũng có không ít người sẽ ra tay trừng phạt kẻ dưới phạm thượng.
[Đều là con người.] Tông Khuyết ghìm cương ngựa dừng lại trước một sạp hàng, xuống ngựa chọn đồ.
Đều là con người, có tay có chân như nhau, từ trước đến nay hắn đều hành xử sòng phẳng không ai nợ ai, không có chuyện ai phải hầu hạ ai.
Chuyện ở nước Lâm đã lan truyền rộng rãi, không phải không có người bỏ ra nhiều tiền để tìm tung tích của hắn. Nhưng dù là mưu sĩ hay môn khách thì đều phải trung thành với cái gọi là "chủ tử", đi đứng nằm ngồi đều phải thấp kém hơn người khác, nhìn sắc mặt người khác mà hành động, để người khác tùy ý quyết định sinh mạng của mình.
Người ở thời đại này có lẽ đã quen với cách sinh tồn như vậy, thừa nhận quân quyền, cho rằng vương công quý tộc là cao quý hơn người khác. Nhưng với hắn, hắn không làm được. Hắn thừa nhận minh chủ nhân từ, không phải không thể thuận theo thời đại cúi đầu xưng thần, chỉ là không cần thiết.
Vương công quý tộc bây giờ, truy ngược ba đời thì cũng là từ đủ loại dân thường. Nếu thật sự muốn tranh thiên hạ, vậy thì cần gì phải phò tá ai?
[Đối tượng nhiệm vụ thì không sao, thế nhưng với người khác thì phải cẩn thận.] 1314 nhắc nhở.
Trước đây nó từng thấy nhiều ký chủ đến thời đại kiểu này tự ý khiêu khích, kết cục là nhiệm vụ thất bại vô cùng thê thảm.
[Ừ, cảm ơn đã nhắc.] Tông Khuyết dắt ngựa, tránh khỏi mấy con ngựa phi nhanh trên đường rồi chậm rãi đi về phía trước.
1314 bỗng cảm thấy có lẽ chẳng cần nhắc nhở gì, vì ký chủ đã tin chắc rằng đối tượng nhiệm vụ sẽ không làm gì hắn.
Đã có ý định đi xa thì không thể thiếu y phục, xe ngựa, dụng cụ trữ nước và lương thực.
Tông Khuyết chỉ mua mỗi thứ một ít, không đến mức khiến người ta chú ý, sau đó quay về tiểu viện. Khi gõ cửa, bên trong truyền tới tiếng bước chân và tiếng hỏi: "Ai đấy?"
"Ta." Tông Khuyết trả lời, từ khe cửa có ánh mắt dò xét, rồi người bên trong mới từ từ mở cửa ra.
Tông Khuyết dắt ngựa vào, mùi bồ kết nồng nặc xộc vào mũi. Người trước mặt búi tóc cao, tay áo xắn lên, cả sân viện toàn là nước, dây phơi gần như treo đầy quần áo.
Tiếng vó ngựa lộc cộc, cẩn thận tránh vũng nước trong sân, ngựa được buộc vào cọc gỗ.
Tông Khuyết quay đầu nhìn người đang đóng cửa, hỏi: "Ngươi dùng nước giếng để giặt y phục à?"
"Nước tắm tối qua dùng để giặt lượt đầu." Công tử Việt không nhìn ra được sắc mặt hắn, thế nhưng đứng trước người này, y luôn cảm thấy thư thái một cách kỳ lạ: "Có vấn đề gì à?"
"Không có gì, chỉ là giặt quần áo thường giặt ở bờ sông, nhưng ngươi không tiện ra đó, dùng nước giếng cũng được." Tông Khuyết tháo đồ trên lưng ngựa, lần lượt bỏ vào giỏ tre: "Cố gắng đừng đổ nước ra sân."
"Đây là nước vô ý bị bắn ra và nước nhỏ từ quần áo xuống." Công tử Việt nhìn mặt sân ướt sũng rồi nói: "Lần sau ta sẽ chú ý."
"Ừ." Tông Khuyết đáp một tiếng, sau đó hắn bê một chiếc cối xay nhỏ từ trong bếp ra, đặt dưới hiên rồi nói: "Lại đây giúp ta xay bột mì."
Họ cần làm ít bánh nướng mang theo làm lương khô trên đường.
Công tử Việt tò mò, tháo giày rồi quỳ xuống trước chiếc cối xay nhỏ ghép bằng những viên đá tròn: "Phải làm thế nào?"
"Trước tiên phải tách vỏ." Tông Khuyết đặt cối đá trước mặt y.
Ban đầu vẫn phải giã, không chỉ giã cho tróc vỏ lúa mì mà còn phải giã nát một chút để cối dễ xay hơn.
"Được." Công tử Việt bỏ lúa mì vào trong, cầm chày đá giã không ngừng.
Sau khi lúa mì được tách vỏ và giã nát thì cho từng chút vào cối xay nhỏ, cứ thế xay đi xay lại sẽ ra bột mịn, dùng rây lọc, phần bột còn lại được Tông Khuyết cất đi.
Công đoạn làm thủ công khá phiền phức, công tử Việt hiếm khi làm những việc này, dù tay mỏi nhừ nhưng cũng chỉ đổi bên tay khác chậm rãi làm tiếp.
"Cối xay này là đặc sản của nước Bá ư?" Công tử Việt vừa xoay cán cối vừa hỏi.
Y chưa từng thấy vật này trong cung, ngay cả bánh bột mì của họ cũng không mịn như vậy.
Nếu nước Bá có được thứ này thì đó là phúc của bách tính.
"Ta tự làm." Tông Khuyết nói: "Không chỉ có thể xay bột mì mà còn có thể dùng để làm đậu hũ, sữa đậu nành."
Trong mắt công tử Việt hiện lên vẻ ngạc nhiên, thế nhưng nhiều hơn là sự tán thưởng và vui mừng: "Có thể dạy ta không?"
Nếu có thể dùng thứ này để giúp dân chúng nước Lâm, họ sẽ không phải ngày ngày ăn những thứ khó nuốt như vậy nữa.
"Có thể, nhưng đừng tùy tiện truyền ra ngoài." Tông Khuyết nhìn y nói.
Động tác của công tử Việt khựng lại, nhìn cối xay và bột mì trước mặt, trong lòng khẽ động, y đã hiểu ý của đối phương.
Nếu lúa mì có thể dễ dàng xay thành bột, rồi làm thành bánh bột mì tiện mang theo, vậy thì binh lính không cần phải dựng bếp nhóm lửa, vừa tránh bị phát hiện, vừa tăng tốc độ hành quân. Nếu là trong thời chiến, chắc chắn sẽ đánh cho địch bất ngờ.
Binh mã chưa động, lương thảo đi trước, lương thực là đại sự quốc gia, thứ này cũng vậy, quả thật không thể tùy tiện truyền ra ngoài.
Hạt dẻ có thể lưu thông ở nước Bá vì nó mọc nơi núi sâu, số lượng có hạn lại sinh trưởng theo mùa, không thể làm lương thực chính và các nước đều có.
Nhưng cối xay thì khác. Nếu chỉ lưu truyền trong sáu nước thì thôi, thế nhưng một khi bị phát hiện, lập tức sẽ bị quản lý độc quyền, chỉ dùng vào việc nước, thậm chí truy ra nguồn gốc, giết sạch những ai làm lộ ra, để tránh rơi vào tay nước khác.
Muốn phổ biến trong một nước, chỉ có cách ngồi lên vương vị; muốn phổ biến khắp thiên hạ, chỉ khi thống nhất thiên hạ.
Trước kia chưa thấy dấu hiệu thiên hạ thống nhất, thế nhưng vật này lại như một điềm báo trước.
"Ngươi cứ yên tâm." Công tử Việt nhìn hắn, nhẹ giọng cam kết.
Có lẽ quan trọng không phải là vật, mà là người.
Y đã có thể xác định câu chuyện lan truyền khắp nước Lâm trước đây chính là do người trước mắt làm ra.
Y từng bị ám sát, lưu lạc tha hương, gió sương dãi dầu, thế nhưng lại có thể gặp được người này, thật may mắn biết bao. Cũng may hắn chưa bị kẻ khác phát hiện, nếu không, nước Lâm sẽ gặp nguy hiểm khôn lường.
Tông Khuyết nhìn khuôn mặt y, lấy khăn tay bên cạnh đưa qua: "Mặt dính bột rồi, lau đi."
Công tử Việt hoàn hồn rồi nhận lấy, chạm phải ánh mắt đối phương, lau má hỏi: "Chỗ này à?"
"Bên trái." Tông Khuyết vừa giã lúa mì vừa nói.
Công tử Việt dịch người sang một bên, Tông Khuyết buông chày đá, vươn tay cầm lấy khăn từ tay y, nhẹ nhàng lau trán và má cho y: "Xay bột thì đừng sờ lên mặt."
Vết bột được nhẹ nhàng lau sạch, công tử Việt bắt gặp ánh mắt đánh giá của đối phương, ngón tay khẽ co lại, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác luống cuống, ánh mắt gần như không dám nhìn thẳng: "Ừm."
Họ xay được không ít bột mì, sau bữa trưa, Tông Khuyết thu dọn đồ đạc, ngồi dưới hiên mở thẻ tre ra xem.
"Chiều không làm nữa à?" Sau khi ăn xong, công tử Việt có hơi buồn ngủ, ngồi bên cạnh chống cằm, không muốn động đậy.
"Ừ, chiều nghỉ ngơi." Tông Khuyết nói: "Ngươi có thể xoa bóp tay một chút, kẻo tổn thương gân cốt."
"Thật ra cũng không mệt đến thế." Công tử Việt nhìn hắn nói.
Tuy các công đoạn lặp đi lặp lại, thế nhưng cưỡi ngựa bắn tên đều cần sức cánh tay. Trước đây cưỡi ngựa bắn cung chỉ ở trong trường đua ngựa, đa phần là khoa chân múa tay làm cho đẹp, thế nhưng ra ngoài mấy tháng, nhiều thứ đã khác.
"Ừ." Tông Khuyết nhìn dáng vẻ y cụp mắt suy nghĩ, "Nếu buồn ngủ thì lên giường ngủ đi."
"Chợp mắt ở đây một lát là được." Công tử Việt nhìn thẻ tre trong tay Tông Khuyết, hỏi: "Ngươi đang xem gì vậy?"
"Học chữ." Tông Khuyết đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com