Chương 15
Trong căn phòng ẩm thấp tối tăm dưới tầng hầm, một thân ảnh nhỏ bé đang co thân mình ngồi trong góc, bờ mi cong cong khẽ rủ che đi đôi mắt đượm buồn, cậu đang ngắm nhìn bên ngoài qua song cửa sổ duy nhất trong phòng, cho dù bên ngoài lúc này chỉ là một màu xám tro tàn.
Một ngày, hai ngày, ba ngày....cậu đã ở trong căn phòng tối tăm này bao lâu rồi? Cậu cũng không nhớ nữa...cũng chẳng quan tâm, vì giờ đây xung quanh cậu chỉ toàn là bóng tối, ngay cả ánh sáng duy nhất của cậu...cũng đã vứt bỏ cậu rồi.
Bỗng cậu nghe thấy tiếng bước chân vang lên, nhanh chóng bày ra tư thế quỳ tiêu chuẩn, gương mặt thoáng có nét cười, đôi mắt ánh lên tia vui vẻ hướng ra phía cửa ngoan ngoãn chờ người tới. Hình ảnh buồn bã chán nản một phút trước của cậu như chưa hề tồn tại vậy.
Vì sao ư? Vì cậu sợ người xuất hiện sẽ là chủ nhân, cậu không muốn người nhìn thấy dáng vẻ chán nản thiếu sức sống của cậu, cậu sợ sẽ khiến người mất hứng. Dù cậu biết phần trăm y xuất hiện ở đây là rất nhỏ nhưng cậu vẫn muốn bày ra bộ dạng mà người thích nhất.
Tiếng mở cửa vang lên, sau đó là một tên đàn ông bước vào, hắn đi đến trước mặt cậu, khẽ cảm thán :"Chậc, một vưu vật như vậy mà thiếu gia lại không cần, quả thật có chút đáng tiếc!".
Nhìn thân ảnh dịu ngoan quỳ trước mặt này, ánh mắt hắn nổi lên tia dục vọng, khẽ vươn tay về phía trước xoa nắn gương mặt xanh xao nhưng vẫn xinh đẹp động lòng của cậu :" không bằng để tiểu gia ta đây hảo hảo thương ngươi...thế nào?"
Dù biết trước kết quả người xuất hiện sẽ không phải là chủ nhân, cậu vẫn không kiềm được mà có chút thất vọng, cả người cũng vô lực đi, để mặc cho bàn tay bẩn thỉu của ai kia sờ loạn khuôn mặt mình cũng chẳng buồn nhấc mắt. Cậu dường như lại trở về trạng thái của một con búp bê vô hồn.
Hắn thấy cậu không đả động gì cũng chẳng thèm bận tâm, ngón tay miết nhẹ lên bờ môi mềm mại của cậu, tay kia nhanh chóng kéo khoá quần lôi cự vật ra ngoài, vuốt ve vài cái hắn liền muốn nhét vào miệng cậu.
Suy nghĩ liền hành động một tay hắn bóp chặt cằm khiến cậu hé miệng, tay kia cầm lấy côn thịt đưa lại gần miệng cậu. Nhưng côn thịt còn chưa tới gần hắn liền thất thanh kêu lên một tiếng đau đớn.
Thì ra côn thịt của hắn bị cậu bóp chặt trong lòng bàn tay, hắn không nhịn được mới hét lên như vậy.
"Khốn kiếp, buông tay... ngươi chán sống rồi hả?" Hắn khẽ gầm lên quát nhẹ rồi vung tay tát cho cậu một bạt tai, khoé miệng liền chảy máu.
Cậu ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo không có một tia ấm áp như thể đang nhìn một người chết vậy, lực trong tay không giảm còn tăng lên khiến hắn không ngừng hít khí lạnh.
Hắn có chút giật mình trước ánh mắt lạnh băng của cậu, hắn không nghĩ một tên nô lệ thấp hèn lại có thể có ánh mắt dọa người như vậy, nhanh chóng lấy lại tinh thần hắn giữ chặt tay đang bóp côn thịt của cậu, vung thêm bạt tai vào bên má còn lại :" chó chết, chỉ là một con chó bị chủ nhân vứt bỏ cũng dám đối với ta như vậy. Sắp chết đến nơi còn tỏ ra thanh cao cái gì...phi....còn không phải sắp bị người chơi nát?"
Nghe hắn nhắc tới chủ nhân ánh mắt cậu ảm đạm đi một chút, khẽ cúi đầu, tay cũng buông khỏi côn thịt xấu xí của hắn. Hắn vội vàng xoa nắn côn thịt rồi nhét lại vào trong quần, lúc này mới nhìn đến cậu.
Hắn nhấc chân đạp mạnh vào người khiến cậu ngã lăn ra sàn, vươn tay túm chặt lấy tóc cậu kéo ra sau mặt hướng lên, hắn cười khinh bỉ nhìn cậu :" thanh cao thì lại làm sao, xinh đẹp lại thế nào, không phải vẫn bị chủ nhân vứt bỏ...đợi ngươi bị bán đi rồi cũng phải ngày ngày chổng mông lên cầu thao sao?"
"Lý Kiệt, cậu làm gì trong đó mà lâu vậy, sắp muộn giờ rồi". Một tên đồng bạn của hắn ở ngoài cửa nói vọng vào.
"Hảo, tới liền đây". Nói xong hắn liền giật mạnh dây xích ở cổ cậu, kéo ra ngoài.
"Được rồi, đi thôi": hắn cười cười với tên đồng bạn của mình. Tên kia lướt nhìn bạn mình một lượt, rồi lại quay sang nhìn cậu, thấy khuôn mặt sưng đỏ của cậu hắn khẽ cau mày rồi quay sang nói với tên đồng bạn :" làm gì thì cũng đừng để lại dấu vết chứ, nếu bị trách phạt tôi sẽ không bao che cho cậu đâu".
"Hảo huynh đệ, cậu không cần lo lắng...sẽ không ai để ý đâu. Dù sao thì trên người nô lệ có một vài vết thương là chuyện bình thường...có khi còn kích thích ham muốn bạo ngược của khách đấy chứ."
"Cậu nói cũng có lý, được rồi mau đi thôi...trễ giờ rồi": Nói xong hắn nhanh chóng bước đi. Tên Lý Kiệt cũng vội vã theo sau hắn kéo cậu đi, khiến cậu không phản ứng kịp mà suýt ngã lăn ra sàn.
Cậu nhanh chóng bò theo chúng, trong đầu lại suy nghĩ miên man không khỏi tự cười nhạo bản thân :" là thật sự bị đem bán rồi...cuối cùng thì ngày này cũng tới, ngày cậu lo sợ đã xảy ra rồi... chủ nhân, đến cùng vẫn là vứt bỏ cậu".
Lần này cậu không khóc, cũng không muốn khóc, cậu chỉ nở một nụ cười nhạt như là luyến tiếc, cũng như là giải thoát khỏi thứ xiềng xích vô hình trói chặt cậu bao lâu nay.
Lặng lẽ như một con rối bò theo sau hai người, để họ tùy ý bố trí sắp đặt...Lần này cậu lại không thấy đau nhói nơi ngực trái, tại sao vậy? Có lẽ nó đã đau đến chết rồi, không còn cảm nhận được đau đớn nữa. Chủ nhân, ngài quả thật biết cách dày vò nô lệ, cũng như tâm trí và trái tim của họ.
Ở một nơi khác, một người đàn ông đang trầm mặc ngồi trên ghế sofa nghe ai đó nói chuyện, thỉnh thoảng đôi mày kiếm khẽ nhíu lại, gương mặt tuấn lãng bức người của y cũng không che được chút mệt mỏi nơi đáy mắt, đôi môi một lát lại hé mở nhả ra làn khói thuốc.
"Bao giờ tìm được người?": giọng nói lạnh lẽo phát ra từ người đàn ông.
"Thiếu gia, tôi đã điều toàn bộ người đi tìm kiếm...có lẽ một vài ngày tới sẽ có kết quả": Đội trưởng Kiều cung kính cúi đầu trả lời.
"Vài ngày? Tôi cho các người thời gian thêm một ngày....nếu không toàn bộ đều cút cho tôi!" Giọng nói lạnh băng không cho phép chối từ vang lên, không ai khác chính là Lãnh Thiên hắn.
"Vâng, thiếu gia." Kiều Mạc một lần nữa cung kính trả lời nhìn y có chút do dự.
"Có chuyện quan trọng liền nói, nếu không ta muốn nghỉ ngơi." Lãnh Thiên khẽ nhíu mày nhìn đội trưởng Kiều, người trước giờ luôn cẩn thận quyết đoán, bộ dạng do do dự dự lúc này thật hiếm thấy.
Kiều Mạc nghe vậy khẽ ngẩng đầu nhìn người trước mặt, thấy hắn khẽ xoa xoa đôi mắt hằn đỏ vì thiếu ngủ, lời định nói đến miệng liền nuốt trở về :" không có, thiếu gia. Ngài nghỉ ngơi, có chuyện gì tôi sẽ lập tức báo cho ngài biết."
Hắn định nói cho thiếu gia biết hôm nay chính là ngày diễn ra đấu giá tiểu nô lệ kia, nhưng có lẽ thiếu gia hắn lúc này không muốn nghe...có khi người cũng đã quên tên tiểu nô lệ đó rồi.
Bình thường có lẽ hắn sẽ tra hỏi thử xem, nhưng hôm nay có chút mệt mỏi hắn cũng lười tìm hiểu, liền dập tắt điếu thuốc đứng dậy bước về phòng ngủ. Đến tận mãi về sau hắn luôn tự hỏi, nếu như lúc đó tra hỏi đến cùng thì sẽ như thế nào? kết quả....có khác không?
...
"Kính thưa quý vị, sau đây là món hàng đấu giá cuối cùng của buổi tối ngày hôm nay, hy vọng sẽ khiến các ngài hài lòng".
Sau đó một chiếc lồng sắt phủ một tấm khăn màu đen được đẩy ra giữ khán đài.
Khi tấm khăn được kéo xuống, không khí trong phòng vẫn yên tĩnh như thường chỉ có một vài tiếng xì xào vang lên, không phải họ chưa thấy qua nô lệ xinh đẹp bao giờ, cho nên nô lệ trước mắt này cũng không khiến họ ngạc nhiên, chưa khơi gợi được ham muốn chiếm hữu của họ, thứ họ cần là điều gì đó đặc biệt hơn đáng với số tiền bỏ ra nên họ vẫn bình tĩnh chờ đợi.
Người trong lồng sắt không phải ai khác chính là Lam Dạ, cậu đang quỳ trên một tấm thảm mềm mại màu trắng, trong một chiếc lồng sắt bằng bạc tinh xảo, tay chân cậu đều bị khoá bởi xiềng xích, trên cổ còn đeo một chiếc vòng da màu đen.
Nhìn cậu lúc này như một món đồ tinh xảo quý giá được trưng bày trong lồng kính.
Khi được người chủ trì ra lệnh, cậu khẽ ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, đôi mắt đen láy như hồ nước sâu không để bất cứ ai vào trong mắt, đường nét khuôn mặt hoàn mỹ của cậu không chút tươi cười, lạnh nhạt đưa mắt nhìn một lượt rồi lại cúi đầu xuống, không tỏ ra sợ hãi hay lo lắng gì, cho dù một trong số họ có thể là chủ nhân tương lai của cậu.
Mọi người bắt đầu bàn tán sôi nổi, họ chưa từng thấy một nô lệ nào lại dám có thái độ như vậy đối với người sắp là chủ nhân của mình, có thể quyết định sự sinh tử của cậu, điều này như kích thích ý muốn chinh phục của họ.
Những cặp mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào tiểu nô lệ, đây là điều mà người chủ trì muốn, vì vậy hắn nhanh chóng cất lời : " Giá khởi điểm một trăm nghìn nhân dân tệ, mỗi lần ra giá không được thấp hơn một vạn, đặc biệt...y vẫn còn chưa bị khai phá." Tên chủ trì nở một nụ cười ý vị nhìn các vị khách quý.
Khi hắn vừa dứt lời, không khí phòng đấu giá càng náo nhiệt hơn, rất nhiều tấm biển giơ lên báo giá, hắn hài lòng gật đầu tuyên bố :"Đấu giá xin được phép bắt đầu."
†********†**********†**********†*******†
Chào mọi người, tháng sau gặp lại :))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com