Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22: Quyền sở hữu vé


Cô gái trạc giữa độ tuổi của một thiếu nữ và một người phụ nữ trẻ dừng lại.

Trong lòng Lận Hàng Chi lập tức vang lên một hồi chuông cảnh báo. Anh lập tức nhét tấm vé vào túi ngực, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra rồi quay người rời đi.

"Đợi đã!" Giọng cô gái vang lên phía sau lưng anh. Lận Hàng Chi không chút do dự phớt lờ cô gái, bắt đầu chạy như điên.

Anh còn chưa chạy được hai bước thì lối đi trước mặt đột nhiên thay đổi. Một bức tường đã hoàn toàn chặn kín con đường phía trước, biến lối đi trở thành ngõ cụt.

Lận Hàng Chi: ...

Đù mé! Tại sao lại xui xẻo vào thời điểm quan trọng này?! Anh đã chịu nó đủ rồi!

Không còn nơi nào để đi, Lận Hàng Chi buộc phải quay lại đối mặt với cô gái đang đến gần mình. Anh âm thầm siết chặt nắm đấm.

Cô gái trông khá ôn hòa, không cao lắm, chỉ hơn 1,6 mét một chút. Trên người của cô cũng không mang theo vũ khí, trông rất dễ bị bắt nạt.

Chỉ là một cô gái mà thôi. Nếu cô ta dám tiến lên giật vé, anh chắc chắn sẽ không khách sáo!

Cô gái dường như không chú ý đến vẻ mặt cảnh giác đầy lo lắng của Lận Hàng Chi. Cô chỉ tay vào tấm vé trong túi ngực của anh nói: "Chiếc vé đó là của tôi."

Lận Hàng Chi: "?"

Cô gái trông rất nghiêm túc, như thể đang trình bày một sự thật nào đó: "Vé đó là của tôi."

Cái gì?

Lận Hàng Chi nói: "Cô nói nó là của cô thì nó là của cô hả? Tên của cô có được viết trên đó hay không?"

"Vé là của tôi." Cô gái lại nói.

Lận Hàng Chi nói: "Rõ ràng là tôi đã tìm thấy nó từ khu vực bí mật. Tại sao con người của cô lại vô lý như vậy?

Cô gái tiếp tục nói: "Chiếc vé đó là của tôi."

Người phụ nữ này là một cái máy lặp! Lận Hàng Chi bị cô chọc tức, thiếu kiên nhẫn nói: "Ồ, cho dù là của cô thì cô có thể làm gì được? Bây giờ nó không phải đang nằm trong tay tôi sao?"

Cô gái gật đầu, như thể cuối cùng cũng nghe được câu trả lời thỏa đáng. Môi cô nhếch lên một nụ cười khó có thể nhận ra: "Ừ, vậy vé là của tôi."

Đồ điên.

Nghe cô ta lặp lại câu này lần thứ năm, Lận Hàng Chi không thể chịu đựng được hành vi thần kinh của này nữa. Anh tiến lên một bước, chuẩn bị cưỡng ép vượt qua cô rồi rời đi.

Cô gái không cử động, cũng không nói nữa. Cô chỉ nhìn anh di chuyển từng bước về phía cô.

Đột nhiên, chân trái của Lận Hàng Chi vấp phải chân phải của mình. Tai nạn bất ngờ khiến anh hét lên, vô thức vung tay để ổn định cơ thể hoặc ôm mình để bảo vệ bản thân đề phòng bị ngã quá mạnh. Tuy nhiên, tất cả hành động của anh đã thất bại một cách kỳ lạ.

Giây tiếp theo, anh ngã xuống đất theo tiêu chuẩn phục sát đất dưới chân cô gái.

Lâm Hàng Chi: ? ? ?

Cô gái lùi lại một bước, ngồi xổm xuống. Cô lật người anh lại, hai ngón tay trắng nõn thò vào túi ngực của Lận Hàng Chi lấy ra tấm vé màu xanh nhạt.

Mái tóc đen dài của cô cọ vào chóp mũi của Lận Hàng Chi, mang theo mùi dầu gội không rõ. Cảm giác đó khiến mũi anh ngứa ngáy, muốn hắt hơi.

Anh trơ mắt nhìn cô gái bỏ tấm vé khổ cực mới kiếm được của mình vào một chiếc túi nhỏ. Lận Hàng Chi muốn đứng dậy ngay lập tức để lấy vé nhưng lại phát hiện mình không thể cử động được, như thể anh đã mất kiểm soát cơ thể.

Lâm Hàng Chi: ! ! ! !

Ma thuật! Đây chắc chắn là ma thuật!

Người phụ nữ này là một con yêu quái! Cứu tôi, yêu quái giật đồ tôi...

Lận Hàng Chi thử một chút, phát hiện miệng mình vẫn có thể cử động được. Anh ngay lập tức hít một hơi thật sâu, hét lên bằng giọng to nhất của mình: "Cứu với! Có cướp!"

Cô gái giật mình, nhìn anh với ánh mắt kỳ quái rồi kéo túi đóng lại.

Vé! Vé của tôi!

Chiếc vé màu xanh nhạt xinh đẹp biến mất trước mặt anh. Lận Hàng Chi cảm thấy cuộc sống của mình hoàn toàn vô vọng. Anh chỉ muốn đồng quy vu tận, hét lên: "Cưỡng bức! Hiếp dâm! Cứu mạng! Có người tốt bụng nào tình nguyện đến cứu tôi không?! Tôi bất lực, tôi yếu đuối huhu!"

Sự im lặng bao trùm.

"Tôi xin lỗi." Cô thở gái kẽ thở dài rồi đứng dậy. Đôi mắt đen láy của cô nhìn chằm chằm vào Lận Hàng Chi đang bất động nằm trên mặt đất. Sau một lúc im lặng, cô nói một cách chắc chắn như đang trần thuật lại một sự thật nào đó: "Chúc anh may mắn."

Vừa dứt lời, cô nhanh chóng quay người rời đi.

"Đồ ăn cướp!Côn đồ! Vô liêm sỉ!"

"Người đàn bà hôi hám!"

"Phụ nữ đều là những kẻ dối trá!"

"Tốt nhất là cô nên cầu nguyện đừng gặp lại tôi nữa! Nếu không thì cô cứ chờ đấy!"

Lận Hàng Chi bất lực nhìn cô cầm tấm vé rời đi, chỉ có thể dùng ngôn ngữ không có tí uy hiếp nào để đe dọa. Anh cố gắng thoát khỏi gông cùm của ma thuật, nhìn chằm chằm cho đến khi bóng dáng của cô gái biến mất khỏi tầm mắt của anh. Cuối cùng, anh đã có thể miễn cưỡng cử động được các ngón tay của mình.

Năm phút sau, Lận Hàng Chi ngây người ngồi trên mặt đất, giơ tay chạm vào chiếc túi trống rỗng của mình rồi phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

Á...! Tại sao sau khi chết mình lại xui xẻo như vậy!

Đổng Chinh và Allen đang đi trên con đường đầy bụi gai mơ hồ nghe thấy tiếng thét xuyên qua không - thời gian chồng chéo của Lận Hàng Chi.

"Ồ, tiếng thét của người anh em này thật là thảm thiết." Allen không khỏi thở dài.

Họ vừa đi được hai mươi mét dọc theo con đường bị tách ra, tầm nhìn của hai người đột nhiên mở rộng. Đây là một khu đất dị thường rộng khoảng 400 mét vuông với nhiều loại thực vật được trồng trong đó. Những loài thực vật kỳ dị không tên phát triển um xùm đến mức họ không có chỗ để đặt chân.

Đổng Chinh dùng cả hai tay gạt cành lá sang một bên, miễn cưỡng bước qua những cái cây cao bằng nửa mình. Trú ngụ ở phần sâu nhất của khu đất này, nằm trong sâu thẳm của vô số loài thực vật là một "cỏ" màu xanh lam.

Gọi là cỏ cũng không hoàn toàn chính xác vì nó cao khoảng hai mét. Nó trông hơi giống một cây chuối rẻ quạt, nhưng các đặc điểm hình thái khác nhau của nó quả thực thuộc về nhánh thực vật thân thảo.

- 旅人蕉(Traveller Banana): Chuối lữ khách

Đổng Chinh bước chậm lại, lách qua gần gốc cây. Đột nhiên anh cảm giác được một chiếc lá của nó lay động.

Những chiếc lá rung lên theo một tần số tự nhiên nhất định, như thể đang truyền đạt thông điệp nào đó. Đổng Chinh và Allen nhìn nhau hỏi "Hay là xem thử?"

Allen đồng ý: "Thử xem sao."

Thế là Đổng Chinh nhẹ nhàng chạm vào chiếc lá.

[Tôi chỉ muốn uống nước và hiểu bánh bao thực vật buổi sáng hoàng hôn uống thuốc rất đẹp tôi không tin tôi cần nhiều hơn mọi thứ đều mặn tôi không ngờ họ có thể... ]

Vô số lời nói lộn xộn và ồn ào thoáng chốc xẹt qua trước mắt Đổng Chinh. Bên tai anh vang lên những tiếng thì thầm mơ hồ, vô số thông tin chen vào bộ não vốn đã bị Thôi Tả Kinh làm cho kiệt sức của Đổng Chinh, chúng cuốn trôi từng tế bào thần kinh, gần như làm anh bị quá tải.

Đôi mắt Đổng Chinh đột nhiên hoa lên, như thể anh vừa rơi từ trên cao xuống, bị bao bọc bởi một cảm giác không trọng lượng dữ dội.

Sau đó, anh nặng nề ngã xuống tấm sắt lạnh ngắt.

"..."

Cú ngã rất mạnh khiến lưng của anh đau dữ dội, Đổng Chinh phải mất rất lâu mới hồi phục. Anh thử chớp mắt nhưng vẫn chỉ nhìn thấy bóng tối. Rất nhanh sau đó, anh nhận ra rằng không phải do anh chưa phục hồi được tầm nhìn mà là nơi này quá tối.

Anh đang nằm ngửa trên một mặt phẳng cứng, xung quanh rất lạnh. Đổng Chinh quay đầu nhìn chung quanh nhưng vẫn không thấy chút ánh sáng nào.

Anh cau mày, cố gắng ngoi người lên. Nhưng khi anh nâng lên được khoảng 50 cm thì đầu đã va vào đỉnh.

Đổng Chinh cũng nhờ đó thấy được một tia sáng lóe lên từ dưới chân mình.

Trong đầu anh mơ hồ có một phỏng đoán xấu. Anh bắt đầu lục lọi khắp nơi, cố gắng xác định kích thước của chiếc tủ hình chữ nhật này.

2400x800x600.

Đổng Chính đã đoán được anh đang ở đâu.

Cửa tủ không đóng quá chặt. Đổng Chinh cố gắng đẩy cơ thể xuống dưới, duỗi mũi chân ra khỏi khe hở rồi dùng sức ấn vào phía trên của cửa tủ.

Anh đẩy chiếc cửa tủ của mình hơi hướng ra ngoài hơn 30 cm.

Đổng Chinh lặp lại thao tác này năm, sáu lần cho đến khi đùi của anh có thể duỗi ra hoàn toàn bên ngoài. Anh với lấy ngăn kéo phía trên, kéo mình ra hoàn toàn rồi lật người lăn xuống đất.

Đổng Chính hít một hơi thật sâu khi nhìn năm, sáu chiếc cáng trong phòng và tủ đựng xác trên ba mặt bức tường.

Quả nhiên là vậy.

Nhiệt độ bên trong nhà xác có thể coi là một thắng cảnh tránh nắng tuyệt đẹp vào giữa mùa hè, dưới tấm vải trắng của những chiếc cáng có thể nhìn thấy hình dáng con người. Trong phòng không mở đèn, chỉ có ánh đèn huỳnh quang xanh chiếu sáng trong lối đi an toàn, miễn cưỡng rọi sáng một không gian nhỏ. Nó không ngừng khiến con người cảm thấy như thể có thứ gì đó đáng sợ sau lưng họ.

Đổng Chinh mò mẫm trên tường một lúc mới tìm được công tắc. Sau khi ánh sáng trắng lạnh lẽo nhấp nháy vài lần, nó miễn cưỡng ổn định lại, nhưng độ sáng rất nguy hiểm.

Mọi thứ trở nên rõ ràng hơn. Đống cây khô héo nằm co ro trong góc, vết máu khô trên sàn bê tông và vết rỉ sét trên tủ xác đều nói với Đổng Chinh rằng đây chắc chắn không phải là một nơi tốt đẹp gì.

Anh nhìn cánh cửa nhà xác đã bị khóa từ bên trong, sau đó đẩy tủ chứa mình đóng lại. Nhãn trên ngăn kéo bị máu dây ra hơn nửa, anh chỉ thoáng loáng nhìn thấy được một dòng chữ nhỏ: "Tháng 8, ngày █, ██ táng."

- Chữ táng ở đây có nghĩa nha. Sau này sẽ giải thích sau.

Allen đâu rồi?

Vấn đề này không làm Đổng Chinh bận tâm quá lâu. Tủ đựng thi thể cạnh tường bên trái đột nhiên phát ra tiếng động nhẹ, giống như có người đang trở mình ở bên trong. Âm thanh không lớn nhưng rất dễ gây chú ý trong nhà xác yên tĩnh này.

"Allen?" Đổng Chính gọi tới. Anh không chắc bên trong đó là Allen hay thứ gì khác.

Tiếng trở người bên trong tức dừng lại. Vài giây sau lại có tiếng đế giày đá vào cửa tủ: ba âm ngắn, ba âm dài, rồi ba âm ngắn.

Đổng Chinh thở phào nhẹ nhõm, men theo hướng phát ra âm thanh để xác định cửa tủ - xác chết sẽ không bao giờ biết dùng mã Morse để kêu cứu.

Sau khi dùng cả hai tay mở ngăn tủ chứa thi thể trên cùng, anh nhìn thấy Allen bị trói chặt bằng băng dính dán kín miệng đang nhìn chằm chằm vào mình.

Đổng Chinh bước tới cởi trói cho anh. Allen vội vàng xoay người lại, nhảy xuống rồi xé bỏ lớp băng dính. Sau khi phát hiện ra nơi này là đâu, anh lập tức hét lên: "Thứ cỏ xui xẻo!"

"Cửa bị khóa rồi." Đổng Chinh thậm chí còn không buồn nói những điều vô nghĩa. Lời nhắc ở góc trên bên phải tầm nhìn của anh đã được cập nhật thêm một câu sau khi họ bước vào nơi này: "Làm sáng tỏ vùng đất phía Nam"

"Chúng ta chia ra tìm chìa khóa đi." Allen gật đầu, chán ghét liếc nhìn thi thể trên bàn rồi lẩm bẩm: "Cỏ đã kéo chúng ta vào đây phải không, nhưng cái cây đó có liên quan gì đến bệnh viện cơ chứ?"

Đầu tiên, Đổng Chinh lật những cây khô héo được gom lại trong góc ra. Thân cây và dây leo đã trở nên rất giòn, vừa chạm vào đã vỡ vụn. Bên trong đó có một cuộn vải vụn rách nát, Đổng Chinh nhìn thấy trong đống vải có một nửa ống nghiệm bị vỡ.

Allen vừa tìm vừa nói: "Này, anh nghĩ chúng ta chỉ vào đây thông qua ý thức hay bằng cả cơ thể?"

Đổng Chính nhấc tấm vải trắng trên chiếc cáng, vội vàng quét qua thi thể cứng ngắc của người phụ nữ rồi nhanh chóng che lại: "Câu hỏi này thật vô nghĩa. Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, chỉ cần chúng ta chết ở nơi này, chúng ta sẽ chết thật."

Nhà xác không lớn, hai người nhanh chóng tìm kiếm khắp nơi nhưng không tìm thấy gì như mong đợi.

"Quả nhiên, cái hộp chó chết này nhất định sẽ không để chúng ta dễ dàng đi ra ngoài." Allen bất lực thở dài, dùng ngón tay gõ vào tủ đựng xác hỏi: "Được rồi, ai làm trước?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com