Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đoản 7, HE

Ta ngồi vào bàn họp, kế bên là oan gia trừng mắt nhìn ta, ca ca đã quen nhìn bọn ta như thế nên không hề ý kiến, trực tiếp đi vào cuộc họp.

- Tổng cục vừa nhận được mật báo, có một tổ chức buôn lậu vũ khí ngầm hoạt động bên khu B, lệnh cho chúng ta tháng sau phải điều một cảnh sát qua bên đó nằm vùng, hỗ trợ cho công tác thu gom chứng cứ và cung cấp thông tin kịp thời thời để kế hoạch tóm gọn chúng được thuận lợi! Các ngươi có đề cử ai không?

- Lâm Bân a! Hắn thân thủ tốt lại còn là xạ thủ số một, còn ai vào đây?

- Lưu Bình An đi, tuy hắn khá là kiêu ngạo nhưng hắn làm việc nghiêm túc sẽ dễ được tín nhiệm hơn!

...

...

Ồn ào, ồn ào. Ta bực mình vỗ bàn.

- Ta tự đề cử! tổ trưởng à, ngài nên chọn ta, ta hứa sẽ hoàn thành nhiệm vụ!

Ca ca trợn mắt nhìn ta. Lâm Bân đứng dậy chỉ vào mặt ta.

- Lưu Bình An, ngươi là người lười nhất toàn cục cảnh sát, đi trễ về sớm, chỉ có miệng lưỡi không ai bằng, ngươi lấy gì bảo đảm, đây không phải chuyện đùa!

Ta nghênh mặt, đứng dậy.

- Đúng, chính vì vậy nên các ngươi phải chọn ta, thứ nhất, ta không nổi tiếng nên bọn tội phạm sẽ khó điều tra thân phận của ta, thứ hai, ta nói chuyện lanh lợi sẽ dễ lấy được lòng tin của bọn chúng, thứ ba, ở đây không ai không biết, ta là hacker số một không ai bì kịp, ta chắn chắn sẽ không làm mọi người mất mặt a!

Ta mỉm cười nhìn ca ca.

- Các ngươi đừng quên ta là ai! Từ nhỏ ta chính là luôn phải đánh nhau với những đứa hay ăn hiếp ca ca, ta chưa từng bị thương sao? Tổ trưởng đừng vì ta là đệ đệ của ngươi mà dị tình nga!

Ta quay qua hắn.

- Năm trước ta chẳng phải đỡ cho ngươi một viên đạn sao, ngươi lúc đó còn không thèm cảm kích, chửi ta y như bây giờ!

Ta vỗ vai họ, tiêu sái cười a cười.

- Yên tâm đi, ta sẽ không sao!

Ca ca nhìn ta, bất đắc dĩ thở dài. Lâm Bân ôm vai ca ca an ủi, đấy, lại tình cảm sến súa ra mặt.

- Được, nếu Lưu Bình An đã tự tin như vậy thì cho hắn thể hiện đi, nữa năm mà không có kết quả đệ phải trở về!

- Được!

Đêm đó, Lâm Bân đến cùng ta và ca ca uống rượu hết một đêm, nói rất nhiều chuyện, chuyện ta và Lâm Bân từ nhỏ đã đánh nhau, ca ca luôn phải đứng ra giải hoà, ta thì phàn nàn chuyện tại sao ta và ca ca sao vốn là song sinh mà lại không giống nhau, tại sao từ nhỏ ca ca và hắn hay dắt nhau đi trước bỏ ta như tức phụ đi ở phía sau.

Thật ra điều ta muốn hỏi ca ca là, ta và Lâm Bân ca thương ai hơn?

Ta cũng muốn hỏi Lâm Bân là, hắn sẽ phản ứng như thế nào nếu ta nói... ta yêu hắn?

Trong cơn say, ta cảm thấy ai đó hôn ta thật lâu, giọng nói của Lâm Bân dịu dàng vang lên.

- Ta yêu ngươi!

Aizz, nếu là mơ đừng để ta tỉnh lại...

.......

Ta giành một tháng vào được tổ chức, mất hai năm để giành được một vị trí đáng kể, mẹ kiếp, ta còn phải dùng thân thể mình để lấy được lòng tin của tên lão đại kia.

Tên biến thái này, bên mặt trái có vết sẹo thật dài làm cho gương mặt tuấn tú của y trở nên vô cùng dữ tợn, mỗi ngày đều ôm ta đặt lên đùi y, trêu ta đến khi ta nổi điên lên mà đánh y y mới chịu dừng.

Trong một năm, ta dễ dàng có trong tay mọi chứng cứ quan trọng, y vẫn mỗi ngày ôm ta nói câu "ta yêu ngươi" mặc cho ta chưa từng đáp lại.

Và ngày ta mong chờ cũng đến, trong nhà kho rộng lớn, lực lượng hình cảnh với hàng trăm cây súng bao vây bọn tội phạm. Trên đầu ta cũng có một mũi súng lạnh băng. Thân thể ấm áp quen thuộc bao quanh ta, giọng nói lại lạnh lùng pha lẫn bi thương vang lên.

- Ngươi âm thầm sau lưng ta thu thập chứng cứ ta có thể giả vờ không biết, ta cho phép ngươi phản bội ta, ta lấy mạng ra cược lấy trái tim của ngươi, nhưng ngươi biết không, ta ghét ngươi mỗi đêm đều gọi tên hắn, ghét cách ngươi nhìn hắn như lúc này! Dù thế nào, chúng ta hôm nay cũng sẽ chết cùng nhau!

Tiếng mở chốt an toàn vang lên bên tai, ta nhắm mắt lại, lúc máu bên thái dương chảy ra, cùng lúc viên đạn của Lâm Bân cũng ghim vào đầu y, thân thể ta và y ngã xuống. Tiếng khóc của ca ca bên tai, Lâm Bân ôm lấy ta, bên tai ta nói lời yêu, ta mặc kệ.

Ta yếu ớt nhìn tay tên biến thái kia chưa hề buông tay ta, mỉm cười, ha, hắn phụ ta, ta phụ y, màn kịch kết thúc ở đây là đủ rồi.

******
Ta đứng trên ban công nhìn người con trai ta yêu đang tung hoành dưới sân bóng. Ngày hôm nay của kiếp trước, ta tỏ tình với y nhưng thất bại. Trong mắt y lúc đó chỉ có cái tên Lâm Bân kia, người yêu của ca ca y.

Nhớ lại kiếp trước, ta lại có cảm giác như trải qua một cơn ác mộng dài. Ta duy nhất chỉ yêu mình y, lần đầu tiên ta tỏ tình lại nhận được bốn chữ "Ta không thích ngươi!", lòng tự cao không cho phép ta nhìn về phía y lần nào nữa, chỉ tiếc là mắt không nhìn nhưng tâm luôn không thể cho người khác thay thế vị trí của y.

Ta vì đánh nhau mà bị cho thôi học, không có được y khiến tim ta như khuyết thiếu một khoảng trống. Ta xa đoạ trong tửu sắc, lăn lộn 10 năm liền nắm trong tay một tập đoàn buôn lậu vũ khí.

Y đến. Lấy thân phận cảnh sát chìm tiếp cận ta. Ta tạo điều kiện tốt nhất để y đến gần ta, phải, ta cố ý chiếm lấy y một cách hèn hạ. Ta thậm chí ngầm cung cấp chứng cứ cho y. Ta lấy mạng của ta cùng anh em hơn 300 người đổi lấy trái tim y. Cuối cùng thì sao? Chính là phản bội, y chết trong tay ta, ta chết dưới súng của Lâm Bân.

Nhớ tới đó, ta bật cười, chân đã đứng tại sân bóng. Người tủi thân đứng một bên nhìn ca ca và Lâm Bân vờn bóng của kiếp trước, nay lại lao vào chiến đấu hăng say.

Trái bóng lạc về phía ta cũng là lúc y theo đến, ta giữ trái bóng, y mỉm cười.

- Bạn học, cho ta lấy lại bóng được không?

Nhặt quả bóng lên, ta nhìn người còn trai ta yêu năm 17 tuổi ấy, ta chính vì nụ cười này trầm luân một kiếp, chỉ là lần này được sống lại, ta tuyệt sẽ không phụ ân huệ của lão thiên gia.

Ta quăng trái bóng ra sau, y liền trợn mắt nắm lấy cổ áo ta.

- Khốn kiếp, muốn ăn đòn?

Ta bật cười, dịu dàng xoa lên thái dương y, nơi mà kiếp trước ghim vào viên đạn của ta.

- Chỗ này còn đau không?

Y thoáng sững sờ, tay buông lỏng cổ áo ta, tay kia thả nắm đấm biến thành dịu dàng xoa lên má trái của ta.

- Là ngươi sao? Vết sẹo...?

Đúng như ta đoán, y có kí ức của kiếp trước, ta vui vẻ ôm lấy y.

- Một tháng sau, chính là ngày ngươi đánh nhau với đám côn đồ, hay tin ngươi bị thương ta liền tìm bọn nó, đánh gãy tay từng đứa, đổi lại một vết sẹo trên mặt!

- Vậy là vì ta ngươi bị đuổi học? Tại sao sau này gặp lại cũng không nói?

- Ta nói gì đây? Lúc đó ngươi thậm chí còn không nhớ ta là ai, chỉ một lòng muốn bắt ta... Cũng không sao, ta chỉ là muốn hỏi, bây giờ ta được phép yêu ngươi không?

Y bất ngờ đẩy ta ra, đấm vào bụng ta một cái.

- Yêu cái rắm, đầu ta vẫn còn đau đây này!

Ta cúi lưng rên dài một cái, vừa lúc bắt được tia lo lắng trong mắt y, ta đắc ý cười thầm, y chạy đi, đuổi theo con thỏ nhỏ thẹn thùng kia ta thầm nghĩ "Cuộc đời thê nô còn dài a!"

End.

[Phiên ngoại]

Nhìn một người lạ đến đem đệ đệ mình đi, lại nhìn ánh mắt ghen tức của Lâm Bân, Lưu Bình Chi hạ mi mắt.

- Thật ra, tin nhắn của ngươi gửi cho Bình An ta đều âm thầm xoá hết, nó không đọc được cái nào!

Lâm Bân thoáng bất ngờ, sau đó câm giận nhìn cậu.

- Ngươi sớm biết ta và Bình An có tình ý lại cố tình chia cách?

- Ta yêu ngươi, ta tình nguyện chờ ngươi dù sau lưng ta qua lại với bao nhiêu người, nhưng đừng động đến đệ đệ của ta!

Hắn nhìn vào đôi mắt ôn nhu nhưng kiên định của cậu, tức giận bỏ đi.

Bình Chi cay đắng mỉm cười, hắn trước mặt đệ đệ hay tỏ ra ôn nhu với cậu làm đệ ấy ghen tị, đáng tiếc sự thật chính là như vậy, giả dối đến buồn cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com