Chương 5
Nghe vậy cũng chỉ có thể cười khổ, chủ nhân muốn phạt cậu còn có thể từ chối được sao.
"Vút" không hề báo trước tiếng roi xé gió mà đến, vững vàng quất lên tấm lưng mảnh khảnh của cậu, nước bắn tung tóe, để lại dấu roi đỏ hồng trên tấm lưng đã không ít vết thương của cậu.
Đau đớn bất ngờ khiến cậu không kịp phản ứng mà kêu nhẹ một tiếng, nếu không nghe rõ cũng sẽ không biết là cậu vừa phát ra.
"Vút, vút". Chưa kịp định thần, roi thứ hai, thứ ba đã thi nhau mà tới, nguyên vẹn trùng với vết roi đầu tiên, khiến cơn đau tăng lên gấp bội. Tiếng rên khe khẽ lại bật ra, cậu hoảng sợ vội xem chủ nhân, thấy người không tỏ thái độ gì mới yên tâm thở nhẹ một tiếng.
Chủ nhân không nói gì, tức là cho phép cậu có thể kêu lên, thật may mắn, như vậy có thể giúp cậu giảm đi chút đau đớn vào lúc này.
Chỉ là cậu không biết chủ nhân sẽ đánh đến bao giờ mà thôi. Còn nếu như chủ nhân nói ra một con số thì cậu sẽ phải điểm số và không được phép phát ra bất kỳ âm thanh nào. Mỗi kiểu trừng phạt đều là khiến nô lệ không được dễ dàng.
Từng tiếng roi vẫn không nhanh không chậm mà vang lên, tấm lưng trắng trẻo của cậu đã hiện đầy vết roi đan xen lẫn nhau như một tấm lưới dệt vậy.
"Biết vì sao ta trừng phạt ngươi không?". Tiếng nói của hắn lại trầm thấp nhẹ nhàng mà vang lên, tựa như việc hắn đang làm chính là dạy bảo con chó của mình vậy.
Quả thật cũng không có gì khác biệt, chủ nhân coi cậu là chó thì cậu nhất định là một con chó không hơn không kém.
Cho dù đầu óc đã mụ mị nhưng chủ nhân hỏi thì phải lập tức trả lời, nó như là bản năng rồi vậy, có hỏi tất có đáp.
"Nô lệ ngu dốt, thỉnh chủ nhân dạy bảo". Tiếng nói vẫn dịu dàng dễ nghe, không hề nghe ra trong đó có một tia không vui nào cả.
"Ngươi gọi ta là gì?". Lãnh Thiên vẫn không nhanh không chậm mà hạ từng roi xuống. Chiếc roi đen nhánh như con rắn lượn lờ trên người cậu, đi đến đâu liền hiện vết roi đến đó.
"Chủ nhân...". Cậu có chút hồ nghi mà nói, không phải nên kêu là chủ nhân sao.
"Vút, chát". Cậu vừa dứt lời, roi hạ xuống càng nặng hơn, đau hơn trước mấy lần. Lần này chính là hai roi trước ngực, xếp song song với nhau, kéo từ ngực phải xuống eo trái.
"Nói lại!". Giọng nói lại không nặng không nhẹ vang lên, khiến cậu không biết được chủ nhân là đang có ý gì.
"Chủ nhân". Roi sau nặng hơn roi trước, xếp chéo lên hai roi vừa rồi, từ ngực trái kéo xuống eo phải.
"Chủ...". Còn chưa nói hết câu, một roi quất xuống đùi trong của cậu, đầu rồi xẹt qua tính khí, khiến cậu đau đớn run rẩy.
"Um...ah,ah..."? Tiếp tục với bên còn lại, lực đạo không hề giảm đi chút nào còn có xu hướng tăng lên, cậu không nhịn được liền kêu ra tiếng mà không ẩn nhẫn như vừa rồi nữa.
Đau, thật sự đau quá. Cánh tay treo hồi lâu đã tê rần rồi, còn thêm nữa cậu chỉ sợ nó sẽ phế mất. Toàn thân đau đớn, thống khổ, cố ép bản thân tỉnh táo lại một chút.
Chủ nhân là không cho phép cậu gọi người là chủ nhân sao. Thế nhưng cậu là nô lệ, không gọi hắn là chủ nhân thì là gì chứ. Có chút mờ mịt, ngước lên nhìn hắn một chút, nhận lại là nụ cười như có như không của hắn.
Không cho phép cậu gọi là chủ nhân, người là không chấp nhận cậu sao, là cậu tối nay khiến người mất hứng hay là hầu hạ người chưa được tận hứng.
Chẳng hiểu sao cậu thấy có chút mất mát, tâm co rút lại nghĩ đến chủ nhân không cần cậu, không ai muốn cậu, muốn bỏ rơi cậu, trái tim thắt lại, trong lòng đau đớn tột cùng.
Ánh mắt cậu ảm đạm, cả người như mất đi sức sống, ngay cả đau đớn cũng chẳng hề cảm nhận được. Cậu lại một lần nữa trở thành người mà không ai muốn sao, vậy sao lúc đó hắn lại cứu cậu, là nhất thời nổi hứng hay là tiện tay như cứu một con chó ven đường vậy.
Nhìn thấy cậu như vậy, hắn ngoài ý muốn có chút không muốn cậu tỏ ra cái vẻ mặt người chết này.
" Chủ nhân, không phải ai cũng có tư cách gọi ta như vậy. Chỉ có nô lệ do đích thân ta chọn mới có vinh hạnh này. Hiện giờ, ngươi còn chưa đủ tư cách đâu." Hắn lại đối cậu nói nhiều như vậy, bản thân cũng có chút bất ngờ. Thế nhưng hắn lại không thích ánh mắt chỉ có hắn lại trở lên trống rỗng, vô hồn.
Chính cậu cũng có chút giật mình trước lời hắn nói, ý chủ nhân là người không vứt bỏ cậu, cậu vẫn còn có cơ hội hầu hạ bên cạnh người.
Nháy mắt sức sống như tràn về, cả người có tinh thần hẳn lên. " Nô lệ sẽ cố gắng, nhất định không khiến chủ nhân thất vọng".
Vừa nói xong cậu liền hối hận không thôi, cậu đây là cố ý khiêu khích chủ nhân sao.
"Vút, chát, chát...". Quả vậy, tiếng roi lại thi nhau mà tới, nặng nề quất xuống cho thấy chủ nhân đang rất tức giận.
Cậu nhẫn nhịn chịu từng vết roi như muốn lột luôn lớp da của cậu kia. Có thể khiến chủ nhân bớt giận, đau hơn nữa cậu cũng chịu đựng.
Quất tầm mấy chục roi nữa, hắn tháo dây trói cho cậu, không có lực chống đỡ cậu liền ngã sấp xuống nền nhà, vòi hoa sen lúc này cũng đã tắt. Cả người vô lực đau đớn nhưng vẫn cố lết tới dưới chân hắn.
Hôn nhẹ lên chân, rồi dập đầu tạ ơn. "Tạ ơn thiếu gia dạy bảo".
Hắn là học theo người hầu mà gọi chủ nhân, như này chắc là được đi, thấy chủ nhân không nói gì mới thở phào một tiếng.
Lãnh Thiên thấy cậu xưng hô như vậy cũng không tỏ vẻ gì, nhấc chân đá cậu một cái, giẫm lên ngực cậu nói. " Nhớ kỹ lấy giáo huấn hôm nay, nô lệ chính là thứ ta không thiếu nhất."
"Vâng thiếu gia, nô lệ nhớ kỹ". Để mặc hắn giẫm, cậu không dám nhúc nhích thậm chí thở cũng không dám thở mạnh.
Thấy chủ nhân ra ngoài, cậu không biết nên theo ra ngoài hay ở yên tại chỗ, nhưng rất nhanh cậu liền thấy chủ nhân trở lại theo sau là hai vệ sĩ.
Cậu có chút lo lắng, chủ nhân là muốn tiếp tục trừng phạt cậu sao, nhưng hiện giờ cậu thật sự là không còn chút sức lực gì nữa, chỉ sợ lại khiến người mất hứng.
"Đưa hắn về, chữa trị vết thương, ba ngày sau đưa đến gặp ta." Không lạnh không nhạt mà ra lệnh cho hai tên vệ sĩ, cũng không thèm liếc cậu liền bước thẳng về phía phòng ngủ.
"Vâng, thiếu gia". Hai tên vệ sĩ cung kính trả lời, nhanh nhẹn bước về phía cậu.
Lam Dạ lúc này mới thở nhẹ ra, thật may là chủ nhân không trừng phạt cậu thêm. Cả người đã không còn chút sức lực nào nên để mặc hai tên vệ sĩ kéo cậu đi.
Không phải trở về nơi ở của cậu, mà hình như đến chỗ cho người hầu. Đây chỉ là một gian phòng bình thường, đồ đạc hết sức đơn giản, một chiếc giường cạnh tường, cạnh đầu giường là một chiếc bàn, phía cuối giường đối diện cửa ra vào là một chiếc tủ quần áo.
Ngoài ra còn mấy đồ linh tinh, cậu cũng không còn sức mà để ý, bọn họ để cậu nằm trên giường, kêu một người tới bôi thuốc và băng bó vết thương cho cậu.
"Tạm thời ngươi sẽ dưỡng thương ở đây". Nói xong liền quay người bỏ đi, cậu cũng không nói gì, yên lặng nằm trên giường, cũng không nghĩ nhiều nữa, chỉ cần có thể bên cạnh chủ nhân giá nào cậu cũng có thể chịu đựng được.
Mệt mỏi cả một ngày, toàn thân lại đau đớn cậu cố ép bản thân đi ngủ, như vậy mới có thể khoẻ mau một chút, cậu không muốn chủ nhân lại thất vọng về cậu, lăn lộn một lúc cuối cùng cậu cũng có thể chìm vào giấc ngủ, nhưng giữa trán vẫn hơi nhăn lại cho thấy cậu cũng không ngủ sâu giấc được.
†*************†*********†**************†
Vote và cmt cho ý kiến nha các bạn
😘😘😘😘😘
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com