Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Đau đớn khiến cậu tỉnh giấc, nhìn qua ô cửa sổ bé thấy trời vẫn chưa sáng, thế mới biết cậu cũng chẳng ngủ được bao nhiêu.

Lại nghĩ đến hết thảy xảy ra ngày hôm qua, cậu không hề oán hận gì cả mà còn thấy chờ mong vào ba ngày tới có thể gặp lại chủ nhân nhưng cũng thấy lo lắng, không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì với mình, nhưng trên hết vẫn là trạng thái vui mừng, hồi hộp chiếm cứ toàn bộ cậu.

Cử động cánh tay muốn nhích người ngồi dậy cho thoải mái, nhưng mới chỉ khẽ động một chút cơn đau liền lập tức ập tới đôi mày thanh tú khẽ nhau lại.

Tỉ mỉ xem xét lại toàn thân, vết thương nặng nhất vẫn là cánh tay bị bắn của cậu, với cậu cho dù nó bị phế cũng không sao cả nhưng khi hầu hạ chủ nhân sẽ không được thuận tiện, cậu chỉ sợ chủ nhân sẽ  vì vậy mà chán ghét cậu.

Cố gắng nghỉ ngơi, khoẻ lại nhanh nhất có thể, chủ nhân không thiếu nhất chính là nô lệ. Cậu vẫn còn nhớ rất rõ điều này, vì vậy cậu phải nhanh chóng khoẻ lại, để có thể tiếp tục bên cạnh người.

Đến khi có người tiến vào phòng, cậu mới giật mình thoát ra khỏi suy nghĩ, không ngờ trời đã sáng từ lúc nào không hay. Nhìn người vừa mới bước vào, là vị bác sĩ đã băng bó vết thương cho cậu.

Hắn thuần thục tháo băng gạc ra, kiểm tra miệng vết thương bôi thuốc rồi lại nhanh chóng băng bó lại cho cậu, tất cả động tác đều liền mạch dứt khoát như hoa trôi nước chảy, nhẹ nhàng lại không gây đau đớn cho cậu, khiến cậu cảm thán không thôi.

Trước giờ dù có bị thương nặng đến đâu, cậu cũng chỉ qua loa cầm máu rồi băng lại là xong, có bao giờ được chăm sóc cẩn thận như này đâu. Đôi mắt thiếu niên lấp lánh, đáy lòng thầm cảm ơn chủ nhân đã suy nghĩ cho cậu.

Đúng, cậu chính là cảm ơn người đã gây ra tất cả thương tích cho mình, với cậu chủ nhân trách phạt là điều đương nhiên, nếu người thích sẽ kêu người chữa trị, còn không thì phải dựa vào chính mình, tự băng bó chữa trị lấy, còn khỏi hay không không thuộc phạm trù người quan tâm.

Miễn sao khi hầu hạ người không xảy ra sai sót gì là được, ngược lại hầu hạ không tốt sẽ chỉ rước thêm gấp bội trừng phạt. Cứ thế, hành động nho nhỏ này của Lãnh  Thiên lại khiến tiểu nô lệ cảm kích không thôi.

"Cảm ơn ngài, bác sĩ". Cậu cũng không quên cảm ơn bác sĩ, người đã giúp cậu băng bó.

Nhìn thiếu niên, từ lúc mới đưa về cả người đầy máu, toàn thân chằng chịt vết thương nhưng vẫn không mở miệng rên rỉ lấy một tiếng bỗng nhiên lại nói chuyện, cho dù vẫn là khuôn mặt lạnh nhạt không mấy biểu hiện đấy, khiến hắn hơi có chút ngạc nhiên, cũng khâm phục sức chịu đựng của cậu thiếu niên này.

"Không có gì, đây là bổn phận của tôi, cố gắng nghỉ ngơi cho tốt." Nói xong hắn định rời đi như đột nhiên nhớ ra điều gì, quay lại khẽ nở nụ cười với thiếu niên.

"Tôi là Trần Lâm, cậu có thể gọi tôi là Trần tiên sinh."

"Vâng, Trần tiên sinh." Lúc này Trần Lâm mới hài lòng bước ra khỏi cửa, khuôn mặt kia đúng là xinh đẹp, đáng tiếc không thể đụng vào, bác sĩ Trần cảm thán không thôi.

Hai ngày sau đó đều là như vậy, ngày ba bữa đúng giờ có người đến khám, vết thương cũng nhanh chóng liền lại, thoáng cái đã đến ngày gặp lại chủ nhân.

Đi theo sau một tên vệ sĩ, đến trung tâm của toà lâu đài, nơi ở chủ nhân, dừng lại trước cửa đại sảnh phòng khách, cậu nhanh chóng cởi quần áo, sau đó bò theo quản gia vào trong phòng khách, cẩn thận quỳ một chỗ.

Quản gia cung kính tiến tới bẩm báo, xong liền lui xuống, hắn chỉ thoáng liếc qua cậu, cũng không để ý đến nữa, lặng yên nghe cấp dưới báo cáo công việc.

"Thiếu gia, đây chính là báo cáo chi tiết về tổn thất của chúng ta trong cuộc chiến lần trước, còn đây là thông tin về Trịnh Kha kẻ cầm đầu trong đợt tập kích vừa rồi, mời ngài xem qua."

Xem qua tài liệu, hắn vẫn thản nhiên như không, đáy mắt lại xẹt qua tia tàn nhẫn, nở một nụ cười trào phúng. Trịnh Kha một trong những trợ thủ đắc lực của Lôi Khâm, kẻ vẫn luôn đối đầu với hắn.

Tuy có chút bản lĩnh, nhưng lại đặc biệt ham mê các thiếu niên trẻ đẹp, sai loại người này đến đối phó hắn, đúng là không tự lượng sức mình.

Lam Dạ có chút hồi hộp, nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra lạnh nhạt, lặng lẽ liếc nhìn chủ nhân rồi nhanh chóng rũ mi cụp mắt. Trái tim đập thình thịch vì sợ hãi chủ nhân phát hiện, rồi lại nhanh chóng vui mừng vì nhìn thấy chủ nhân.

Người vẫn anh tuấn đến bức người, nghiêm túc nhìn tài liệu trong tay, tay còn lại thì đang xoa đầu một nô lệ đang quỳ ngồi gối đầu lên chân chủ nhân.

Chính là kiểu vuốt ve thú cưng, vẻ mặt nô lệ kia đúng là thoả mãn lại có thể như là thụ sủng nhược kinh, khiến cậu hâm mộ không thôi.

Nhưng động tác nho nhỏ này của cậu sao có thể tránh thoát khỏi ánh mắt của Lãnh Thiên, như nghĩ đến điều gì hắn liền cất tiếng. "Lại đây"

Thấy không có ai bước tới, biết người chủ nhân gọi là mình, liền nhanh chóng bò đi qua, cách chủ nhân khoảng ba bước, hành lễ xong liền ngoan ngoãn quỳ tư đợi chủ nhân phó.

"Ngẩng đầu lên". Cậu ngoan ngoãn nghe lời ngẩng đầu lên cấp chủ nhân xem. Đáy mắt loé lên tia sáng, thiếu niên trẻ đẹp, không phải ngay trước mắt đây sao.

Có thể nói là quốc sắc thiên hương, làn da trắng trẻo mịn màng, vết thương gần như đã mờ hẳn, khí chất thanh lãnh, không tên đàn ông nào là không muốn chinh phục, quả thực là lựa chọn xuất sắc.

"Giao cho ngươi một nhiệm vụ, hoàn thành sẽ có thưởng." Giọng nói nhàn nhạt của hắn cất lên.

"Vâng, thiếu gia." Cậu cung kính trả lời, khuôn mặt vẫn là bình tĩnh, lạnh nhạt chỉ có cậu mới biết trong lòng đang kích động không thôi.

Liếc nhìn cấp dưới, sau đó đối nô lệ đang quỳ bên chân mình nói. "Phi nhi, có muốn ra ngoài ăn không!"

"Chỉ cần là cùng chủ nhân, ở đâu Phi nhi đều thích." Thiếu niên nở cười tươi rói, giọng nói ngọt ngào dễ nghe, khiến người yêu thích, chủ nhân hôm nay dường như đặc biệt tốt hơn mọi ngày thì phải.

Lãnh Thiên liền đứng dậy dắt tiểu nô lệ của mình hướng về phía cửa đi. Mãi đến khi bóng dáng hai người khuất hẳn, cậu mới hoàn hồn.

Chủ nhân cũng có thể dịu dàng đến vậy sao, đây chẳng lẽ là Đàm Phi, nô lệ đang được chủ nhân sủng ái nhất. Lam Dạ ngưỡng mộ không thôi, thiếu niên kia lại có thể vô tư gọi người là chủ nhân, có thể thoải mái vui cười trước mặt người.

Đây chính là điều cậu mong muốn nhưng giờ lại không thể được, âm thầm thề quyết hoàn thành nhiệm vụ chủ nhân giao một cách suất sắc nhất, khiến ngài vui vẻ.

Lúc này, cấp dưới của chủ nhân bước tới, giao cho cậu một phần tài liệu.

"Đây chính là nhiệm vụ lần này của ngươi, trừ khử người trong hình, xong việc lập tức báo cáo nhiệm vụ".

"Vâng, thưa ngài". Cẩn thận lật xem thông tin chi tiết về người này, ham mê thiếu niên trẻ đẹp, ánh mắt thoáng qua nét buồn rồi nhanh chóng biến mất, đây là lý do chủ nhân chọn mình sao, nếu vậy thì cậu sẽ cố hết sức không khiến người thất vọng.

†**********†********†*********†********†

Vote và cmt cho ý kiến mk lấy động lực viết tiếp nha mn 😘😘😘😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com