Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

"Thiếu gia, mời ngài xuống dùng bữa!" Nâng tay gõ nhẹ lên cửa, quản gia cung kính đứng bên ngoài cất tiếng gọi. Đợi một lúc đến khi nhận được câu trả lời từ người bên trong lúc này mới xoay người rời đi.

"Nghe thấy gì không, nhanh một chút" Đóng lại chiếc máy tính đang làm việc, hắn ngả người về phía sau ghế dựa tay khẽ day trán, lười biếng nói với người đối diện.

Lúc này ở phía dưới gầm bàn làm việc, một thân ảnh nhỏ nhắn đang trần truồng quỳ dưới chân hắn đang ra sức liếm mút thứ gì đó, nghe được tiếng y thúc dục liền đẩy nhanh tốc độ, cố gắng nuốt cả côn thịt to lớn vào tận sâu trong yết hầu rồi co bóp, kích thích cự vật.

Sau một hồi cố gắng liếm mút cậu cũng khiến cự vật của hắn bắn ra, nuốt xuống một chút còn chừa lại trong miệng, nhả cự vật ra há to miệng hướng hắn xem. Nhìn thấy hắn ra hiệu cho phép, lúc này cậu mới nuốt xuống rồi nhanh chóng liếm sạch tinh dịch còn sót lại trên phân thân.

Giúp hắn chỉnh lại quần áo rồi bò theo sau đi xuống dưới phòng ăn. Ở đó đã được đặt sẵn một chiếc bát trên sàn nhà, như thường lệ cậu bò đến rồi quỳ bên cạnh chân hắn. Ba ngày liên tiếp cậu đều được theo hầu chủ nhân, nghĩ đến đây Đàm Phi liền vui vẻ, khẽ ngẩng đầu liếc nhìn hắn rồi vội vàng cúi xuống.

Người hầu lần lượt bày thức ăn lên bàn rồi nhanh chóng lui ra, chỉ còn lại quản gia đứng một bên hầu hạ. Có vẻ như tâm tình của hắn không tồi, thỉnh thoảng còn ném một vài miếng thịt xuống cho cậu, giọng nói thản nhiên như vô tình nhớ ra
"Ngày mai sinh nhật em đúng không? Muốn thưởng gì".

Đàm Phi đang cố gắng vươn lưỡi liếm miếng thịt nghe y hỏi khẽ khựng người, sau đó là vẻ mặt mừng như điên hiện lên trên khuôn mặt, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn hai má ửng hồng đầy ngượng ngùng, cậu nở nụ cười thật tươi nhìn hắn
"Cảm ơn chủ nhân, em...em... muốn được ở bên ngài cả ngày... được không ạ".

Vừa nói xong cậu liền giật mình vì những gì mình nói, có phải cậu xin nhiều quá không, rồi như sợ hãi gì đấy cậu vội vàng cúi đầu, thân thể khẽ run lên không dám nhìn hắn.

Lãnh Thiên có chút buồn cười, hắn mới chỉ hơi lạnh mặt một chút mà đã doạ cho vật nhỏ này sợ đến như vậy "Hảo, mai cho phép em ở bên tôi."

Nhìn vật nhỏ vừa giây trước còn run rẩy sợ hãi, nghe hắn cho phép liền vui vẻ trở lại, vươn tay xoa xoa đầu cậu, bỗng hắn lại nhớ đến một thân ảnh gầy nhỏ khác, luôn luôn nghiêm cẩn, hắn chưa thấy cậu nở nụ cười tươi lần nào, hình như mỗi lần gặp cậu đều là roi và máu.

Hắn khẽ nhíu mày, hình như hắn cũng từng hứa sẽ thưởng cho tiểu nô lệ đó mà chưa làm, liền hướng quản gia gọi "Đi gọi tên tiểu nô lệ... ừm...Lam Dạ đến cho tôi".

Hắn còn tưởng mình sẽ không nhớ tên nô lệ kia, nhưng nghĩ đến cậu cái tên kia liền hiện ra, thật kỳ lạ. Lam Dạ đúng không, tên không tồi, hắn thầm nghĩ.

Đàm Phi nghe thấy hắn cũng muốn thưởng cho một tiểu nô lệ khác, cậu không có phản ứng gì lớn chỉ nhu thuận quỳ ở đó, rũ mi che đi những suy nghĩ len lỏi trong đầu, thoạt nhìn trông thật ngoan ngoãn.

"Thiếu gia, theo quy củ tiểu nô lệ đó đã được đem đi bán đấu giá." Quản gia nghe y hỏi liền cất tiếng trả lời, giọng nói đều đặn không chút hoảng loạn, y chỉ thoáng ngạc nhiên khi hắn còn nhớ được tên cậu, nhưng sự ngạc nhiên đó chỉ hiện lên trong chớp mắt không nói lên gì cả.

Hắn không hiểu sao sau khi nghe cậu bị đem đi đấu giá lại thấy không vui, trong lòng như có cái gì đó khẽ lướt qua, ngứa ngáy khó chịu, hắn không biết đó là gì, hắn chỉ biết có thứ gì đó đã vượt khỏi tầm kiểm soát của mình, Lãnh Thiên hắn không vui, cực kỳ không vui.

"Mấy hôm nữa tiểu thiếu gia về nước, ông chuẩn bị tiệc mừng... nhớ mời nhiều người chút." Hắn nhìn quản gia ra lệnh, giọng nói cũng bất giác lạnh xuống, bàn tay đặt trên đầu nô lệ không biết từ lúc nào đã xiết chặt lại khiến cậu đau đớn nhưng cũng không dám động đậy.

Quản gia nhìn hắn như ngầm hiểu, cúi đầu cung kính trả lời, sau đó ra ngoài phân phó "Vâng, thiếu gia."

Ở một nơi khác, trong một căn phòng tối tăm, lạnh lẽo tiếng nước nhỏ giọt trên sàn lênh láng khắp sàn nhà, lại gần mới biết thì ra không phải nước mà là máu, giọt máu nhỏ tí tách từ một thân thể gầy yếu toàn thân đều là vết thương đang bị treo trên một cái cột ở giữa phòng, không rõ sống chết.

Có tiếng hừ lạnh vang lên, sau đó là những gáo nước lạnh hắt lên người y, lúc này mới thấy người bị trói nhúc nhích một chút, nhưng cũng chỉ là cử động rất nhỏ mà thôi.

Tên hắt nước tựa như không hài lòng với biểu hiện của cậu liền cầm một chiếc roi da gắn gai nhọn, hắn nhúng vào thùng nước muối rồi quất liên tiếp lên cơ thể đã còn chẳng chỗ lành lặn nào của cậu.

Miệng vết thương vì thế mà lại rách to hơn, máu chảy không ngừng, thật không hiểu được vì sao cậu vẫn còn có thể kiên trì được đến tận bây giờ.

Thấy tên thiếu niên trước mặt không thèm rên rỉ lấy một tiếng, khiến hắn bực mình mà ra tay càng nặng hơn, mỗi một roi vung xuống đều kéo theo một lớp máu thịt của cậu. Không phải cậu không muốn rên rỉ mà giờ cậu đã không còn sức để mà rên rỉ nữa.

Đến khi tên kia định cầm cái nung sắt để ấn lên người cậu thì có tiếng mở cửa vang lên, một tên đàn ông to béo tuổi trung niên bước vào đi thẳng đến trước mặt cậu thiếu niên rồi ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong căn phòng.

Tên kia vừa nhìn thấy người tới là ông chủ của mình, vội vàng đặt thanh sắt xuống lại gần chào hỏi, sau đó đứng yên một bên.

"Thế nào rồi?" Giọng lão nhàn nhạt vang lên.

Tên kia thầm hô không ổn nhưng vẫn cắn răng trả lời :" Ông chủ...hắn vẫn chưa chịu đồng ý."

Tên kia vừa dứt lời liền nhận ngay một cái bạt tai từ ông chủ của mình, kèm theo là tiếng nói tức giận của lão :" Vô dụng, chỉ một tên nhãi nhép cũng không xử lý được, ta còn nuôi lũ ăn hại các ngươi làm gì?"

Tên kia cho dù uất ức cũng không dám nói, không phải hắn vô dụng mà là tên này quá cứng đầu. Tên thiếu niên này được ông chủ hắn mua về, mới đầu còn dịu dàng nhẹ nhàng với y nhưng không biết cậu đã làm gì khiến ông chủ tức giận liền ném cậu xuống đây cho bọn hắn dạy dỗ.

Ép cậu phải ngoan ngoãn nghe lời, chủ động hầu hạ lão, bất kể biện pháp chỉ cần không chết, không phế là được. Vì thế vài ngày lão lại xuống kiểm tra một lần, nhưng đến nay đáp án vẫn là không đồng ý hay đúng hơn là cậu không nói bất cứ lời nào.

Dù cho chúng có dùng mọi thủ đoạn tra tấn thế nào đi nữa, cậu vẫn im lặng chịu đựng không khóc lóc, không cầu xin cũng chẳng có phản ứng gì lớn cả, tựa như người chịu đựng hết thảy những việc này không phải là cậu vậy.

Lúc này, lại có thêm người bước vào, hắn đi đến bên người lão, cầm thứ gì đó đưa cho lão :" Ông chủ, Lãnh thiếu tập đoàn Lãnh thị gửi thiệp mời".

Lão khẽ nhướn mày cầm tờ thiệp mời, đọc ba chữ Lãnh Quân Thiên. Trong giới làm ăn ai mà chưa từng nghe qua về tập đoàn Lãnh thị, tập đoàn đa quốc gia đứng đầu cả nước, đấy là còn chưa nói về thế lực ngầm của y. Một nhân vật lớn như vậy lại mời hắn tới dự tiệc làm hắn có chút thụ sủng nhược kinh.

Hắn là ông trùm bất động sản mới nổi gần đây, có thể tính là nhà giàu mới nổi không thể so với các thế gia lâu năm, điều này khiến lão có chút khó hiểu khi được mời.

Khi lão còn mải băn khoăn, Lam Dạ bên này vừa nghe thấy ba chữ Lãnh Quân Thiên liền có phản ứng, cậu cố gắng ngẩng đầu, đôi mắt đen láy nhìn chăm chú vào tấm thiệp mời.

Hành động này của cậu liền thu hút sự chú ý của lão, ánh mắt lão loé lên tia sáng hết nhìn cậu thiếu niên rồi lại nhìn tấm thiệp, khi thấy rõ chủ đề của bữa tiệc lão liền mỉm cười, lắc lắc tấm thiệp trong tay hỏi cậu :"Muốn đi sao?".

Nhận được cái gật đầu của cậu ý cười trên mặt lão càng đậm, hình như lão đã đoán được một phần lí do mà gã được mời là gì rồi.




†*******†*********†**********†********†

Đột nhiên hết hứng viết truyện nên là không biết bao giờ mới ra chap được.
Sorry mn ☹️







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com