Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

TÒNG LONG

TÊN TRUYỆN: TÒNG LONG.

TÊN GỐC: 从龙.

TẠM DỊCH: Hầu Vua.

TÁC GIẢ: Thất Giao Bạch (七茭白).

THỂ LOẠI: Đam mỹ, Cổ trang, Cung đình, Xuyên không, Ngọt ngào, Chủ công, Tình hữu độc chung, Lạnh lùng cay nghiệt mạnh mẽ hoàng đế công x Kiên cường thẹn thùng ảnh vệ thụ, Ngọt ngào như lúa miêu, 1×1, HE.

EDIT: Na Xiaholic.

SỐ CHƯƠNG: 30C + 5PN.

VĂN ÁN:

Chính Văn:

Nếu ngươi là một kẻ theo hầu vua 
Bị tổn thương sâu sắc bởi vẻ ngoài uy phong đã che mất đi sự dịu dàng vốn có của y.
Bị rung động bởi nét cô độc hằn lên trong ánh mắt vốn luôn lạnh nhạt của y.
Không tài nào biết được y đang vui hay buồn.
Vất bỏ cả tương lai của chính mình.
Vĩnh viễn phục tùng, vĩnh viễn kính sợ, vĩnh viễn ngưỡng mộ, vĩnh viễn đợi chờ số phận bị an bài.

Mãi cho đến một ngày.
Ngươi bỗng hiểu rõ tình cảm của y.
Liệu ngươi có còn đủ can đảm và sức lực.
Để nếm thử chút ngọt ngào kia hay không?

Phiên Ngoại (Lộng Thần (弄臣)):

Một kỳ khoa cử gian lận qua đi, mở màn cho mười năm tranh chấp chia bè kéo phái trong triều Lưu. Hai hổ đánh nhau, kẻ đầu têu ngồi vững trên Điếu Ngư Đài, mặc cho các gia tộc kẻ xướng người họa, ngấm ngầm xoay chuyển đất trời.

Hắn cướp quyền đoạt thế, nắm giữ triều chính.

Hắn nương nhờ sủng ái mà thăng chức, vì đế vương mà khinh thường hết thảy.

Hắn là nịnh hạnh, là lộng thần.

Là tất cả phong cảnh còn lại sau những tháng năm cảnh còn người mất, là kẻ duy nhất không thay lòng đổi dạ.

Tòng Long (从龙): Hầu vua (tạm dịch).Lộng Thần (弄臣): Chỉ bề tôi được đế vương cưng chiều thiên vị.Nịnh hạnh (佞幸): Kẻ nhờ vào nịnh nọt mà được đế vương cưng chiều.Chủ công: Truyện được viết dưới góc nhìn của nhân vật công.Tình hữu độc chung: Hai người phải trải qua một thời gian tiếp xúc lâu dài rồi mới phát sinh tình yêu, và sau đó thì yêu nhau sâu sắc và cực kì chung tình.


Review (by Một chiếc Dú bé xinh):

Điểm khác biệt về motip của câu chuyện nằm ở chỗ Dung Dận, cũng tức là công trong truyện tuy là người xuyên tới từ hiện đại, nhưng không hề có bàn tay vàng, không hề có một cuộc đời suôn sẻ, không hề là một Hoàng đế một tay che trời. Tác giả Thất Giao Bạch xây dựng nhân vật này một cách tỉ mỉ, đầy tính chân thực như bước ra từ những con chữ của chị, rằng y cũng là người, mà là người thì có cảm xúc, có yêu thương, có sai lầm. Người ta chỉ thấy một Dung Dận lạnh lùng, tàn khốc, nghiêm nghị, khó đoán và có một lòng nhẫn nhịn nhịn nhục đáng kinh ngạc, song chẳng ai hay người đó lúc mới xuyên qua đã bị giày xéo đến mức nào, đã bị nhục nhã đến mức nào, đã phải chứng kiến đứa con gái đầu lòng mình thương yêu nhất phải chết yểu một cách tức tưởi như nào thì mới trở thành một vị vua với thủ đoạn và mưu mô khốc liệt như vậy. Một Dung Dận mới xuyên qua, không nhận ra một con chữ nào, bị người ta tưởng mắc bệnh lạ mà nhồi nhét biết bao thứ thuốc kinh khủng, bị Thái Hậu bắt chứng kiến "cung điện máu", để rồi trong suốt mười mấy năm sau đó, y phải tự tìm tòi, tự mày mò, tự trui rèn bản thân. Tôi nhớ có một đoạn nhắc tới việc tại sao Dung Dận lại cố gắng đến tận ngày hôm nay, ấy là vì tính mạng, là vì người thân yêu. Thử hỏi nếu Dung Dận không cố gắng mỗi ngày, không đấu trí với đám quần thần và các thế gia mỗi ngày, thì y có sống nổi giữa một triều đại cổ đại đó không? Ban đầu tác giả có miêu tả các chi tiết tỏ rõ tại sao Dung Dận lại được xem là người tâm cơ thâm trầm, rằng y là người thích nghĩ ra "dương mưu" hơn "âm mưu" – Có nghĩa là y muốn chứng kiến kẻ thù tự tay nhảy vào cái bẫy mình đã gài dù kẻ đó thừa biết đó là một cái bẫy. Và đó cũng là sự thông minh đến tài tình nơi y, làm tôi phải phục sát đất. Nhưng đó cũng chỉ là miêu tả qua, cho đến khi tôi tận mắt đọc "dương mưu" của y ở những diễn biến cuối, tôi đã tâm phục khẩu phục. Từ một người hiện đại xuyên không đến đây, khó khăn cơ cực như nào không ai thấu, nhục nhã hãm hại chẳng ai hay, thế mà có thể tài tình nghĩ liên hoàn kế một cách chỉn chu và kín kẽ như vậy.

Người càng ngồi trên vị thế càng cao sẽ càng cô độc. Âu cũng ứng với cuộc đời lắm truân chuyên của Dung Dận. Song, may thay, Hoằng đã bước vào cuộc đời y, trao cho y sự ấm áp, thấu hiểu, trung thành, tình yêu và cả những săn sóc dịu dàng. Hoằng chịu bao khổ cực và tủi nhục suốt mười mấy năm trời, bị bẻ gãy đôi cánh, bị cầm cố ở trong cung, nhưng tất nhiên đó chỉ là lúc Hoàng đế vẫn chưa nhận ra mà thôi. Sau này khi hai người dần ở bên nhau, Hoằng từ một người dù văn võ song toàn nhưng vẫn ngây ngô với chính trị, thậm chí là còn mắc những lầm lỡ từ nhỏ đến lớn, đã trở thành một người có thể sánh vai với Dung Dận, ngắm nhìn một giang sơn thịnh thế với y. Nhân vật Hoằng qua ngòi bút tác giả lúc ban đầu là một người trung trinh với vua, lại nặng tình nặng nghĩa, mỗi lần bị cởi đồ là sẽ run bần bật do bóng ma quá khứ, cũng hay ngại ngùng trước mặt Dung Dận, nhưng càng về sau, người ta sẽ sửng sốt nhận ra thật ra Hoằng – với tư cách là nhất đẳng Ngự tiền ảnh vệ – Vừa can trường, dũng cảm, giỏi giang, khẳng khái, rắn rỏi, không sợ bất kì cái gì trong đời. Hoằng có đủ tư cách và cũng đủ thực lực để bảo vệ Dung Dận, chứ không cần Dung Dận phải bảo vệ Hoằng. Đó vừa là sức mạnh và tinh thần của kẻ bề tôi trung thành, vừa là sự gan dạ, quyết chí bảo vệ người yêu và giang sơn của người đó.

Một điểm tôi thích ở truyện nữa là tác giả miêu tả cuộc sống của một vị vua thời cổ đại khá là kĩ càng và đượm màu buồn bã, bi thống, đau khổ, mệt nhọc nên lúc đọc rất xót xa. Thêm vào đó là cách tác giả xây xựng hệ thống nhân vật phụ mà ai cũng được đắp nặn với mục đích tròn vẹn, bộc lộ được dụng ý sâu xa của tác giả, và tôn lên hàm ý của tên truyện.

LINK ĐỌC: https://naxiaholic.wordpress.com/danmei/muc-luc-tong-long/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com