Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 77: Chuyến phiêu lưu mới ở núi Phú Sĩ


Băng tuyết trên đỉnh núi Phú Sĩ phủ một màu trắng xoá, và rừng hoa anh đào dưới chân núi nhuộm một màu hồng tươi lên cả bầu trời. Những người đầu tiên đặt chân vào đây trong ngày hôm đó không phải là Lucky và các anh em của cậu, mà là một nhóm binh sĩ, nhà khoa học và kỹ sư của tập đoàn Nanba. Một nhân viên mặc đồ bảo hộ phòng độc đi vào rừng Aokigahara, khu rừng nổi tiếng là nơi nhiều người đến tự sát cao nhất nhì thế giới chỉ sau cầu Cổng Vàng ở San Francisco thuộc Hoa Kỳ. Khu rừng Aokigahara nằm ở sườn tây bắc chân núi Phú Sĩ, còn phần đồi phía tây nam có thác nước Shiraito no Taki, tất cả cùng với Phú Sĩ Ngũ Hồ (5 hồ nước ngọt chân núi Phú Sĩ gồm Saiko, Shoji, Motosu, Yamanaka và Kawaguchi) và đỉnh núi trắng xoá tạo nên một phong cảnh thiên nhiên tuyệt tác do các vị thần tạo hoá dựng nên từ thời rất xa xưa. Người nhân viên mặc đồ bảo hộ bỗng dưng gặp một người đang vào trong rừng với một con dao thái sashimi với ý định tự sát.

"Khẩn cấp! Có người đi vào khu vực cấm!" Nhân viên gọi qua điện đàm.

Ngay lập tức, một con robot Hard Guardian tiến thẳng vào hiện trường.

"Bỏ vũ khí xuống." Con robot trả lời.

Nhìn vào khuôn mặt sắt thép với hình sao ba cánh màu vàng trên cái đầu màu xanh lục, người có ý định tự sát vô cùng hoảng sợ.

"Honey Cutie Cookie Flash!" Hai giọng nữ vang lên trong rừng và bốn cái bánh răng khổng lồ bay tới người đó, hai cái màu hồng và hai cái màu vàng. 

"Cuối cùng cũng đã đến lúc xoá sổ ngươi rồi." Cutie Sister Kaiser phóng một quả cầu tia chớp vào nạn nhân xấu số khiến người đó bốc hơi.

Giết xong kẻ ngán đường, Cutie Sister Kaiser cùng một binh đoàn quái thú đi hết khắp rừng Aokigahara. Đám này gồm có một con Wolf Orphnoch, một con Zodiarts Lạp khuyển, một con Phantom chó địa ngục và một con Rhino Doubler. Honey Sister Kaiser đi theo giám sát. Cả nhóm người tập đoàn Nanba cứ lần theo dấu vết tìm tàn tích khí độc Hanahaki còn sót lại sau hai trận đại dịch trước, nhưng chẳng thấy gì cả.

"Hanahaki đã phân huỷ rồi, không tìm được đâu." Có một giọng nam phát ra từ trong rừng.

"Stalk-san, bây giờ ông đã biết hết rồi sao?" Cutie Sister hỏi.

"Chứ sao. Mấy đứa thật chẳng chuyên nghiệp gì cả. Nhưng mấy đứa cũng thật can đảm khi vào trong này." Blood Stalk ngồi vắt vẻo trên một cành cây to nhảy xuống dưới đám cỏ.

"Chẳng phải chúng ta vào đây để tìm một kho báu huyền thoại có trong rừng hay sao?" Honey Sister hỏi.

"Từ từ rồi tính." Tiếng nói của Stalk đáp trả.

Cùng lúc đó, có tiếng bước chân của Lucky và mấy anh em của cậu đang đi thám hiểm.

"Đau quá đi! Chân em bị chảy máu rồi." Có tiếng của Nagi kêu lên.

"Cây cối đã rậm rạp như này mà mặt đất lại gồ ghề sỏi đá nhọn hoắt. Có mỗi tiếng kêu đau của em mà cả rừng nghe hết luôn rồi đó." Emu đang dìu cậu đi qua một đoạn đường đầy đá nhọn.

"Nói rồi mà, đi từ từ thôi, đường ở đây toàn là cây khô với đá sỏi gồ ghề... Trời má, té bể cặp bưởi của tui rồi!" Yakumo đi theo sau càm ràm một hơi rồi trượt chân ngã sấp mặt.

"Nè, Yakkun ăn nói kém sang quá nha. Em là đàn bà con gái té dập bưởi may ra còn có lý, đằng này là đàn ông thì phải giập cái chỉa chỉa gì đó chứ." Kinji cười trêu Yakumo.

"Đó, em vái trời cho anh té vô khúc cây nào đó trật lưng đi không nổi luôn nha Kin-chan." Yakumo đỏ mặt gắt lên.

Và quả nhiên Kinji trượt chân ngã lăn lông lốc về phía trước tới khi đập lưng vào một khúc cây to làm trật hai bên hông.

"Đau vãi đái..." Kin-chan nhăn nhó.

"Trời hại nha cưng." Yakumo gượng dậy nhưng lại trượt chân ngã lăn sóng soài ra làm rách một bên vai áo khi vừa qua chỗ của Kin-chan.

"Cái này mới sang phải không cục cưng?" Kin-chan lại cười tiếp.

"Mệt mỏi hai ông anh này ghê." Nagi được Emu đưa qua gốc cây ngồi.

"Anh là bác sĩ giỏi ở đây nhé." Hiiro dán băng cá nhân vào đầu gối bị trầy của Nagi.

"Anh Hiiro nhẹ tay chút thôi mà, hic, hic." Nagi bắt đầu run lên.

"Anh Nagi chắc sợ đau lắm nè. Để em an ủi anh." Kairi cho Nagi dựa đầu vào ngực mình.

"Cứ thấy trai là rần rần lên. Đừng có thả thính cậu ấy nữa nghe không." Keiichiro tức đỏ mặt.

Một con bướm màu vàng cam đậu lên vai Keiichiro nhưng anh không để ý. Tới khi quay lại anh mới giật mình. Con bướm đó bay ra khỏi vai anh rồi vụt biến thành hình dạng kinh dị quen thuộc của Blood Stalk.

"Khu rừng này hang động rất nhiều, hy vọng các bạn sẽ tìm được kho báu." Stalk nói với nhóm anh em của Lucky.

"Tụi tui không có tìm kho báu gì hết. Chỉ là đi du lịch thôi." Lucky trả lời.

"Wow, bên của ta cũng là đi du lịch vậy đó. Chỉ là du lịch thôi." Stalk nói tiếp.

"Phải nhỉ." Stinger cười nhạt.

"Thượng lộ bình an nhé mấy cưng. Giờ thì... Ciao!" Stalk vụt biến trong một làn khói đỏ.

"Giờ cả lũ con trai tụi mình phải lội hết qua cái rừng này hay sao? Cơ mà chỗ này nghe nói là nhà Nanba đang sử dụng đất rừng để làm vài thử nghiệm gì đó." Narga nói với cả nhóm.

Narga đã đoán đúng. Nhà Nanba đang tìm một loài nấm có thể tích tụ chất độc Hanahaki và phân huỷ được nó, và đã phát hiện ra rằng chất độc đã bị phân huỷ khi tiếp xúc với đất rừng trong khi nấm và vi khuẩn chỉ đóng vai trò một phần.

"Mà sao Stalk có thể biến thành bướm được? Ông ta là rắn mà. Hay là đã tái tạo lại cơ thể?" Keiichiro thắc mắc. 

"Em có thể nhìn thấy Isurugi-san mạnh cỡ nào mà. Chú ấy có thể biến thành bất cứ con vật nào theo sở thích và truyền giọng nói qua chúng." Nagi trả lời.

"Chú ấy muốn chúng ta phải rời khỏi khu rừng này. Trong đây rất nguy hiểm vì sẽ dễ lạc." Sento đồng ý.

"Thôi mình cứ đi vào đi. Tui không có sợ ma đâu." Banjou nói.

Thế là cả đám anh em đi sâu vào trong rừng Aokigahara rồi lại quay ra ngoài. Họ không hề thấy một thi thể nào trong rừng cả, cũng chẳng thấy một thứ gì khác. Đi sâu hơn cũng chẳng thấy gì cả ngoài rừng cây bạt ngàn với mấy sợi dây nhựa dùng để dẫn đường dán chằng chịt khắp mọi lối đi để tìm đường về.

"Cứ lòng vòng trong khu rừng này thì tới khi trời sụp tối thì chẳng còn đường ra đâu. Phải ra thật nhanh thôi." Lucky nói với mấy anh em. 

"Nè, trên cây có một cái bảng ghi gì kìa." Takeru nói.

Nhìn vào dòng chữ ghi trên tấm gỗ đóng vào một thân cây bên tay trái Takeru, mọi người vô cùng sửng sốt. Dòng chữ nói rằng: "Tập đoàn Nanba chúng tôi đã vào đây và dọn dẹp hết những thi thể và hài cốt còn sót lại trong rừng Aokigahara này cùng những di vật của những người đã ra đi. Xin chia buồn cùng gia quyến của những linh hồn tội nghiệp này và cầu mong họ được siêu độ."

"Một công mà hai ba việc. Vừa thử nghiệm vừa dọn dẹp. Chắc cũng mệt lắm." Sparda nói.

Ra tận núi Phú Sĩ, mấy anh em qua tận hồ Kawaguchi, một trong năm hồ bao quanh núi. Nước trong hồ trong veo đến lạ thường đến mức cả ngọn núi thiêng như đang hiện ra dưới đáy. 

"Đẹp như này làm sao mà chê cho được." Takeru trầm trồ.

"Nhưng núi này cao 3776 m đó nghe, có sức leo nổi không?" Makoto hỏi.

"Sao cơ? Cao những 3.8 km à? Ngắn ghê." Takaharu hào hứng.

"Trời ạ, tụi mình đứa nào cũng chân ráo chân ướt lên đây, nhưng mà đi lên đó đừng đi một mình, mà hay nhất là tụi mình đi chung với nhau." Kinji phản đối.

"Cao những 3.8 km nhưng đi còn xa lắc xa lơ luôn đó. Tốt nhất là đi xe từ tầng 1 đến tầng 5 của núi, mấy tầng trên cùng tự lội đi. Chỉ sợ chân của Nagi còn chưa hết đau kìa." Yakumo nói tiếp.

"Em cũng vậy nữa." Có tiếng của Kotaro.

"Kotaro chắc là đi trong rừng Aokigahara bị trượt chân té đau lắm mà." Lucky nói với Kotaro.

"Mấy anh em tụi mình có ai biết hôm nay là tháng 4 rồi đó, mà ở đây lại là mùa xuân. Núi Phú Sĩ không có mở cửa đâu, nhưng tụi mình có thể đứng ngắm rồi đi vòng vòng quanh chân núi là được." Stinger nói. 

"Buồn vậy. Cơ mà trong đó cũng lắm chỗ vui chơi nhỉ." Banjou tươi cười.

Chụp hình xong, cả nhóm đi qua Bảo tàng hộp nhạc Mori chơi. Hết chụp hình lại đi ngắm các tác phẩm nghệ thuật chủ yếu là những nhạc cụ hộp. Sau đó cả nhóm qua công viên giải trí Fuji-Q.

"Trò chơi tàu lượn này nhớ cẩn thận nghe chưa, leo lên đó lỡ mà mới ăn no xong bị tàu đu chổng ngược người lên ói ra tùm lum bây giờ." Banjou trêu.

"Lên một mình đi." Sento nói.

"Mấy cậu bị say xe hả? Lúc kéo nhau qua núi Phú Sĩ ông nào ông nấy cứ năm mồm bảy miệng chọc nhau cho đã rồi giờ qua đây than say xe. Mắc mệt." Banjou hỏi.

Đi chơi tàu cao tốc xong, mấy cậu trai đều vẫn khoẻ mạnh, chỉ trừ Banjou thì buồn nôn đến mức làm một bãi trong bồn cầu.

"Khoe mẽ ta đây khoẻ mạnh cho lắm vào." Sento cười Banjou.

"Tui tán ông banh mặt giờ." Banjou đỏ mặt lên như trái ớt chín.

"Cứ thử đi. Cơ mà body chuẩn men của ông cũng ngon dữ. Tui thích nằm trên thì ông đừng có cãi." Sento trêu.

"Tui mới nằm trên nha." Banjou nói.

Trong khi Sento và Banjou cứ xù lông với nhau về chuyện ai trên ai dưới, bốn anh em nhà Igasaki qua đền thờ Fujisan Hongu Sengen-taisha. Năm trăm cây hoa anh đào nở rộ ra đón chào họ đến không gian tĩnh mịch trong đền.

"Đền này nghe nói là được Thiên hoàng Suinin xây trên núi Phú Sĩ nhằm chế ngự cơn giận của núi Phú Sĩ từ thời xa xưa, cỡ hơn hai ngàn năm trước." Yakumo nói.

Rồi cả bốn cậu ra tới mấy khóm hoa chụp hình và rồi vào trong đền cầu nguyện cầu chúc sức khoẻ và bình an cho gia đình và bạn bè, rồi lại cầu luôn cho cả nhà Nanba và ông chú Isurugi, cuối cùng là cầu cho riêng mình. Có vẻ như trong nhóm của Lucky thì chỉ có mỗi bốn anh em nhà Igasaki là đi qua đền khấn.

"Đi ra đây xong thấy trong người khoẻ thật." Takaharu vươn vai. 

"Taka-niichan, khép lại giùm." Nagi nhắc nhở.

Takaharu dáo dác nhìn quanh rồi tự ngửi mùi của mình. Mấy giờ lội liên tục cùng với mấy tiếng hô "muốn bùng cháy" đã biến toàn thân anh thành một con cá ươn mùi mồ hôi nặng mùi đến mức Yakumo đứng kế bên cũng phải lấy khăn bịt mũi.

"Qua thác nước Shiraito no Taki chơi kìa mấy bạn." Có tiếng của Makoto gọi to từ ngoài cổng đền.

"Muốn bùng cháy!" Takaharu hăng hái lên chạy cắm đầu ra ngoài tới thẳng thác Shiraito, bỏ xa luôn cả Makoto.

Trong khi Lucky và mấy anh em khác thì đang đỏng đảnh tới tận cửa đền, Takaharu đã bay qua tận thác Shiraito một mình. Anh bất chợt gặp Stalk đang cầm một chai nước hoa xịt qua xịt lại ngang mũi tạo dáng quý bà Smell. 

"Nè, mùi mồ hôi của cậu hơi không được thanh nhã lắm. Có cần chút smell không?" Stalk hỏi Takaharu. 

"Cảm ơn đã chỉ bảo." Takaharu trả lời.

Thực ra Taka-chan chẳng ham thích gì cái việc xịt nước hoa trong khi người mình toàn là mồ hôi. Anh chàng chẳng bao giờ xịt nước hoa vào trang phục hay vào da khi người đổ mồ hôi.

"Không xịt thì thôi, làm gì thấy ghê dữ vậy. Ah, smell... Nhớ đừng có nhảy xuống dưới thác Shiraito tắm nha, thác chảy mạnh rất nguy hiểm. Ciao." Stalk bước đi với chai xịt nước trong tay. 

"Chạy gì đâu mà nhanh dữ vậy." Kin-chan thở dốc, trên lưng là Yakkun đang ngủ.

"Em mỏi mệt lắm rồi đó." Nagi nằm trong tay Makoto cũng chỉ than vãn với cặp mắt ngái ngủ.

Đập vào mắt Taka-chan là một cảnh tượng nhảy thuyền hết sức hỗn loạn. Sento và Banjou thì tách nhau ra, Yamato bồng Misao, Lucky vác cả Sparda với Narga trên vai, Stinger thì nhảy tọt qua cho Hiiro cõng, Emu thì lủi thủi đi một mình bồng Kotaro trong tay đúng chuẩn mẹ bầu, Right và Hikari dắt tay nhau, Micchi dắt tay Takeru. Nhưng loạn nhất chính là khi Keiichiro vác Kairi đi với mông của cậu quay ngược lên trời, còn đầu thì cắm xuống đất.

"Bồng vợ kiểu gì vậy hả tên ngốc? Buông vợ xuống đi mà!" Kairi mè nheo một hồi.

"Về tới nhà chồng sẽ đập mông vợ một trận vì cái tội dại trai." Keiichiro trả lời.

"Thuyền gì đâu mà sụp tá lả vậy kìa?" Bà chị Khẩu liệt nữ đang chụp selfie bên thác Shiraito quay đầu lại nhìn.

Rồi chị ta cười như chưa từng được cười khi nhìn mấy anh em tơi tả bồng bế dắt díu nhau qua tới thác.

"Bây giờ ship cặp nào đây? Loạn lên hết rồi." Chị ta ôm đầu lắc quầy quậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com