Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Nhà Tô tiên sinh là gia đình náo nhiệt nhất Kháo Sơn Trang. Cách vài ngày cần quét lại tường, qua mấy buổi phải thay đồ đạc. Lương bổng mỗi tháng của Tô Phàm, ngoại trừ để nuôi hai con hồ ly trong nhà, còn lại gần như toàn bộ đều đổ vào sửa sang nhà cửa. Người trong thôn hiếu kỳ, chặn tiểu thư sinh lại hỏi: "Tô tiên sinh, này chẳng phải cái ghế vừa mới làm sao? Thế nào mà lại hỏng nữa rồi?"

Vác theo nửa băng ghế, Tô Phàm nhăn mặt phiền muộn mất nửa ngày, cuối cùng đáp lại bằng một nụ cười bất đắc dĩ.

Vừa đi vừa suy nghĩ mấy lời khi nãy của Lan Uyên, Tô Phàm đang ngẩn ngẩn ngơ ngơ mới vào tới cửa đã nghe thấy từng tiếng thút thít nho nhỏ. Ngẩng đầu một cái liền thấy trước khung cửa treo một cục lông bị dây thừng buộc lại. Nhìn kỹ mới hay, thì ra là một tiểu hồ ly màu nâu, bốn chân bị trói chặt thít, cả miệng cũng bị cột, chỉ có một đôi mắt tròn xoe liên tục rơi lệ, "ô ô" nức nở, muốn bao nhiêu ủy khuất liền có bấy nhiêu ủy khuất.

Tiểu thư sinh "ai nha ──" một tiếng, sợ đến mặt cắt không còn giọt máu. Hai cái con hồ ly không bình yên qua nổi một ngày này! May mà xung quanh không có ai, Vương thẩm sát vách đã đi thăm họ hàng thôn bên cạnh. Nếu bị người trông thấy, chắc chắn mấy lời đồn đãi sẽ lan nhanh như gió.

Nhanh chóng chạy vào trong nhà, khắp nơi đều là một đống hỗn loạn. Song cửa mới lắp vào lại hỏng, vết móng tay tràn lan khắp tường khắp cột, bàn ghế chỏng chơ chân chổng lên trời. Chỉ có cái ghế dựa Ly Lạc hay dùng là còn tốt. Hồ ly ngân phát lười biếng ngồi trên ghế, duỗi chân ôm gối cắn hạt dưa, trừng đôi mắt vằng rực rỡ nhìn tiểu thư sinh vừa mới hết việc trở về, nửa làm nũng nửa oán giận: "Sao về muộn thế? Lại bị ai kéo đi đâu làm giúp cái gì phải không?"

"Có một đứa trẻ học chậm quá, tan học ở lại dạy nó thêm một chút." Tô Phàm bị tra hỏi liền ngẩn người, thật thà đứng trước cửa căn phòng cứ như mới bị cướp phá này lăng lăng trả lời. Nói xong mới chợt bừng tỉnh, tiến lên một bước, chỉ tay vào tên hồ ly đang làm như không có việc gì kia, giận đến không nói nên lời: "Ngươi, ngươi, các ngươi..."

Hồ ly tâm tình tốt, ngẩng đầu chớp mắt: "Ta làm sao? Nhớ ta sao?"

"Ngươi... Ngoài cửa..." Tay chỉ đại nhân trước mặt, lại chỉ sang tiểu nhân trên khung cửa kia, giáo thư tiên sinh luôn luôn hòa nhã hiện giờ cả khuôn mặt đều tái mét, "Mau thả Quản Nhi xuống!"

"Ta đâu có làm gì nó." Ly Lạc bĩu môi, còn định nói thêm cái gì, nhưng thấy sắc mặt khó coi của Tô Phàm đành ngậm miệng.

Con ngươi kim sắc không có hảo khí thoáng nhìn ra ngoài, tay áo nhẹ phất, từ phía khung cửa liền truyền đến một tiếng khóc tê tâm liệt phế: "Oa... Tiên sinh, ô ô ô ô... Xú hồ ly bắt nạt ta, bắt nạt ta... Oa..."

Tô Phàm đau lòng bế Quản Nhi vào trong nhà. Khôi phục lại hình người, tiểu hồ ly rúc vào trong lòng tiên sinh, khóc đến kinh thiên động địa.

Ba ngày tiểu sảo năm ngày đại nháo. Ở trên lớp ứng phó với đám học trò nghịch như quỷ sứ, về đến nhà lại phải xen vào giữa hai đại tiểu hồ ly cãi nhau ỏm tỏi không chịu tách ra. Nhìn gian nhà gần như bị san thành bình địa, Tô Phàm tưởng chừng muốn khóc mà không khóc được.

"Hứ... Năm ấy ta không muốn đọc sách, cũng bị đại ca giáo huấn như thế." Hồ ly không cho là phải, ngồi một bên nói không biết ngượng, "Trông cái mặt chẳng được tích sự gì kìa! Mới treo có một ngày thôi chứ mấy. Hồi đó, gia bị treo hết ba ngày ba đêm cũng chẳng rớt nửa giọt nước mắt."

Tô Phàm nghiêm mặt: "Ly Lạc!"

Hồ ly xụ mặt, "hừ" nhỏ một tiếng liền không nói nữa.

"Hồ ly... Ô ô... Hồ ly còn đánh ta..." Tiểu hồ ly khóc đến không kịp thở vẫn chưa quên tố cáo.

Tô Phàm trừng mắt lườm Ly Lạc. Hồ ly chột dạ, hậm hực ngồi trên ghế cúi đầu ngắm móng tay: "Tiểu hài tử không nghe lời, đáng đánh chứ sao, đánh cho vài cái là tốt ngay."

Đại ca ngươi đánh ngươi nhiều như thế, có thấy ngươi tốt lên chút nào đâu, tiểu thư sinh oán thầm trong bụng. Ngẩng đầu nhìn quanh, thấy bốn phía tanh bành hỗn loạn, tâm tình càng nặng trĩu: "Ly Lạc, dọn lại nhà đi."

"Nghe thấy chưa? Còn không mau làm đi!" Tiểu hồ ly khuôn mặt đẫm lệ vẫn được thể cáo mượn oai hùm.

Đại hồ ly trừng mắt giương ra hai móng vuốt sắc nhọn, tiểu hồ ly liền rụt cổ, vội vã chui vào trong lòng Tô Phàm: "Tiên sinh... Hu hu hu..."

Tô Phàm xoa đầu Quản Nhi, bất đắc dĩ lên giọng: "Ly Lạc."

Thế là đại hồ ly sờ sờ mũi, không cam lòng cúi đầu: "Rồi rồi."

.

Phòng dọn xong thì già trẻ lớn bé nhà người ta đều đã cơm no rượu say. Một cái thôn trang nho nhỏ, mùi cơm tỏa ra thật lâu cũng chưa tan hết.

Tô Phàm lau xong cái chân ghế cuối cùng, duỗi lưng nói: "Để ta đi nấu gì đó cho các ngươi."

"Tiên sinh con giúp người." Tiểu hồ ly khôn khéo viền mắt vẫn còn hồng, nhanh nhẹn cầm cái ghế nhỏ, ngồi cạnh giỏ trúc nhặt rau.

Tô Phàm vui vẻ xoa đầu nó. Đại hồ ly nhìn thấy, khinh thường "hừ" một tiếng. Lúc sau lại mang bộ mặt nhăn nhó theo vào trong bếp, đứng cạnh nếm thử món rau tiểu thư sinh đang nấu, tự tin bình phẩm: "Thư ngốc tử ngươi đúng là keo kiệt, xào rau mà cũng tiếc muối. Tránh ra tránh ra tránh ra, để gia biểu diễn cho xem."

Tô Phàm bị đẩy sang một bên, với tay không tới. Vừa xoay người muốn ra phòng khách dọn dẹp thêm chút nữa, tiếng kêu bất mãn của Ly Lạc đã vang lên từ phía sau: "Thư ngốc tử, quay lại!"

Thư ngốc tử nghe tiếng, mù mờ quay đầu lại. Hồ ly một thân bạch y đứng cạnh cái chảo đầy dầu mỡ, biều tình cổ quái khó tả.

"Gì vậy?" Tô Phàm khó hiểu.

"Ta nói này..." Hồ ly chu mỏ, đôi mắt lấp lánh đầy vẻ không cam lòng, "Ngươi không quên cái gì đấy chứ?"

"Hả?"

"Hì ──" Tiểu hồ ly bật cười, vui sướng khi người gặp họa.

"Cười nữa ta lại treo ngươi lên bây giờ!" Hung hăng lườm Quản Nhi một cái, Ly Lạc nâng cằm, ánh mắt bắn về phía Tô Phàm, "Thư ngốc tử, ngươi là đồ bất công."

Tiểu thư sinh đầu gỗ như vừa tỉnh mộng, ngay sau đó liền vươn tay với lên đầu đại hồ ly xoa xoa mấy cái. Hồ ly được an ủi, một tay bưng nồi, tay kia thô lỗ kéo thắt lưng của Tô tiên sinh, dán vào tai y thấp giọng nói: "Chờ thằng nhóc kia ngủ, ta tính toán với ngươi sau."

Tô Phàm mắc cỡ mặt đỏ bừng. Hồ ly mặt dày sờ soạng thắt lưng y, ngay trước mặt tiểu hồ ly liếm liếm khóe miệng y một lần mới chịu buông tay.

"Xì ──" Tiểu hồ ly ngắt cọng rau trong tay, lặng lẽ phát thệ, chờ ta lớn lên sẽ đem xú hồ ly ngươi treo trước cửa. Gà là của ta, tiên sinh cũng là của ta!

.

Trăng treo giữa trời, cả thôn trang đã đi vào giấc ngủ. Tô Phàm đứng dậy lên nhà trên kiểm tra xem Quản Nhi có đá chăn hay không, trở về ngọa phòng thì Ly Lạc vẫn chưa ngủ. Hồ ly bá đạo nắm lấy thư sinh gầy yếu kéo lên trên giường. Má kề má, đầu chôn trong hõm vai Tô Phàm: "Thằng nhóc ngủ chưa?"

"Rồi." Vòng tay của hồ ly rất ấm áp. Mệt nhọc suốt một ngày, Tô tiên sinh cuối cùng cũng cảm nhận được một phút giây thư thả.

Những nụ hôn của Ly Lạc mềm nhẹ rơi xuống mi tâm khóe mắt. Tô Phàm nhắm mắt nằm yên, tùy hắn áp lên người mình: "Ly Lạc."

"Hửm?"

"Ngươi có từng nghĩ đến... Chúng ta có một hài tử?"

Bàn tay hồ ly lén lút vòng qua vòng lại nơi thắt lưng của Tô tiên sinh: "Chẳng phải đã có một thằng nhóc rồi à?"

Thân thể mệt mỏi được xoa đến mềm nhũn, Tô Phàm vòng tay quanh lưng Ly Lạc: "Thêm một đứa thì sao?"

"Đủ lắm rồi." Hồ ly trả lời không chút do dự, chóp mũi dường như làm nũng mà cọ cọ nơi cổ Tô Phàm, hai bàn tay chậm rãi hướng lên trên, dán vào khuôn ngực trắng nõn của tiểu thư sinh.

"Ân..." Tô Phàm nhịn không được, ôm hắn càng chặt hơn.

Hồ ly chớp chớp đôi mắt sáng rực, hé miệng cắn lên hầu kết tiểu thư sinh: "Giờ thì tiếp tục tính toán chuyện của chúng ta nào."

.

Hồ ly đã ăn no bụng ôm lấy thư sinh cả người xụi lơ, yêu thích không rời tay: "Hôm nay cái tên Lan Uyên kia tới tìm ngươi hả?"

Tô Phàm ngạc nhiên nhìn hắn.

Dựa vào lồng ngực xích lõa, thiếu chủ hồ tộc kiêu ngạo nâng cằm: "Trên đời này có chuyện gì mà gia không hay cơ chứ?"

Thế là Tô tiên sinh bản tính không biết nói dối liền đem hết mọi chuyện từ đầu đến cuối kể lại. Ly Lạc chỉ nghe mà không lên tiếng, sau cùng mới hỏi: "Vật đó đâu?"

"Trong tay áo." Tô Phàm đỏ mặt nhìn đến bộ quần áo lúc nãy tắm bị hồ ly thô lỗ vo thành một đống, định rời giường đi lấy.

Ly Lạc vươn tay giữ y lại, kéo y càng tiến sâu vào lòng mình: "Không vội. Thế nào? Đừng nói là ngươi muốn ăn chứ?"

Hai mắt vàng lấp lánh mang theo tiếu ý tiến lại gần tiểu thư sinh dễ ngượng ngùng: "Ngươi muốn sinh một hài tử cho ta?"

Tô Phàm chật vật né tránh ánh mắt hắn: "Ta..."

Đúng là trong chớp mắt đã từng muốn thế. Trên đường về nhà từng mơ hồ tưởng tượng, nếu như có thể có một hài tử của chính mình... Từ khuôn mặt nho nhỏ của nó có thể thấy được những nét giống mình và Ly Lạc, cầm nắm tay nhỏ bé dạy nó bước đi, ôm nó ngồi dưới giàn hoa tử đằng dạy nó đọc chữ. Nhìn nó ngày qua ngày dần lớn lên, thành một thiếu niên tuấn lãng như Ly Lạc. Tình cảm huyết mạch tương liên ấy là hạnh phúc cả đời này y chưa từng cảm nhận được.

Thế nhưng, đến khi về tới cửa nhà, tất cả mộng tưởng đều bị phá tan tành.

"Đủ lắm rồi." Dưới ánh mắt dồn ép của hồ ly, Tô Phàm thành thật trả lời.

Nuôi hai con hồ ly là đủ lắm rồi. Nếu như thêm một đứa... Thực sự sẽ không thể nào sống qua được những ngày ồn ào nhốn nháo đó.

"Ta biết mà, ngươi có ta một người là đủ rồi." Hồ ly kiêu ngạo một chút cũng không để ý khuôn mặt bất đắc dĩ của thư sinh, tự phỏng đoán tự hài lòng, cọ cọ trước trán Tô Phàm.

Tiểu thư sinh thở dài, đưa tay khẽ vuốt mái tóc ngân bạch sáng chói như tơ của hắn: "Nhưng... Viên dược đan đó làm sao bây giờ?"

Vật tiên ban, quý hiếm lắm đó.

"Dược đan?" Ly Lạc nhếch miệng ngẫm nghĩ một chút, con ngươi tỏa sáng, "Nếu là từ trên trời đưa xuống, tất nhiên phải trả lại lên trời rồi."

"Sao?" Tiểu thư sinh vẫn chưa hiểu gì.

Nham hiểm tính toán làm sao để trả lễ cho vị "đại tẩu" rất quan tâm tới mình kia, thiếu chủ hồ tộc hàm ý sâu xa: "Nghe nói, hắn có một tiểu thúc."

.
– Ba ngày tiểu sảo năm ngày đại nháo: Cách ba ngày cãi nhau nhỏ, cách năm ngày náo loạn to ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #danmei