Chương 269: Chạm đến sâu trong tâm linh (21)
Ngu Vân Duyệt bóc giấy kẹo, đưa viên kẹo nhỏ vào miệng cười nói: "Có vẻ như từ nay về sau tôi không thể đắc tội với anh được rồi."
"Hửm?" Tông Khuyết có chút khó hiểu.
"Bây giờ anh là người đàn ông thực sự nắm giữ lọ kẹo của tôi rồi." Ngu Vân Duyệt cười nói.
"Ăn kẹo sẽ vui ư?" Tông Khuyết nhìn vẻ vui vẻ hiện rõ trên khóe mắt đuôi mày y hỏi.
Nếu kẹo có thể làm y vui, có thể tăng thêm lượng.
"Tất nhiên." Ngu Vân Duyệt chống cằm cười nói, "Nhưng tăng lượng? Không phải anh muốn ám hại tôi đó chứ?"
Tông Khuyết: "..."
"Đùa anh thôi, chúng ta ra ngoài đi dạo đi." Ngu Vân Duyệt nhìn ra ngoài cửa sổ nói, "Hôm nay thời tiết đẹp."
"Sáng nay không ra ngoài ư?" Tông Khuyết nhìn thời tiết nhiều mây bên ngoài nói.
Thời tiết không nóng, bây giờ ra ngoài cũng không sao.
"Một mình đi dạo thì chán chết." Ngu Vân Duyệt đứng dậy nói.
"Chờ một chút." Tông Khuyết vào tủ quần áo của y, lấy áo khoác và đệm ngồi.
Trời nhiều mây, nhưng dễ có gió.
Ngu Vân Duyệt nhận lấy áo khoác mặc vào, cài khuy áo. Khi gỡ tóc ra thì hơi bị rối, y khẽ hừ một tiếng, một chiếc đệm ngồi được đưa tới trước mặt.
Ngu Vân Duyệt ngẩng mắt đưa tay đón lấy, người đàn ông đứng sau lưng y cẩn thận gỡ tóc cho y, lấy mái tóc dài ra và đặt gọn gàng.
Mái tóc buông xuống, Ngu Vân Duyệt hai tay cầm đệm ngồi, khẽ quay đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn. Người này ngay cả khi làm những việc như vậy cũng có một cảm giác cực kỳ nghiêm túc: "Tôi đột nhiên cảm thấy tôi không cần tìm người khác nữa rồi."
Tông Khuyết ngẩng mắt nhìn y nói: "Có thể."
Như vậy hắn cũng có thể thường xuyên để ý đến tình hình của y, tránh để xảy ra sự cố bất ngờ như tối qua.
"Nhưng để anh làm chuyện này, tôi cứ thấy như đang dùng gáo vàng múc nước giếng bùn." Ngu Vân Duyệt cầm đệm ngồi đi ra cửa cười nói, "Quá lãng phí của trời, tôi không nỡ."
Tông Khuyết theo sau bóng lưng y, cảm thấy câu nói vừa rồi hình như có ý trêu ghẹo hắn.
[Ký chủ, mau nói cậu đồng ý!] 1314 lập tức bắt đầu xúi giục.
Tông Khuyết không để ý đến những ý tưởng bất chợt của nó, đi theo bóng người đó.
Thời tiết nhiều mây có gió thổi, cũng không quá oi bức, hai người đi song song một trái một phải.
Gió nhẹ thổi, Ngu Vân Duyệt nhìn cành hoa, suy nghĩ làm thế nào để người đàn ông này dù biết y bất lực, vẫn sẵn lòng ở bên cạnh y mãi mãi.
Tông Khuyết nhìn người bên cạnh dường như đã hồi phục như ban đầu, những suy nghĩ xen kẽ trong tuyến nhiệm vụ. Người bên cạnh không thích người khác chạm vào vết thương của mình, nhưng nỗi đau đó sẽ đi vào giấc mơ, còn khiến tâm thần y chấn động lớn, rõ ràng đó là nguyên do.
Mặc dù y đã hứa sẽ không trở thành vết nhơ trong sự nghiệp học y của mình, nhưng một số việc có thể làm sau khi chữa khỏi.
So với việc tôn trọng ý muốn của y, để y mang theo đau khổ kéo tất cả mọi người cùng xuống địa ngục, hắn càng mong y có thể sống tốt, loại bỏ bóng tối cũ, sống một cách tươi vui.
Ánh mắt Ngu Vân Duyệt khẽ chuyển, đối diện với ánh mắt của người đàn ông đang đặt trên mình. Hai mắt đối diện, bước chân của cả hai gần như đồng thời dừng lại.
"Hình như tôi không đọc được suy nghĩ của anh nữa rồi." Ngu Vân Duyệt quay người, đối diện với ánh mắt bình tĩnh của hắn, nhưng không phát hiện chút dao động nào từ đó.
Người này đối diện với y, dường như luôn không hề sợ hãi.
"Anh đang nghĩ gì?" Ngu Vân Duyệt nhìn thẳng vào mắt hắn hỏi.
"Muốn anh sống tốt." Tông Khuyết trả lời.
"Sống tốt ư?" Ngu Vân Duyệt có một khoảnh khắc ngạc nhiên, quay đầu đi, xoay người lại tiếp tục bước đi, ngoảnh lại nhìn người đàn ông đang đi theo mình hỏi, "Không phải tôi đã nói với anh là sẽ không trở thành vết nhơ trong sự nghiệp học y của anh ư?"
Tông Khuyết nhìn y không nói gì, nhưng Ngu Vân Duyệt đã đọc được tiếng lòng của hắn, y cười nói: "Anh vốn đã ít nói rồi, bây giờ thì lại càng bớt việc hơn."
"Có những lời nói hay không nói, cả hai đều hiểu." Tông Khuyết nói.
Một số chuyện hắn không muốn nói quá rõ ràng, nói ra cũng chẳng có lợi gì.
Ngu Vân Duyệt điều hòa hơi thở có chút gấp gáp vì đi bộ, cười nói: "Vậy thì tốt quá, dù sao chúng ta cũng có thể hiểu đối phương đang nghĩ gì, chi bằng sau này chẳng nói gì nữa, cứ nhìn nhau thôi, nhìn cho đến khi trời tàn đất tẫn đi."
Tông Khuyết im lặng một lát, câu nói này vẫn mang ý trêu ghẹo.
Ngu Vân Duyệt khẽ mím môi cười, khi nhìn thấy chiếc ghế dài thì đi tới, đặt đệm ngồi xuống nói: "Đùa thôi, đừng để ý."
"Không sao." Tông Khuyết đứng một bên, nhìn những cành hoa hơi rung rinh trong gió nói, "Hôm nay đừng đi dạo quá lâu."
"Tôi chỉ muốn ngồi ngoài trời, ở trong nhà tôi thấy hơi khó chịu." Ngu Vân Duyệt khẽ ngửa đầu nhắm mắt, cảm nhận làn gió mát thổi qua.
Thanh niên ngồi dưới gốc cây hoa, vẻ mặt thư thái, như thể đã buông bỏ mọi lo âu phiền muộn, chỉ để thưởng thức cảnh đẹp của thế gian.
Cảnh tượng này giống như con bướm phượng khẽ vỗ cánh sau mưa, nhẹ nhàng bay lượn rồi đậu trên nhụy hoa, khiến cành hoa khẽ rung. Giống như chú nai nhỏ thò đầu ra sau mưa, say mê vẻ đẹp của rừng cây, nheo mắt khẽ dò xét, lưu luyến không rời.
Cảnh đẹp trước mắt thật tuyệt. Tông Khuyết nhìn hơi thở khẽ phập phồng của y, tâm trí hắn trống rỗng, không để suy nghĩ của mình làm phiền y.
Ngu Vân Duyệt im lặng một lúc, ngón tay vốn đang đặt yên khẽ động, mở mắt nói: "Hình như hơi lạnh."
"Về không?" Tông Khuyết hỏi.
"Không muốn về, anh giúp tôi lấy một tấm chăn mỏng đi." Ngu Vân Duyệt nói.
Tông Khuyết nhìn xung quanh, không có ai khác ở gần đây.
"Yên tâm đi, người mời anh tối qua vẫn luôn ở đây." Ngu Vân Duyệt cười nói, "Anh đi nhanh về nhanh nhé."
"Ừm." Tông Khuyết đáp một tiếng, quay người rời đi.
Ngu Vân Duyệt khẽ chạm vào cành hoa bên cạnh, nhìn về phía bóng tối trong rừng khẽ lắc đầu. Tiếng bước chân và tiếng lòng gần lại, một bộ đồng phục công nhân màu xanh chàm xuất hiện trong tầm mắt. Dao găm kề vào cổ y: "Đừng nhúc nhích."
Ngu Vân Duyệt khẽ ngửa đầu, theo hướng dao găm nhìn về phía người đến, kinh ngạc nói: "Chú Ngô?"
Người đến không phải ai khác, chính là người làm vườn chuyên cắt tỉa khu vườn này.
"Chú Ngô" khẽ cau mày, nhìn thanh niên đẹp trai vô hại trước mặt xác nhận: "Mày là Ngu Vân Duyệt?"
Ánh mắt Ngu Vân Duyệt khẽ động, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy sợ hãi: "Cháu không phải, cháu là em trai của thủ lĩnh Bàng."
Có vẻ như Ảnh Các chỉ có miêu tả về ngoại hình của y, chứ không có hình ảnh cụ thể.
Chú Ngô nhìn thanh niên yếu ớt đang run rẩy trước mặt. Trong miêu tả của Ảnh Các, Ngu Vân Duyệt có mái tóc dài, thích áo thời Đường, rất đẹp, mỗi sáng đều đi dạo trong vườn, vì cơ thể yếu nên chỉ có thể ra ngoài một lúc. Thanh niên trước mặt có rất nhiều điểm trùng khớp, nhưng trông lại dáng người cao ngất, không thấy chỗ nào ốm yếu: "Đừng giở trò, nếu không tao sẽ lấy mạng mày."
"Không dám." Ngu Vân Duyệt cúi mắt nhìn con dao găm kề sát cổ nói, "Chú muốn tìm ai?"
"Tìm Ngu Vân Duyệt." Chú Ngô nhấc y khỏi ghế, dao găm kề vào nói, "Dẫn tao đi tìm nó, đừng giở trò."
"Nhưng bên cạnh y có một cao thủ ám sát, chú không phải đối thủ của người đó đâu." Ngu Vân Duyệt nhìn bóng người đang biến mất ở đằng xa, khóe môi nở một nụ cười.
"Đó là chuyện của tao. Tao đã kề kẹp mày rồi, tao không tin bọn chúng dám tùy tiện ra tay." Dao găm của Chú Ngô siết chặt hơn một chút, đẩy vai y nói, "Đi!"
Ngu Vân Duyệt chưa kịp bước đi, người phía sau đã dừng lại và mất tiếng. Bàn tay đang nắm dao găm của y bị bàn tay khác đưa ra nắm lấy, cơ thể thì bị ném thẳng xuống đất.
Tiếng dao găm rơi xuống đất. Ngu Vân Duyệt quay đầu nhìn người đàn ông vòng ra phía sau khống chế kẻ đó, trong lòng có chút tiếc nuối vì không được chứng kiến cảnh anh hùng cứu mỹ nhân mà mình đã sắp xếp. Nhưng lại bị người đàn ông tiến đến khẽ nâng cằm, trong lòng khẽ động, nhưng lại thấy ánh mắt đối phương dừng lại ở cổ, rồi đọc được tiếng lòng của đối phương xác nhận vết thương.
"Chỉ là một vết trầy nhẹ, không sao..." Ngu Vân Duyệt được buông ra thì cúi đầu, nhưng lại đối diện với ánh mắt hơi trầm xuống của đối phương, nhất thời nghẹn lời.
"Về trước đã." Tông Khuyết liếc nhìn người dưới đất.
Dù xung quanh đây trông như không có ai, cũng sẽ có người đến xử lý người này.
Tông Khuyết đi trước, nhưng đi được vài bước thì quay đầu nhìn thanh niên đang đứng yên tại chỗ.
Ngu Vân Duyệt theo sau, đi bên cạnh hắn, khẽ đưa mắt nhìn hắn, tiếng lòng của người này không hề thay đổi, nhưng y vẫn có thể cảm nhận được hình như hắn đang giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com