Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12

Cậu cứ thế quỳ, chờ đợi hình phạt chủ nhân ban xuống, năm phút, mười phút trôi qua cậu không thấy chủ nhân có động tĩnh gì, tiếp tục đến nửa giờ sau trán cậu cũng đã lấm tấm mồ hôi, thân thể run lên nhè nhẹ. Không phải vì lạnh, cũng không phải vì sợ bị phạt, cậu sợ cảm giác lúc này, sợ chủ nhân chán ghét mà đến trừng phạt người cũng không muốn nữa.

Chưa bao giờ cậu hối hận như lúc này, kể cả lúc cậu quyết định giao tính mạng của mình cho người cậu cũng chưa từng sợ hãi, thế nhưng bây giờ cậu thật sự hối hận rồi, cậu hận bản thân tại sao lại ngu ngốc đến vậy, hết lần này đến lần khác khiến chủ nhân tức giận, hết lần này đến lần khác vi phạm quy củ của người.

Mỗi lần người đều giáo huấn rồi sẽ  bỏ qua cho cậu, chẳng phải lần này cũng vậy sao, ở bên ngoài ba ngày trời cậu tưởng mình chết chắc rồi không phải cuối cùng chủ nhân vẫn tha cho cậu. Cậu nghĩ lần này cũng vậy, cho dù người trừng phạt nặng cỡ nào cậu cũng nhận, chỉ cần người hết giận rồi sẽ lại tha thứ cho cậu.

Cậu hy vọng rồi lại hy vọng, thêm một giờ đồng hồ trôi qua, không gian vẫn yên tĩnh đến đáng sợ, tưởng như có thể nghe thấy từng nhịp thở cậu phát ra vậy. Cảm giác bị chủ nhân bỏ qua, ánh mắt người không dừng lại ở cậu, khiến trái tim cậu đau đến nghẹn thở, giống như có người đang cầm từng mũi, từng mũi kim mà chậm rãi đâm vào lòng cậu.

Đầu óc cậu giờ trống rỗng, trong mắt chỉ còn duy nhất thân ảnh của người phía trước, cậu cố giữ lấy một tia lý trí cuối cùng, ép bản thân không thể làm ra bất cứ hành động nào khiến chủ nhân chán ghét thêm nữa.

Thế nhưng khi thấy chủ nhân đứng lên định bước đi, tia lý trí cuối cùng còn sót lại trong cậu bị cắt đứt hoàn toàn, cậu vội vàng nhào tới túm chặt lấy ống quần của hắn như túm lấy cọng cỏ cứu mạng vậy :" chủ nhân, nô lệ biết sai rồi.... xin ngài đừng đi, đừng vứt bỏ nô lệ được không, ngài...ngài trừng phạt nô lệ đi, ngài trừng phạt thế nào cũng được, chỉ cần ngài hết giận đều được, chủ nhân....cầu xin ngài...đừng đi....đừng vứt bỏ nô lệ."

Tiếng nói nghẹn ngào, run rẩy van xin, đôi mắt to tròn ngây thơ là thế, giờ đây lại chứa đầy sự kinh hoàng cùng tuyệt vọng, đâu đó sâu trong ánh mắt là một tia hy vọng nhỏ nhoi nhưng chưa kịp bùng lên đã bị dập tắt khi nhìn thấy ánh mắt thờ ơ lạnh nhạt của hắn.

Đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo của hắn như vậy cậu không biết mình phải làm thế nào nữa, chỉ biết túm chặt lấy ống quần hắn, cho dù đôi tay cậu đang run bần bật. Cậu không hiểu mình lấy dũng khí từ đâu mà lại dám đối chủ nhân như vậy, nhưng cậu không muốn buông tay, tuyệt đối không.

Cậu bày ra tư thế hèn mọn nhất trước mặt hắn, dùng ánh mắt chứa đầy sự van xin mà nhìn hắn, tựa như một chú chó nhỏ vì phạm lỗi mà bị chủ nhân vứt bỏ mà run rẩy cầu xin, nhưng đổi lại vẫn chỉ là ánh mắt lạnh lùng của chủ nhân, ánh mắt kia đang dần tối lại, chỉ thờ ơ lướt qua người cậu nhưng lại khiến cậu run rẩy đến tận tâm hồn.

Nhưng cái liếc nhìn này lại khiến cậu không thể kiên trì thêm được nữa, cậu biết đâu là giới hạn của hạn của người, biết được lúc nào thì nên dừng lại, quyền uy của chủ nhân cậu tuyệt đối không dám khiêu khích, đôi tay nhỏ bé run rẩy từ từ buông khỏi ống quần, đầu chạm xuống nền nhà, giọng nói yếu ớt vang lên:" chủ nhân, nô lệ sai rồi, xin ngài trừng phạt nô lệ thật nặng."

Không có tiếng trả lời, thay vào đó là tiếng bước chân vang lên như đang gõ vào lòng cậu vậy, cậu thấy được tim mình đang rỉ máu, từng chút, từng chút một. Cuối cùng vẫn là không thể giữ được sao, cậu hoá ra vẫn chỉ là một con chó không ai cần, cho dù cậu có cố gắng bao nhiêu, nỗ lực nhiều đến thế nào vẫn không thể ở lại bên người.

Cậu khờ thật, cứ tưởng rằng chỉ cần dâng hiến tất cả thì chí ít sẽ được hắn công nhận, được hắn nhìn nhiều thêm một chút, muốn bên cạnh hắn chỉ có mình cậu. Cảm giác ích kỷ này là sao đây, sao cậu lại dám có suy nghĩ bất kính như vậy với chủ nhân được, chẳng lẽ cậu thật sự không xứng chức như lời người nói sao.

Không gian yên lặng một lần nữa vang lên tiếng bước chân, chủ nhân của nó đang tiến dần về phía cậu, cậu biết đó chính là chủ nhân, trái tim một lần nữa đập mạnh thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực đến nơi vậy. Chủ nhân quay lại, vậy tức là người không có vứt bỏ cậu, chủ nhân vẫn cần cậu. Đôi mắt trong suốt loé lên chút vui vẻ.

"Lại đây." Giọng nói của chủ nhân vang lên. Lúc này cậu mới dám ngẩng đầu lên, trên sàn nhà là một bát sữa nóng hổi, cậu có phần ngạc nhiên nhưng vẫn bò tới theo lệnh của hắn.

"Uống đi." Lại là một mệnh lệnh đơn giản vang lên.

Cậu không hiểu tại sao chủ nhân lại cho cậu uống sữa thay vì trừng phạt, cho dù có thắc mắc cậu cũng chẳng dám hỏi, chỉ nhẹ nhàng tiến lên vươn chiếc lưỡi nhỏ nhắn liếm từng ngụm sữa trắng.

Dòng sữa ấm nóng khiến cậu dịu bớt đi phần nào cơn khát trong người, khi uống được một nửa thì bỗng có tiếng chó sủa vang lên phía sau, thân thể cậu bỗng cứng ngắc nhưng vẫn tiếp tục uống sữa.

"Lại đây." Âm thanh của chủ nhân một lần nữa vang lên, khiến cậu ngẩng đầu dậy nhưng lần này không phải gọi cậu mà là gọi nó.

Cậu thấy chủ nhân vuốt ve xoa đầu con chó mà đột nhiên thấy ghen tị, cậu thế mà lại đi ghen tị với một con chó nhưng chờ cậu ở phía sau không còn khiến cậu nghĩ vậy nữa.

Con chó đột nhiên hướng về phía cậu sủa mấy tiếng, theo sau đó là giọng của chủ nhân :" Sữa này chính là của nó, ngươi uống mà chưa xin phép nên nó kháng nghị đấy. Còn không xin lỗi nó đi."

Cậu có chút giật mình nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo lời chủ nhân, hướng nó xin lỗi.

"Nó cho ngươi đồ ăn của nó mà chút thành ý tạ lỗi cũng không có vậy sao."

Cậu ngơ ngác nhìn con chó rồi lại khẽ quay sang nhìn hắn, lúc này mới bò lại gần mà quỳ phía trước con chó nói :" Xin lỗi vì đã uống sữa của ngươi mà chưa xin phép."

Thế nhưng chủ nhân vẫn chưa vừa ý, lại nói :" Chó hiểu được tiếng người sao?".

Không dám để chủ nhân nhắc thêm nữa, cậu dứt khoát sủa lên ba tiếng :"Gâu, gâu, gâu." Lúc này chủ nhân mới vừa lòng cho cậu uống nốt phần sữa còn lại, nhưng đây mới chỉ là bắt đầu điều kinh khủng hơn còn chờ cậu ở phía sau kìa.

Giọng của chủ nhân một lần nữa vang lên khi cậu liếm hết chỗ sữa còn lại, người muốn cậu cảm ơn con chó vì nó đã cho phép cậu uống sữa của nó.

Cậu lần nữa hướng về phía nó mà sủa lên ba tiếng, thế nhưng lần này chủ nhân lại không hài lòng, kêu cậu cảm ơn không có thành ý, khiến cậu hầu hạ nó để cảm ơn.

Cậu có chút nghĩ chưa thông mà liếc nhìn chủ nhân nhưng nhận lại chính là ánh mắt khẳng định của người, cậu như không thể tin vào mắt mình mà nhìn con ngáo kia rồi lại nhìn chủ nhân.

Lúc này một đợt khô nóng bừng lên trong người cậu, khiến cậu triệt để hết hy vọng, cậu thật sự là đến cả một con chó cũng không bằng, vậy mà khi nãy lại đi ghen tị với nó chứ, cậu lấy đâu ra cái tư cách này.

Nhìn bộ phận đang sưng lên của con chó cộng với cơ thể nóng rực của mình, cậu vẫn chưa tin đây là sự thật, nhưng đây chính là yêu cầu của chủ nhân, cậu có thể kháng lệnh sao.

Nếu thật sự phải làm vậy thì cậu sẽ không còn tư cách phục vụ chủ nhân nữa, cậu không muốn, thế nhưng bảo cậu một lần nữa trái lệnh người khiến người không vui, cậu không dám. Cầu xin ư ! Không biết nữa, cậu phải làm thế nào đây.





†***********†*************†************†



Cắt! Tốt lắm cho mỗi người 5k tiền cát xê.

Các bạn có muốn nhân thú k, cmt nhé !




















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com