Chương 97: Thắng lợi rực rỡ IV (gộp chương lớn)
Chương 97: Thắng lợi rực rỡ IV (gộp chương lớn)
Mấy ngày liền, Mạnh Thanh Hòa thoi thóp giữa lằn ranh sinh tử, thi thoảng tỉnh lại, chỉ thấy vị thuốc đắng chát xộc lên mũi, tràn ngập khoang miệng.
Trong khoảng thời gian đó, Ngụy Quốc Công Từ Huy Tổ đánh úp doanh trại Yên quân không thành, ngược lại bị vây hãm giữa vòng vây quân địch. Lão tướng dẫn quân đánh úp cũng không ngờ Yên quân lại quay về nhanh như vậy, vội vàng rút lui, không còn sức chống cự.
Mạnh Thanh Hoà nghe thân binh kể lại, trước doanh trại Yên quân, xác chất thành núi, máu chảy thành sông.
Thẩm Tuyên một mình một ngựa, chẳng khác nào hung thần giáng thế, cả chiến giáp lẫn trường thương đều nhuộm máu đỏ sẫm.
Sát khí ngập tràn, cả quân Nam Kinh lẫn Yên quân đều không dám đến gần y, ngay cả mãnh tướng Chu Năng dày dạn kinh nghiệm sa trường cũng phải kinh hãi.
Đây nào phải đánh trận, rõ ràng là y đang đơn phương tàn sát thì đúng hơn.
Rốt cuộc đã giết bao nhiêu người, e rằng chính Thẩm Tuyên cũng không rõ.
Từ Huy Tổ thấy Yên Vương quay về tiếp viện, biết không thể làm gì hơn, lập tức hạ lệnh rút quân.
Nào ngờ, lúc đến thì dễ, muốn đi lại khó.
Thấy quân Nam Kinh rút lui, Thẩm Tuyên lập tức túm lấy một con chiến mã, nhảy lên, dẫn Hậu Vệ Yên Sơn đuổi theo, bám riết không buông.
Chu Năng dẫn Tả Vệ Yên Sơn theo sát phía sau, vừa đuổi vừa than thở, Định Viễn Hầu Thẩm Lương trước kia đã là kẻ hung hãn số một số hai rồi, không ngờ nhi tử còn hung hãn hơn cả lão phụ thân đã khuất! Cứ thế này, Từ Huy Tổ ở ngay trước mặt, e là khó tránh khỏi một đao của Thẩm Tuyên.
Tiểu tử đó trước đây cũng chẳng phải hạng hiền lành gì, nhưng chưa từng thấy y tàn nhẫn đến mức này.
Ngụy Quốc Công đã làm gì chọc giận Thẩm Tuyên đúng không?
Thẩm Tuyên đuổi giết suốt một chặng đường dài, xác quân Nam Kinh nằm la liệt, binh khí vứt bỏ ngổn ngang, kéo dài hàng dặm, ngay cả không khí cũng nồng nặc mùi máu tanh.
Từ Huy Tổ liên tiếp phái ba toán quân đoạn hậu, nhưng hai lần xung phong đều bị đánh tan, không thể kéo dài thời gian cho đại quân rút lui.
Chẳng mấy chốc, chiến kỳ của Ngụy Quốc Công đã lọt vào tầm mắt, hai mắt Thẩm Tuyên mắt đỏ ngầu, giật cương ngựa, xông thẳng tới.
Chu Năng hất văng máu trên trường đao, sát khí trong người cũng thành công bị sát thần Thẩm Tuyên moi ra, Từ Trung theo sau liếm môi, trận này đánh sướng tay lắm!
"Giết!"
Dưới sự dẫn dắt của mấy vị tướng lĩnh, Yên quân đuổi giết, khiến quân Nam Kinh khiếp đảm, mãi đến giữa trưa mới rút quân trở về.
Trận này, tuy không thể triệt để đánh tan doanh trại của Hà Phúc và Bình An do Từ Huy Tổ bất ngờ xuất hiện phá rối, nhưng đã hoàn toàn đánh sập tinh thần quân Nam Kinh.
Bình An thì sao, Từ Huy Tổ thì sao, ngay cả lão tướng như Hà Phúc cũng không đủ tuổi!
Dám đánh úp doanh trại Yên quân? Đến một giết một, đến hai giết cả đôi!
Thẩm Chỉ Huy uy vũ!
Chu Tướng quân uy vũ!
Yên Vương Điện hạ nhất định sẽ dẫn mọi người đánh vào Nam Kinh, lật đổ Hoàng Đế... à không bậy bậy, thành công Tĩnh Nan, diệt trừ gian thần, Thanh Quân Trắc!
Nghe thân binh thuật lại, Mạnh Thanh Hòa thở phào nhẹ nhõm. Sờ sờ bên hông, nhát đao này xem như không uổng phí.
Rèm lều được vén lên, Triệu đại phu bước vào, phía sau còn có hai y hộ theo phụ.
Một y hộ đặt hòm thuốc xuống, người kia ra ngoài lấy nước, giúp Triệu đại phu rửa tay.
"Mạnh Đồng Tri đã tỉnh lại thì tốt, xem như cũng không còn nguy hiểm." Triệu đại phu ngồi xuống bên giường, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên cổ tay Mạnh Thanh Hòa, một lúc lâu sau mới cười nói: "Thân thể Đồng Tri vốn ốm yếu, may nhờ Thẩm Chỉ Huy chăm sóc, nếu không, cứ lên đường hành quân liên tục thế này, không biết phải chịu bao nhiêu khổ cực."
Mạnh Thanh Hòa lúc mê lúc tỉnh, trí nhớ mơ hồ.
Thẩm Tuyên vẫn luôn ở bên chăm sóc hắn ư?
Vô thức nhìn lên đỉnh lều, quả nhiên, lỗ thủng hắn tự tay vá vẫn còn đó.
Đây là lều lớn của Thẩm Tuyên, không phải doanh trại cho thương binh.
"Làm phiền Triệu đại phu rồi."
"Đồng Tri không cần khách sáo." Triệu đại phu cẩn thận đỡ Mạnh Thanh Hòa ngồi dậy, cởi bỏ vải băng ở eo, vết thương không bị sưng đỏ nhiễm trùng, đã bắt đầu đóng vảy.
"Hít..."
Triệu đại phu thay thuốc, Mạnh Thanh Hòa đau đến nhíu mày.
Nghĩ đến họ Đường đâm đao sau lưng mình, Mạnh Thanh Hoà hận không thể cho tên đó một trận đòn nhừ tử. Tiếc là không có cơ hội. Ngày hôm sau khi doanh trại bị tập kích, Chủ bộ Bái Huyện là Đường Tử Thanh và Điển sử Hoàng Khiêm cùng những người khác đã bị lôi ra trước doanh trại chém đầu, bất kể có biết hay không biết chuyện Từ Huy Tổ tập kích cũng vậy, giết sạch, không chừa một ai.
Binh sĩ canh gác cũng bị đánh quân côn, Tổng Kỳ, Tiểu Kỳ bị phạt gấp đôi nhưng chẳng ai dám oán thán nửa lời.
Đại doanh bị tập kích, các tướng lĩnh đều vắng mặt, may mà có Mạnh Thanh Hòa đứng ra gánh vác trách nhiệm, tổ chức chống trả, bảo vệ lương thảo, cầm cự đến khi đại quân quay về tiếp viện. Hành động này chẳng khác nào cứu mạng ba quân, trên dưới doanh trại ai ai cũng tán dương. Đặc biệt là nhóm Yên quân được lệnh ở lại trấn giữ, càng thêm phần cảm kích Mạnh Thanh Hòa. Nếu đại doanh bị quân đội Ngụy Quốc Công công phá, hậu quả chắc chắn không chỉ đơn giản là mất lương thảo.
Quân tâm chắc chắn đại loạn, thậm chí toàn quân có thể tan vỡ.
Vất vả đánh ra khỏi Hà Bắc, vượt qua Sơn Đông, Kinh Thành đã ở ngay trước mắt, vào lúc này mà xảy ra sai sót, đừng nói Yên Vương và các tướng sĩ trong quân tiếc nuối, ngay cả đám binh sĩ hậu cần và y hộ đi theo cũng không cam lòng.
Mọi người kính phục và biết ơn Mạnh Thanh Hòa bao nhiêu thì oán hận Từ Huy Tổ bấy nhiêu.
Không ít người lén lút chọc giày rơm, làm hình nhân nguyền rủa Từ Huy Tổ, có kẻ thẳng thừng mắng chửi, nhưng chẳng ai dám cả gan động chạm đến tổ tông Từ thị. Yên Vương phi và Ngụy Quốc Công là thân huynh muội, ba huynh đệ Chu Cao Sí là ngoại tôn của Từ Huy Tổ, ai dám mạo phạm tổ tông Từ thị chứ? Chẳng khác nào chán sống!
Thay thuốc xong, trên trán Mạnh Thanh Hòa đã lấm tấm mồ hôi.
Tay chân nặng trĩu, chỉ hơi cử động một chút là vết thương lại đau nhói.
"Đã uống thuốc rồi thì Đồng Tri nên nghỉ ngơi cho khỏe." Triệu đại phu nhìn Mạnh Thanh Hòa nhăn mặt uống cạn chén thuốc, mới hài lòng gật đầu, thu dọn hòm thuốc, nói: "Đại quân đã đến Mi Sơn, chắc sẽ dừng chân hai ba ngày, Đồng Tri cứ yên tâm dưỡng thương."
"Đa tạ Triệu đại phu, Mạnh mỗ nhất định sẽ làm theo."
Cố gắng chịu đựng vị đắng trong miệng, Mạnh Thanh Hòa rốt cuộc cũng nói năng rõ ràng được.
Đắng quá, đắng đến mức hắn nói chuyện líu cả lưỡi.
Thuốc đắng dã tật, nhưng cũng không cần đắng đến mức này chứ?
Sau khi Triệu đại phu rời đi, Mạnh Thanh Hòa dùng nửa chén nước súc miệng, làm dịu cổ họng, miễn cưỡng át đi vị đắng. Loại thuốc này còn phải uống nửa tháng nữa, biết sống sao đây?
Nghiến răng, vì sức khỏe, dù đắng cũng phải nhịn!
Thuốc đắp ngoài da rất hiệu nghiệm, chỗ vết thương dần lan ra cảm giác mát lạnh, vô cùng dễ chịu.
Trong thuốc uống hình như có thành phần an thần, hoặc cũng có thể do thân thể hắn quá suy nhược, Mạnh Thanh Hòa ngáp một cái, mí mắt bắt đầu nặng trĩu.
Thấy Mạnh Thanh Hòa lại ngủ thiếp đi, thân binh không dám quấy rầy, rón rén bước ra khỏi lều lớn.
Rèm buông xuống, che khuất tiếng mưa rơi bên ngoài, chỉ còn lại một mảnh yên tĩnh.
Mạnh Thanh Hòa ngủ một mạch đến chiều tối.
Trong cơn mơ màng, dường như ngửi thấy mùi thơm của thức ăn. Mạnh Thanh Hòa khẽ hít hà, khó khăn mở mắt, một bát mì to đặt trên chiếc bàn thấp cách đó không xa, hơi nóng và mùi thơm của mì lan tỏa khắp lều.
Mùi thơm cứ thế chui vào mũi, nước miếng chảy ròng ròng, bụng réo ầm ĩ, Mạnh Thập Nhị Lang đã hoàn toàn tỉnh táo.
"Tỉnh rồi?"
Vừa định đưa tay ra, giọng nói quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu, ngẩng đầu lên, khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc hiện ra trước mắt.
"Chỉ Huy."
"Ừm."
Thẩm Tuyên đứng dậy, bê bát mì trên bàn lên, ngồi xuống bên cạnh Mạnh Thanh Hòa, dưới ánh mắt đầy mong đợi của hắn, gắp một đũa mì, rồi, với động tác tao nhã, đưa vào miệng mình.
Mạnh Thanh Hòa ngẩn người, đây là tình huống gì?
Bát mì đó không phải là cho hắn ăn sao?
Một miếng, rồi lại một miếng.
Ngày thường, ngắm mỹ nhân ăn uống là một loại hưởng thụ.
Nhưng bây giờ, hắn là người bị thương, người bị thương đang đói bụng! Ngồi ăn trước mặt người bị thương đang bụng đói cồn cào, thật là vô nhân đạo! Có là mỹ nhân thì cũng vô nhân đạo!!
"Chỉ Huy..."
"Có chuyện gì?"
"Thuộc hạ đói."
"Ồ." Thẩm Tuyên gật đầu, tiếp tục ăn.
Trán Mạnh Thập Nhị Lang nổi đầy gân xanh, tức giận dâng trào: "Thẩm Tử Ngọc!"
Thẩm Tuyên dừng đũa, nhướn mày nhìn hắn: "Hửm?"
Cơn giận của Mạnh Thanh Hòa tức thì xìu xuống: "... Ta đói."
Không thể mạnh mẽ được thì giả vờ đáng thương vậy.
Bàn tay to lớn bất ngờ nâng gáy Mạnh Thanh Hòa lên, khuôn mặt tuấn mỹ áp sát, nhẹ nhàng cọ vào chóp mũi hắn.
Trán chạm trán, giọng nói trầm thấp mang theo thương tiếc: "Thập Nhị Lang đừng làm ta lo lắng như vậy nữa."
Nghe Thẩm Tuyên nói, mắt Mạnh Thanh Hòa có hơi cay cay.
Chẳng lẽ bị thương xong sẽ yếu đuối hơn, dễ xúc động hơn sao?
Thẩm Tuyên ôm Mạnh Thanh Hòa vào lòng, giọng nói trầm thấp như chìm vào mái tóc hắn, mang theo tình cảm gần như muốn bao bọc lấy hắn: "Sau này, ta sẽ bảo vệ ngươi tốt hơn."
Tim như bị ai đó bóp nghẹt.
Cằm tựa lên vai Thẩm Tuyên, cọ cọ, Mạnh Thanh Hòa nhắm mắt lại.
Hai kiếp người, lần đầu tiên có người nói với hắn những lời như vậy.
Phải làm sao đây?
Phải phản ứng thế nào đây?
Một người vốn lanh lợi, vào lúc này lại trở nên ngốc nghếch.
Quả nhiên, cứ yêu đương vào sẽ biến thành kẻ ngốc sao?
Bụng lại không đúng lúc kêu lên ầm ĩ, Mạnh Thanh Hòa bất đắc dĩ, mở mắt ra, cắn môi, dè dặt lên tiếng: "Tử Ngọc."
"Ừm."
"Ngươi vừa nói sẽ bảo vệ ta...."
"Không sai."
"Vậy thì, có thể, cho ta ăn mì trước được không?"
Mặt Thẩm Tuyên tối sầm, đen thui như đáy nồi.
Lời tỏ tình đầu tiên trong đời của vị Hầu Nhị Đại này, cứ như vậy bị Mạnh Thập Nhị Lang phá hỏng.
Ký ức đẹp đẽ gì đó, quả nhiên sinh ra là để bị chà đạp.
"Tử Ngọc?"
Thẩm Hầu Nhị Đại không nói gì, mặt vẫn đen xì.
"Chỉ Huy?"
Vẫn tiếp tục im lặng, mặt vẫn đen thui.
Suy nghĩ một hồi, Mạnh Thanh Hòa đánh liều, thăm dò gọi: "Đương.... Đương gia?"
"..." Mặt không đen nổi nữa rồi....
Nhe răng, cắn mạnh vào cổ Mạnh Thanh Hòa một cái, Thẩm Tuyên thở dài, người là do y tự mình chọn, đành chịu chứ biết làm sao.
Sợi mì dai dai, vẫn còn nóng hổi, vừa ăn.
Cầm đũa lên, Mạnh Thập Nhị Lang mới phát hiện tay chân mình mềm nhũn, chẳng còn chút sức lực nào.
Không cầm nổi bát, làm sao giờ, chẳng lẽ nằm bò ra ăn?
Đang lúc bất lực, Thẩm Tuyên cầm lấy bát mì, rút đũa trong tay hắn đi, gắp một đũa mì đưa thẳng đến bên miệng hắn.
Mạnh Thanh Hòa bỗng thấy hơi ngại ngùng, hắn đúng là vô dụng! Thật vô dụng!
Muốn nói gì đó, vừa mở miệng, hương thơm nồng nàn của mì lập tức lan tỏa khắp khoang miệng.
Phồng một bên má, nhìn vị Hầu Nhị Đại nào đó không còn đen mặt nữa, xem như hết giận, mưa tạnh trời quang rồi đúng không?
"Thập Nhị Lang da mặt mỏng, là ta hơi nóng vội." Thẩm Tuyên cười dịu dàng, dùng ngón tay lau đi nước dùng dính trên khóe miệng Mạnh Thanh Hòa, rồi đưa lên môi mình, mỗi một động tác đều vô cùng quyến rũ.
Cảm động tan biến, e thẹn cũng chẳng còn, ai đó vô thức nấc lên một tiếng.
Mạnh Thập Nhị Lang bỗng thấy lạnh sống lưng, tình hình không ổn rồi!
Bên ngoài lều chợt vang lên một tiếng sấm trầm đục, Mạnh Thanh Hòa rùng mình, vội vàng nói: "Không nóng vội, Tử Ngọc một chút cũng không hề nóng vội!"
"Thập Nhị Lang không cần miễn cưỡng."
"Không, tuyệt đối không hề miễn cưỡng!"
"Thật sao?"
"Ta thật sự không có ý nghĩ gì khác, chỉ là lần đầu tiên nghe người khác nói với mình những lời như vậy, không có kinh nghiệm, hơi..."
"Kinh nghiệm?" Thẩm Tuyên nheo mắt, nụ cười càng thêm sâu: "Thập Nhị Lang còn muốn nghe ai nói nữa?"
Đầu óc Mạnh Thanh Hòa cuối cùng cũng thông suốt, thông minh lên được một lần: "Thẩm Tử Ngọc! Ta chỉ muốn nghe Thẩm Tử Ngọc nói những lời này!"
Thẩm Tuyên nhướn mày: "Thật chứ?"
"Đương nhiên là thật."
"Rất tốt."
Đã đưa ra câu trả lời vừa ý, Mạnh Thập Nhị Lang an toàn rồi, Hầu Nhị Đại nào đó mãn nguyện, tiếp tục đút hắn ăn.
Đêm đó, Mạnh Thanh Hòa được Thẩm Tuyên ôm vào lòng, ngủ một giấc ngon lành.
Sáng sớm tỉnh dậy, Thẩm Tuyên đã không còn trong lều, hắn cẩn thận sờ sờ vết thương ở eo, dường như đã đỡ hơn nhiều.
Đêm qua, Thẩm Tuyên cứ ôm hắn như vậy, cẩn thận tránh vết thương, không cho hắn lật người.
Sờ sờ tai, mình thì ngủ ngon, Thẩm Tuyên chắc chắn là không rồi.
Thân binh bên ngoài nghe thấy tiếng động, lên tiếng hỏi: "Đồng Tri đã tỉnh chưa ạ?"
"Tỉnh rồi, vào đi."
Rèm lều được vén lên, ánh nắng theo đó chiếu vào, mưa dầm dề, người cũng sắp mốc meo, hiếm hoi lắm mới có một ngày nắng đẹp.
"Thuộc hạ thấy tinh thần Đồng Tri đã tốt hơn nhiều rồi."
Thân binh dâng nước nóng trước, rồi mang đến hai bát lớn, một bát thịt hầm thái lát, một bát bánh canh mì – món ăn hiếm thấy trong quân đội.
"Đây là?"
"Bẩm Đồng Tri, đây là chút tâm ý của nhóm đầu bếp hậu cần." Thân binh đặt bát xuống, đỡ Mạnh Thanh Hòa ngồi dậy, đưa khăn mặt cho hắn trước, rồi mới nói tiếp: "Đồng Tri dẫn mọi người bảo vệ doanh trại, giữ được lương thảo, Yên Vương Điện hạ rất vui mừng, các đầu bếp cũng được ban thưởng hậu hĩnh, đều cảm kích Đồng Tri. Nếu không phải biết Đồng Tri bị thương nặng, không nên quấy rầy, thì họ đều muốn đích thân đến cảm tạ Đồng Tri."
Được Yên Vương ban thưởng nhưng lại cảm kích hắn?
Mạnh Thanh Hòa nhíu mày, lấy tay che mặt, một lúc sau mới lên tiếng: "Ngươi thay ta nhắn lại với mọi người, bảo vệ doanh trại là bổn phận của chúng ta. Mạnh mỗ cũng chỉ làm tròn trách nhiệm, không cần cảm tạ. Mọi người trung thành với Vương gia, liều chết vì Vương gia mới là điều cốt yếu."
"Đồng Tri?"
"Nếu còn ai nhắc đến việc muốn cảm tạ ta, thì cứ trả lời như vậy, không cần nói thêm gì khác."
"Đồng Tri, như vậy, e là sẽ đắc tội với người ta mất."
"Không sao, cứ làm theo lời ta nói."
"Tuân lệnh!"
Hạ tay xuống, Mạnh Thanh Hòa gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, vừa nhai vừa suy nghĩ trong lòng, chỉ để thân binh truyền lời thôi chưa đủ, hắn nhất định phải nói với Thẩm Chỉ Huy vài câu.
Bỗng nhớ đến lời Thẩm Tuyên nói đêm qua, bảo vệ hắn? Có liên quan đến chuyện này không?
Lắc đầu, tám phần là hắn nghĩ nhiều rồi.
Được bậc đại nhân coi trọng là chuyện tốt, âm thầm thu phục vài tâm phúc cũng không sai, nhưng được lòng người trên diện rộng thì lại không ổn.
Bài học trước mắt còn chưa xa, làm việc dưới trướng Yên Vương, khiêm tốn thận trọng mới là cách sinh tồn đúng đắn.
Không khiêm tốn được thì chỉ còn cách thận trọng.
Tóm lại, chuyện gì cũng nên phòng ngừa vạn nhất.
Có nên cảm ơn họ Đường nào đó đã đâm hắn một nhát này không? Giúp hắn có cớ thu mình bớt?
Mạnh Thanh Hòa nhe răng, hắn đúng là ngốc mới cảm tạ tên khốn đó!
Trong lều lớn của Yên Vương, nghe Thẩm Tuyên bẩm báo Mạnh Thanh Hòa đã tỉnh, Chu Đệ vô cùng vui mừng.
"Mạnh Đồng Tri lập đại công, Cô nhất định trọng thưởng."
Thẩm Tuyên thay Mạnh Thanh Hòa tạ ơn Yên Vương, nói việc bảo vệ doanh trại là bổn phận của tướng sĩ, không dám nhận thưởng của Vương gia.
"Tuyên nhi quá cẩn thận rồi." Yên Vương cười nói: "Có công thì thưởng, có tội thì phạt, Cô đã nói sẽ trọng thưởng, sao có thể nuốt lời?"
"Nếu vậy, ty chức xin thay mặt thuộc hạ tạ ơn Vương gia."
"Phải thế chứ!"
Sau khi Thẩm Tuyên rời đi, Trịnh Hòa vừa nhận lệnh đi thăm Mạnh Thanh Hòa đã trở lại lều.
"Vương gia, Mạnh Đồng Tri cho thân binh nhắn lại với các đầu bếp, nói rằng việc hắn làm đều là bổn phận, được thưởng thì càng phải liều chết vì Vương gia."
"Nói trực tiếp với ngươi ư?"
"Bẩm Vương gia, là nô tài đứng ngoài lều, nghe lỏm được."
Yên Vương gật đầu: "Cô sớm biết hắn là người trung thành, nếu không Tuyên nhi cũng chẳng âm thầm bảo vệ hắn như vậy. Truyền lệnh cho Triệu đại phu phải mau chóng chữa khỏi cho hắn. Biết đồ nhi bị trọng thương, Hoà thượng Đạo Diễn kia trước sau gì cũng ở bên tai Cô tụng kinh nữa cho xem."
"Nô tài tuân mệnh."
Yên Vương vuốt râu mép, hừ một tiếng: "Cô là người nhỏ nhen như vậy sao? Cứ tưởng âm thầm giở trò, Cô sẽ xa lánh nghi kỵ Tuyên nhi? Xem thường Cô quá rồi. Ai mà chẳng có tư tâm, chỉ cần không vượt quá bổn phận, Cô cũng không so đo. Nhưng có vài kẻ... Cô hiện giờ không rảnh để ý đến bọn chúng, đợi Cô rảnh tay, một tên cũng đừng hòng chạy thoát, xử lý hết một lượt!"
Trịnh Hòa cúi đầu, ra sức tìm vàng trên đất, coi như mình cái gì cũng chưa nghe thấy.
Trải qua chuyện này, Vương gia càng coi trọng Thẩm Chỉ Huy và Mạnh Đồng Tri, kẻ nào còn muốn tìm cơ hội gây khó dễ cho hai người, e rằng khó như lên trời.
Nghĩ đến đây, Trịnh Hòa bĩu môi, ngay cả gã còn nhìn thấu được thủ đoạn này, Vương gia sao có thể không biết chứ? Chỉ cần Vương gia không để vào mắt, tốn bao nhiêu công sức cũng bằng không.
Mạnh Đồng Tri mượn cơ hội thu phục lòng người, Thẩm Chỉ Huy lập công cao nên ngạo mạn, này sinh tà tâm? Chuyện hoang đường như này mà cũng nghĩ ra được!
Hơn nữa, Cao Dương Quận vương và Tam Công tử đều đang ở trong quân, nói Thẩm Chỉ Huy, nghĩa tử của phụ Vương ngạo mạn, hai vị này sẽ nghĩ thế nào?
Hay là, bề ngoài nhắm vào Thẩm Chỉ Huy, nhưng thực chất là nhắm vào hai vị kia?
Trịnh Hòa chợt nghĩ, lại bĩu môi, nếu thật sự là như vậy, đúng là tự tìm đường chết.
Tự cho là thông minh, kỳ thực lại ngu ngốc đến cực điểm.
Năm Kiến Văn thứ tư, tháng tư ngày Giáp Tuất, Ngụy Quốc Công Từ Huy Tổ và Đô Đốc Bình An hợp binh, giao chiến với Yên quân tại Mi Sơn.
Yên quân ban đầu thắng lợi, nhưng vì Phòng Khoan, Khâu Phúc khinh địch nên trúng bẫy của quân Nam Kinh, nhánh hậu quân suýt nữa toàn quân bị diệt.
Ba viên đại tướng của hậu quân lần lượt bị Từ Huy Tổ và Bình An chém chết, ngay cả phó tướng cũng không thoát khỏi. Phòng Khoan bị thương nặng, Khâu Phúc trúng tên vào cánh tay trái, may mắn thoát khỏi vòng vây, giữ được mạng sống.
Sắc mặt Yên Vương vô cùng khó coi, âm thầm hối hận, không hiểu mình bị trúng tà gì, vậy mà đầu óc nóng lên lại để Khâu Phúc xuất chiến!
Lúc hoàng hôn, hai bên thu binh, trở về doanh trại, dự định ngày mai sẽ tiếp tục giao chiến.
Yên Vương biết Từ Huy Tổ lợi hại, không dám tiếp tục chơi trò đánh lén nữa, mà bày binh bố trận đàng hoàng, định đánh một trận công khai, so tài thực lực.
Ba ngày liên tiếp, dưới chân núi Mi Sơn tiếng hô giết vang trời, máu chảy thành sông.
Yên quân chiến đấu dũng mãnh, quân đội của Từ Huy Tổ và Bình An cũng không hề yếu, hai quân giao tranh quyết liệt, tình hình chiến sự nhanh chóng rơi vào thế giằng co.
Trận chiến tiêu hao kiểu này là điều Chu Đệ không muốn thấy nhất.
Trận chiến kết thúc vào ngày thứ tư, Yên quân tổn thất liên tiếp nhiều viên đại tướng, nếu không nhờ Thẩm Tuyên và Chu Năng dũng mãnh phi thường chấn nhiếp quân Nam Kinh, đồng thời dẫn quân đoạn hậu, thì Yên quân cũng không thể rút lui về doanh trại.
Trở về doanh trại, Yên Vương triệu tập các tướng lĩnh bàn bạc đối sách. Có tướng lĩnh đề xuất, đại quân liên tiếp khổ chiến, đã mỏi mệt rã rời. Lại gặp mưa dầm liên miên, Yên quân không thích ứng được, nhiều người đã mắc bệnh. Hơn nữa, tác chiến liên tiếp gặp bất lợi, cứ ở lại đây tiếp tục giằng co với Từ Huy Tổ, tuyệt đối không có lợi.
"Phía đông Tiểu Hà là đồng bằng có nhiều trâu dê, lúa mạch sắp chín, chi bằng tạm thời vượt sông, cho tướng sĩ nghỉ ngơi, rồi tìm cơ hội hành động."
Rút lui?
Yên Vương nhìn các tướng lĩnh đứng xung quanh, trầm giọng nói: "Hành quân chỉ có tiến, không có lùi! Khi xuất binh Bắc Bình, Cô đã nói, đây là trận chiến cuối cùng! Lúc này lui binh, sĩ khí ắt suy giảm! Các ngươi sao có thể nói ra những lời tự hạ thấp chí khí của mình như vậy!"
Thấy mọi người không nói gì, Yên Vương dứt khoát hạ lệnh: "Kẻ nào không muốn vượt sông, đứng sang trái, muốn thì đứng hết sang phải luôn đi!"
Biểu quyết công khai, ai dám không nể mặt hắn?
Kết quả lại nằm ngoài dự liệu của Chu Đệ, vừa dứt lời, đa số tướng lĩnh đều đứng sang bên trái.
Các tướng lĩnh dè dặt nhìn Yên Vương, là hắn tự mình hạ lệnh, mọi người bỏ phiếu dân chủ, kết quả đã rõ, hắn cũng không thể nói mà không giữ lời.
Chu Đệ lập tức hóa đá.
Một hai người còn có thể xử lý, cả một đám đông, hắn cũng không thể giết hết để chấn chỉnh quân tâm chứ?
Nghiến răng ken két, Yên Vương cũng không công bố kết quả biểu quyết, bực tức nói một câu: "Các ngươi cứ tự lo liệu đi!"
Cô cứ không hạ lệnh, xem các ngươi làm thế nào! Dám tự ý bỏ chạy? Trời cho các ngươi cái gan ấy chắc!
Gặp chủ Tướng chơi xấu, mọi người lập tức ngây ra như phỗng.
Chu Cao Hú và Chu Cao Toại đứng bên cạnh Chu Đệ liếc mắt nhìn nhau, khoản lăn lộn ăn vạ này, so với phụ Vương, bọn họ hiển nhiên còn kém xa.
Chu Đệ không nói, các tướng lĩnh đứng bên trái cũng không nói. Thẩm Tuyên vẫn im lặng bỗng nhiên động đậy.
Một bước, hai bước, ba bước.
Bước đến bên phải, dừng chân, chắp tay, kiên định nói: "Ty chức xin thề, nguyện ý đi theo Vương gia, tuyệt đối không dễ dàng nói lời rút lui!"
Chu Năng vẫn luôn chưa lên tiếng cũng đứng sang bên cạnh Thẩm Tuyên, quay đầu lên án các huynh đệ đồng liêu vừa chung chiến tuyến: "Chư vị thôi đi! Nam Kinh gần ngay trước mắt kia kìa, sao có thể nản lòng!"
Hai vị hung thần trợn mắt nhìn, liên tục phóng ánh mắt lạnh băng về phía các tướng lĩnh bên trái.
Sát khí ngưng tụ, khí thế áp đảo cả đám người bên trái.
Bá khí ngút trời là thế nào? Chính là thế này chứ thế nào nữa!
Chu Năng và Thẩm Tuyên vừa lên tiếng, Chu Cao Hú và Chu Cao Toại cũng chạy lon ton sang đó, đồng thanh nói: "Nhi thần nguyện đi theo phụ Vương, nhất định đánh hạ Nam Kinh!"
Yên Vương cười lớn: "Tốt lắm!"
Cười xong, ánh mắt chuyển sang những tướng lĩnh vẫn còn đứng bên trái, thế nào, vẫn chưa muốn nể mặt Cô sao?
Mọi người nhìn nhau, nhanh chóng chuyển sang bên phải.
Cuộc biểu quyết dân chủ đầu tiên trong lều Yên Vương, cứ như vậy thành công hạ màn.
Mạnh Thanh Hòa không được tham gia cuộc biểu quyết này, cảm thấy vô cùng tiếc nuối. Cân nhắc đến tình cảnh khó khăn hiện tại của đại quân, hắn đảo mắt, cười khà khà.
Hôm đó, Thẩm Tuyên trở về lều chưa được nửa canh giờ đã vội vàng rời đi. Tiếp đó, Chu Năng và Từ Trung được triệu vào lều Chu Đệ, còn Hà Thọ và Khâu Phúc lại không nhận được thông báo. Nhớ lại cuộc bỏ phiếu vừa rồi, Khâu Phúc và những người khác thu hồi ánh mắt, không gọi thì thôi vậy, hiện tại tránh đi một chút cũng tốt.
Đêm xuống, vài con ngựa nhanh chóng từ doanh trại Yên Vương phóng ra, bất chấp mưa to, chạy thẳng về hướng Nam Kinh.
Mưa lớn át đi tiếng vó ngựa, quân Nam Kinh gần như không phát hiện ra đội quân này.
Trời mưa tầm tã nhiều ngày liền, Yên quân lại ngã bệnh thêm một đợt, còn quân Nam Kinh thì lương thảo dần cạn kiệt, đánh trận cũng chẳng còn chút tinh thần, bèn đồng loạt treo cờ miễn chiến.
Yên quân không cởi giáp, đội mưa bắc cầu gỗ trên sông, mật thám quân Nam Kinh bẩm báo chủ Tướng, trong doanh trại mừng rỡ, chẳng lẽ Yên quân không chống đỡ nổi nữa, định rút quân rồi sao?
Từ Huy Tổ và Bình An lại mang vẻ mặt nghiêm trọng, luôn cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.
Vài ngày sau, một đạo chiếu chỉ từ Nam Kinh truyền đến khiến cả hai cùng biến sắc.
"Hoàng thượng nghe nói nghịch tặc Yên Vương sắp quay về phương Bắc, Kinh đô không thể không có lương Tướng trấn giữ, triệu Ngụy Quốc Công hồi Kinh, bảo vệ Kinh Thành."
"Thần... lĩnh chỉ."
Từ Huy Tổ hai tay nâng thánh chỉ, bề ngoài không lộ vẻ gì, trong lòng lại đầy chua xót.
Yên Vương đang toan tính điều gì, cuối cùng ông cũng đã hiểu.
Thánh chỉ đã hạ, không thể làm trái, dù biết lần này quân Nam Kinh chắc chắn sẽ bại, Từ Huy Tổ cũng không dám nói lời nào, thu dọn hành lý, chỉ mang theo thân binh lên đường hồi Kinh.
Trên đường, ông ngoảnh lại, đại doanh đã hoàn toàn chìm trong màn mưa.
Nhớ đến Bình An đứng trước cổng doanh trại đưa tiễn mình, Từ Huy Tổ cười khổ, Bệ hạ, thật sự quá mức hồ đồ!
"Tướng quân?"
"Đi thôi."
Lần này chia tay Bình An, e là khó có ngày gặp lại.
Ngày mười bốn tháng tư năm Kiến Văn, Yên quân đại phá quân của Bình An ở Mi Sơn.
Ngày mười sáu, Bình An hợp binh với Hà Phúc, đóng quân tại Linh Bích. Thẩm Tuyên dẫn kỵ binh cắt đứt đường vận lương của bọn họ, chém giết hơn nghìn quân Nam Kinh, thu được hơn năm mươi vạn thạch lương thảo.
Tháng năm, Yên quân lại đánh bại quân Nam Kinh ở Linh Bích, Tổng Binh Hà Phúc bị thương bỏ chạy, Đô Đốc Bình An, Tham Tướng Đô Đốc Mã Phổ, Từ Chân, Đô Chỉ Huy Tôn Thịnh, Vương Quý cùng ba mươi bảy viên đại Tướng đồng loạt bị bắt giữ.
Đến đây, Yên Vương đã dọn sạch chướng ngại vật lớn nhất trên con đường tiến quân về Nam Kinh, thắng lợi cuối cùng, đã nằm trong tầm tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com