Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 21 - 30

Chương 21

Sau đó, Hàm Số nhìn thấy Đạo Hàm nghiêm túc gật đầu rồi quay sang nói với Hình Học Không Gian:

"Đúng."

Hình Học Không Gian bỗng trở nên bình tĩnh hơn nhưng sắc mặt vẫn không mấy dễ chịu. Cô ta đã quên mất dáng vẻ đoan trang và thanh nhã thường ngày của một nữ thần, chỉ lạnh lùng buông một câu:

"Tôi có điểm nào không tốt?"

Đạo Hàm không trả lời thẳng vào câu hỏi, chỉ khách sáo và xa cách đáp lại:

"Cảm ơn cô đã để mắt tới tôi."

Hình Học Không Gian mở to mắt nhìn Đạo Hàm một cái, sau đó quay người đẩy cửa bước ra ngoài. Tiếng gót giày cao gót nện xuống sàn gạch vang lên giòn giã, lấn át cả tiếng ù ù khó chịu của điều hòa, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng đầy ngột ngạt trước đó.

Hàm Số tuy rất tò mò trong lòng nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ ngoài bình thản, như thể bản thân không hề quan tâm đến chuyện riêng tư của người khác. Cậu giả vờ như chưa có gì xảy ra rồi đưa tập tài liệu đã chuẩn bị sẵn cho Đạo Hàm.

Vì trong phòng chỉ có một chiếc ghế nên Hàm Số đành chống hai khuỷu tay lên bàn làm việc của Đạo Hàm, bắt đầu giải thích sơ lược về nội dung tài liệu cũng như các ghi chú quan trọng để tiện cho Đạo Hàm theo dõi.

Hôm nay, Hàm Số mặc một chiếc áo thun cổ trễ màu xanh đậm khá rộng rãi. Đạo Hàm lúc nào cũng ngồi thẳng lưng, tư thế ngay ngắn không chút sai lệch. Trong khi đó, Hàm Số cao hơn bình thường, phần thân trên cũng dài hơn người khác nên khi cúi xuống, từ góc nhìn của Đạo Hàm, hắn có thể thấy lờ mờ xương quai xanh thấp thoáng dưới lớp áo rộng cùng những giọt mồ hôi đang đọng lại trên mái tóc của Hàm Số vì đi đường vội vã.

Một giọt mồ hôi trượt xuống theo lọn tóc, lăn dọc theo đường xương hàm rồi lướt nhẹ qua yết hầu của Hàm Số.

"Xong rồi, tôi giải thích hết rồi, tôi đi trước nhé." Hàm Số nói.

Đạo Hàm có chút thất thần, chỉ gật đầu qua loa. Nếu Hàm Số tinh ý hơn một chút, cậu sẽ nhận ra rằng lúc này Đạo Hàm hoàn toàn không tập trung, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Hàm Số lịch sự vẫy tay chào Đạo Hàm rồi xoay người bước ra cửa. Nhưng chưa đi được mấy bước, cậu đã bị Đạo Hàm gọi lại.

"Có một chuyện.... tôi cần phải thú nhận với cậu."

Giọng nói của Đạo Hàm có chút khàn khàn, trầm hơn thường ngày, như thể đang cố đè nén điều gì đó.

"Trước khi cậu bước vào phòng, câu hỏi cuối cùng mà Hình Học Không Gian hỏi tôi là....."

Đạo Hàm ngừng lại trong chốc lát rồi chậm rãi nói tiếp:

"'Anh đã có người mình thích rồi, đúng không?'"

Đạo Hàm ngước mắt nhìn Hàm Số.

Đôi mắt đen như hai hồ nước sâu phản chiếu bầu trời đêm đầy sao. Trên mặt nước, sao trời lấp lánh xoay vần, không ngừng chuyển động nhưng vẫn sáng tỏ như thuở ban đầu. Gợn sóng lăn tăn tỏa ra thành từng vòng tròn, ánh sao chớp động. Trong khoảnh khắc đó, Hàm Số bỗng cảm thấy, đằng sau những ánh sao kia dường như đang ẩn giấu một điều gì đó.

____"Anh đã có người mình thích rồi, đúng không?"

____"Là cậu ta sao?"

____"Đúng."

Đột nhiên, một cơn gió nhẹ thổi qua, làm mặt hồ gợn sóng. Những vì sao vốn đang tản mác bỗng chốc tụ lại thành một khối sáng rực rỡ, để lộ ra khoảng trống tối đen trên mặt nước. Và chính trong khoảng trống ấy, Hàm Số cuối cùng cũng nhìn thấy rõ thứ vẫn luôn bị ánh sáng che phủ.

Một thứ nóng bỏng, tựa như lửa.

Một thứ thiêu đốt tâm can.

Một thứ tình cảm rực cháy đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng vào.

>>>>>>>>>>

Chương 22

Cậu nhìn nhầm rồi sao?

Hàm Số không hiểu nổi tâm trạng của chính mình lúc này. Liệu cậu mong những gì mình vừa thấy là thật hay chỉ là ảo giác thoáng qua?

Con người vốn thích tưởng tượng và luôn hưởng thụ cảm giác được người khác yêu mến. Dù tình cảm đó đến từ một người mình không hề có hứng thú, nó vẫn mang lại một chút thỏa mãn và hư vinh - điều này không thể phủ nhận. Nhưng cổ nhân có câu: 'Người trong cuộc thì mơ hồ, kẻ ngoài cuộc lại sáng suốt'. Người trong cuộc luôn muốn xác nhận tình cảm của đối phương nhưng cũng sợ bản thân chỉ đang tự mình đa tình. Dù có những chuyện mà người ngoài nhìn vào đã rõ rành rành như chân lý hiển nhiên, bản thân người trong cuộc lại không thể nào chắc chắn được trăm phần trăm.

Các định nghĩa toán học được nhân cách hóa thành con người và đồng thời cũng mang theo tất cả những đặc tính của con người.

Hàm Số thử dò xét lại ánh mắt của Đạo Hàm một lần nữa. Nhưng lúc này, trong đôi mắt ấy chỉ còn lại những tia sáng lấp lánh như vì sao vụn vỡ. Cảm xúc nóng bỏng, gần như trần trụi mà cậu nhìn thấy lúc trước đã bị ánh sao che khuất, hoặc có lẽ đã chìm xuống tận đáy hồ sâu thẳm, chẳng còn chút dấu vết nào.

Đạo Hàm đưa hai ngón tay thon dài lên day nhẹ nơi chân mày, hít sâu một hơi rồi nói:

"Như cậu thấy đấy. Khi nãy Hình Học Không Gian hỏi tôi câu đó, để thoát khỏi sự quấn lấy của cô ấy, tôi buộc phải dùng hạ sách này. Nếu điều đó khiến cậu cảm thấy khó xử, tôi sẽ giải thích rõ ràng với cô ấy."

Đạo Hàm đan hai bàn tay vào nhau, tựa lưng vào ghế. Thoạt nhìn có vẻ thư thả nhưng thực tế từng thớ cơ trên người hắn đều đang căng lên. Đôi mắt của hắn hướng về Hàm Số, ánh nhìn trầm tĩnh mà sâu xa. Cảm xúc bị đè nén nãy giờ cuối cùng cũng xuyên qua lớp ánh sao, tràn ra khỏi bầu không khí xung quanh, không gì có thể che giấu được nữa.

Hàm Số không biết trốn vào đâu, chỉ đành hoảng loạn né tránh ánh mắt ấy, cúi đầu nhìn chằm chằm xuống nền gạch trắng sạch bóng.

Cậu không rõ mình đang có cảm xúc gì. Một hơi thở nhẹ nhõm xen lẫn với một nỗi hụt hẫng nhẹ. Mà trong hai cảm giác đó, cái nào mạnh mẽ hơn, chính cậu cũng không phân định được.

Bộ não của Hàm Số giống như sàn gạch kia____hoàn toàn trống rỗng. Cậu muốn nói gì đó, vài câu từ đã lăn đến đầu môi nhưng rồi lại bị nuốt xuống.

Một sự im lặng kéo dài đến mức ngột ngạt.

Đạo Hàm vẫn đang đợi câu trả lời của cậu.

>>>>>>>>>>

Chương 23

Trong mắt Đạo Hàm, Hàm Số đã im lặng rất lâu. Nếu ánh mắt cũng có sức sát thương, có lẽ viên gạch dưới chân cậu đã bị xuyên thủng một lỗ.

Cậu không nỡ nói thẳng ra sao? Vì thế mới do dự đến tận bây giờ?

Thật ra, có một đạo lý rất đơn giản nhưng tiếc rằng những người chìm đắm trong trò chơi tình yêu lại không hiểu____ hoặc chính xác hơn là không muốn hiểu: Nếu đối phương có tình cảm với mình, họ sẽ không dễ dàng bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để tạo ra sự mập mờ.

Nhưng Đạo Hàm luôn sống rất lý trí.

"Thôi vậy, tôi hiểu ý của cậu rồi."

Đạo Hàm không nhìn Hàm Số nữa. Hắn tùy tiện rút một chồng tài liệu từ ngăn kéo, lật giở qua loa nhưng nếu quan sát kỹ sẽ nhận ra ánh mắt của hắn trống rỗng, không hề tập trung vào bất kỳ dòng chữ nào trên giấy.

"Cậu đ____"

Chữ 'đi' còn chưa kịp thoát ra thì 'rầm' - cửa bị đẩy mạnh ra không chút khách sáo.

Hình Học Không Gian đứng dựa vào khung cửa, dĩ nhiên không quên uốn éo cơ thể để phô diễn những đường cong hoàn mỹ. Cô ta hướng về phía Hàm Số, ném một cái hôn gió đầy ngấy mỡ, sau đó còn tặng thêm một cú nháy mắt thậm chí còn khiến người ta sởn gai ốc hơn.

"Anh vừa nói dối rằng mình có người thích rồi là để thử thách lòng kiên nhẫn của tôi đúng không?"

Hình Học Không Gian dựa vào khung cửa, vặn vẹo thân mình như một con sâu, giọng điệu làm nũng:

"Anh thật là hư đấy."

Đạo Hàm cúi đầu, che giấu khóe miệng đang giật giật và những sợi gân xanh giật liên hồi trên trán.

Sự căng thẳng và lúng túng của cuộc đối thoại vừa rồi hoàn toàn bị sự xuất hiện bất ngờ của Hình Học Không Gian quét sạch không còn dấu vết. Ngay cả cảm giác nặng nề lúc trước cũng bị cô ta thổi bay.

Hàm Số đứng một bên, lặng lẽ lùi vào góc phòng, quay mặt đi chỗ khác, hai vai run lên, cố gắng nín cười đến mức suýt bị nội thương.

Đạo Hàm vừa định lên tiếng giải thích nhưng Hình Học Không Gian đã nhanh hơn một bước:

"Tôi biết anh định phủ nhận."

Cô ta cười đắc ý rồi tuyên bố:

"Tôi đã hỏi Xác Suất rồi! Anh và Hàm Số căn bản không hề ở bên nhau!"

Trong nhận thức của Hình Học Không Gian, với thân phận và địa vị của Đạo Hàm, không thể có chuyện có người từ chối hắn. Nên đã nói 'có người thích' thì tức là 'có người yêu'. Mà nếu Đạo Hàm và Hàm Số không ở bên nhau, vậy rõ ràng câu trước đó chỉ là một lời nói dối!

Cô ta nhìn Đạo Hàm với ánh mắt đắc thắng ba phần si mê bảy phần. Cặp lông mày nhướng lên, trong mắt cô ta, Đạo Hàm giống như một chiến lợi phẩm đã nằm gọn trong tay.

Hàm Số cũng bất giác đưa mắt về phía Đạo Hàm.

Ngay cả hơi thở cũng trở nên nhẹ bẫng.

Hắn sẽ nói gì?

Đạo Hàm quay đầu nhìn Hàm Số, hàng chân mày nhíu chặt, không hề giãn ra dù chỉ một khắc. Hắn dùng ngón cái và ngón trỏ của tay phải bóp nhẹ lên ấn đường, khẽ thở dài. Nhưng vì căn phòng không quá rộng rãi lại vô cùng yên tĩnh nên tiếng thở dài ấy nghe vô cùng rõ ràng.

Khoảng cách giữa họ không xa.

Hàm Số đứng ngay trong tầm mắt, có thể thấy rõ nét mặt của Đạo Hàm___từ đường cong mày khẽ nhướn lên đến cả dấu vết đỏ nhàn nhạt in trên sống mũi vì lực ấn quá mạnh.

Tiếng thở dài của Đạo Hàm tựa như vọng lại bên tai.

Trong khoảnh khắc ấy, Hàm Số chợt cảm thấy tim mình hẫng đi một nhịp.

Như thể có một mũi kim nhỏ khẽ đâm vào lòng, mang theo cảm giác tê buốt như bị kim tiêm rút máu.

Đạo Hàm đặt tài liệu xuống bàn, mở miệng:

"Thật ra đúng là tôi đã nói dối......"

Đột nhiên, một cảm giác mềm mại lướt qua mu bàn tay của hắn.

Đạo Hàm kinh ngạc ngẩng đầu.

Hàm Số, vốn đứng cách mấy bước, giờ đã đứng ngay bên cạnh hắn, nháy mắt với hắn một cái.

Bàn tay của Hàm Số nhẹ nhàng phủ lên tay hắn.

Mặc dù trong phòng có điều hòa mát lạnh nhưng Đạo Hàm vẫn có thể cảm nhận rõ hơi ấm từ bàn tay ấy.

"Thông tin từ Xác Suất không đáng tin đâu."

Hàm Số bật cười khẽ, giọng điệu như đang nói chuyện phiếm.

"Câu trả lời của vấn đề này, dĩ nhiên chỉ có chúng ta là rõ nhất."

>>>>>>>>>>

Chương 24

Hình Học Không Gian: ????????

Cái này...... chẳng phải là công khai ngầm sao?!

Đây chính là điểm cao tay của Hàm Số____ cậu không hề trực tiếp nói rõ mối quan hệ giữa mình và Đạo Hàm nhưng trong mắt Hình Học Không Gian, điều đó lại như một sự phủ nhận lời giải thích trước đó của cô.

Nhìn thấy vẻ mặt nửa tin nửa ngờ của Hình Học Không Gian, Hàm Số thuận thế ngồi xuống tay vịn ghế của Đạo Hàm, còn khiêu khích nhướn mày về phía cô ta.

Hình Học Không Gian: ...... Đậu má, chết đi cho rồi.

Cô ta trợn mắt, giọng điệu làm nũng giả tạo lúc trước đã bị vứt xuống tận chín tầng mây. Hình Học Không Gian đổi sang giọng khàn khàn, nói qua loa:

"Hai người cứ từ từ mà chơi nhé, chúc hai người hạnh phúc lâu dài."

Rầm!

Cánh cửa bị đóng sầm lại, phát ra một tiếng động chói tai.

Gần như ngay khi cửa khép lại, Hàm Số lập tức bật dậy khỏi tay vịn ghế, rút tay trái khỏi mu bàn tay Đạo Hàm. Cậu vẫn giữ nụ cười ung dung đầy vẻ thanh xuân, chỉ là nhịp tim có hơi nhanh hơn bình thường____ chắc do trong văn phòng quá ngột ngạt mà thôi.

Hơi ấm trên tay biến mất ngay tức khắc.

Đạo Hàm không nói gì, chỉ im lặng nhìn Hàm Số.

Hàm Số tránh ánh mắt ấy, tỏ ra thản nhiên chuyển chủ đề:

"Lần này tôi giúp anh một việc lớn đấy. Sau này có thời gian nhớ mời tôi một bữa nhé."

Dù sao thì chuyện sau này, ai mà nói trước được.

Nhưng Đạo Hàm không trả lời ngay.

Hàm Số liếc nhìn Đạo Hàm với ánh mắt dò hỏi, đúng lúc chạm phải đôi mắt của hắn.

Lại nữa rồi.

Cái ánh nhìn chết tiệt này.

Lần thứ n, Hàm Số không có cốt khí mà quay sang quan sát mấy chậu cây trong văn phòng của Đạo Hàm. Dù gì thì lần này cậu cũng có chút sai, rõ ràng lúc đầu bảo Đạo Hàm giải thích rõ ràng nhưng sau đó lại như bị quỷ ám, đột nhiên giúp hắn diễn một vở kịch trước mặt Hình Học Không Gian.

Khoan đã..... có khi nào......

Mình thực sự chỉ đang diễn kịch thôi sao?

Câu trả lời còn chưa kịp đào sâu suy nghĩ, cậu đã nghe thấy giọng của Đạo Hàm vang lên:

"Được."

Hàm Số thở phào nhẹ nhõm.

Sau màn ầm ĩ của Hình Học Không Gian, trời cũng đã tối. Đạo Hàm chủ động đề nghị đưa Hàm Số về nhà, mà cậu thì chỉ mong hắn đừng truy hỏi chuyện vừa rồi nên vui vẻ đồng ý ngay.

Bảy giờ tối mùa hè là thời điểm giao thoa giữa ngày và đêm.

Hai người chỉ đơn giản vừa đi vừa trò chuyện, bước xuống cầu thang, vậy mà khi ra khỏi tòa nhà, trời đã tối hẳn.

Những tán cây rậm rạp đứng sừng sững bên cạnh văn phòng. Một dãy đèn đường đã bật sáng, kéo bóng cây in xuống mặt đất thành những hình thù kỳ quái, tạo thêm một chút lành lạnh giữa cái nóng oi bức của đêm hè.

Chiếc xe là của Đạo Hàm. Hắn chủ động làm tài xế, bật định vị rồi lái xe hướng về khu chung cư nơi Hàm Số ở.

Bên trong xe, hai người thỉnh thoảng trao đổi vài câu chuyện phiếm.

Lần trò chuyện này khiến ấn tượng trước đây của Hàm Số về Đạo Hàm có chút thay đổi.

Cậu nhận ra_____ Đạo Hàm không phải kiểu người quá bảo thủ.

Mà hình như..... hắn còn cực kỳ ghét mạng xã hội.

>>>>>>>>>>

Chương 25

Vì thế giới của môn Toán cấp ba là bản sao hoàn chỉnh của các siêu đô thị hiện đại do loài người tạo nên trong thời đại công nghệ phát triển này, màn đêm của thành phố vẫn luôn rực rỡ ánh đèn, chẳng khác gì một 'thành phố không ngủ'.

Lúc xe rẽ qua một góc đường, Hàm Số vô tình nhìn thấy trong gương chiếu hậu có một bóng người đội mũ lưỡi trai, đang cưỡi mô tô. Trong thoáng chốc, cậu cảm thấy bóng dáng này có chút quen thuộc nhưng không để tâm lắm.

Đạo Hàm lái xe vào bãi đỗ, sau đó cả hai cùng xuống xe.

Từ đây đến tòa chung cư nơi Hàm Số ở vẫn còn một đoạn đường. Hai người vừa đi vừa trò chuyện.

Chiều nay trời vừa đổ một trận mưa, những nơi sáng sủa trên mặt đường đều đọng nước, chỗ tối cũng vậy. Tránh được vũng nước sáng thì lại giẫm trúng vũng tối. Cũng may Hàm Số đi dép lê nên có ướt một chút cũng chẳng sao.

Cậu vẫn tiếp tục nói chuyện với Đạo Hàm nhưng vì phải tránh mấy vũng nước nên cứ cúi đầu bước đi.

Bỗng nhiên, cậu nhìn thấy trên một vũng nước phản chiếu một bóng đen vặn vẹo, trông như một ác quỷ đang rình rập mình.

Hàm Số giật mình nhìn kỹ lại_____ thì ra là bóng cây.

Dù không có gió nhưng những bụi cây thấp lại khẽ run lên.

Một cảm giác bất an dâng lên trong lòng Hàm Số.

"Được rồi, tôi tiễn cậu đến đây thôi." Đạo Hàm phất tay, "Tạm biệt."

Theo thói quen của Đạo Hàm, hắn sẽ đứng dưới lầu, đợi đến khi Hàm Số lên phòng và bật đèn rồi mới rời đi. Nhưng Hàm Số lại không biết điều đó.

Cậu nghĩ rằng, chỉ cần mình đi vào tòa nhà này, Đạo Hàm sẽ quay lưng rời đi.

Gió đêm thổi qua, lá cây xào xạc như tiếng than khóc của oan hồn.

Mặt nước bị làn gió mùa hè khuấy động, bóng cây vỡ vụn thành từng mảnh, những bóng đen méo mó trên mặt đất vặn vẹo thân hình, như thể đang chực chờ bám lấy mắt cá chân người đi đường.

Không biết vì sao, Hàm Số bất giác đưa tay nắm lấy cánh tay của Đạo Hàm, khẽ nói:

"..... Trời lạnh quá. Vào nhà tôi uống ly trà nóng rồi hãy đi."

Bàn tay đang nắm lấy cánh tay của hắn rất chặt.

Đạo Hàm nhìn Hàm Số, dường như từ nét mặt của cậu đã nhận ra điều gì đó.

"...... Được."

Từ lúc vào thang máy, ra khỏi thang máy, đến khi sải bước thật nhanh về phía cửa nhà mình, lôi chìa khóa ra mở cửa____ Hàm Số không hề buông tay.

Mọi động tác của cậu đều dứt khoát và chính xác, không có một động tác dư thừa nào khiến thời gian bị lãng phí.

Cánh cửa đóng lại, hai người đã vào trong.

Lúc này Hàm Số mới thả lỏng thần kinh căng thẳng của mình, buông tay của Đạo Hàm ra, thở hắt một hơi:

"Hy vọng chỉ là ảo giác của tôi."

Lực siết trên cánh tay đột nhiên biến mất nhưng Đạo Hàm không có thời gian để suy nghĩ về cảm giác ấy mà lập tức hỏi:

"Sao vậy?"

"..... Tôi cảm thấy có người đang theo dõi chúng ta."

>>>>>>>>>>

Chương 26

"Cậu có kẻ thù không?" Đạo Hàm ngồi trên ghế sofa, hỏi.

Hàm Số ngồi chếch về phía trước bên phải của hắn.

Trong thế giới Toán cấp ba, mọi định nghĩa toán học có tên riêng đều tồn tại dưới hình dạng con người. Mặc dù một số định nghĩa có thể giao thoa với nhau - chẳng hạn như Hàm Số và Ánh Xạ - nhưng về cơ bản, họ vẫn là những cá thể riêng biệt.

Ở nơi này, ngoài một số chủ đề và dạng bài tập mà đề thi đại học đặc biệt ưu ái, phần lớn các định nghĩa toán học đều rất hiếm khi xuất hiện trong kỳ thi, khiến nhiều định nghĩa toán học này rơi vào cảnh 'thất nghiệp'.

Và nếu đã thất nghiệp quá lâu, họ sẽ dần biến thành..... du côn.

Ví dụ như Ánh Xạ____ chưa bao giờ được 'đề thi đại học' đoái hoài tới.

"Không có." Hàm Số lắc đầu.

"Dù sao cũng phải cẩn thận." Đạo Hàm trầm giọng nói, "Hay là cậu lưu số điện thoại của tôi đi. Nếu không ngại thì đặt làm phím tắt luôn, lỡ gặp chuyện gì, cậu có thể gọi ngay."

"Tôi có số của anh trong máy rồi."

"Người ra đề thi đại học đưa cho cậu à?" Đạo Hàm hỏi.

"Ừm."

Khi người ra đề cho Hàm Số số QQ, tất nhiên cũng không quên cho luôn số điện thoại. Hàm Số tiện tay lưu lại.

"Vậy thì tốt. Nhưng nhất định phải cẩn thận đấy."

Đạo Hàm đứng dậy, nhìn cậu nói:

"Tôi về đây."

"Anh......" Hàm Số bật thốt lên rồi cũng lập tức đứng dậy, cố gắng sắp xếp lại câu từ trong đầu:

"Tôi không biết mục tiêu của đối phương là ai. Lỡ như hắn nhắm vào anh, bây giờ anh ra ngoài chẳng phải sẽ đụng trúng hắn sao?"

Ánh mắt của Hàm Số dần tập trung lại, dừng trên người Đạo Hàm:

"Hay là hôm nay anh ở lại đây một đêm đi?"

"Cậu lo cho tôi sao?"

Đạo Hàm khẽ bật cười, khóe mắt cong lên, trong con ngươi phản chiếu ánh đèn vàng ấm áp.

"Cậu không muốn biết mục tiêu của hắn là ai à? Nếu tôi đi ra ngoài mà bị tấn công thì tức là hắn nhắm vào tôi. Còn nếu tôi về nhà bình an thì có nghĩa mục tiêu không phải tôi."

"Anh......"

Hàm Số cau mày, định nói gì đó nhưng đã bị Đạo Hàm cắt ngang.

"Tôi đùa thôi."

Nụ cười trên môi hắn vẫn chưa tan hết.

"Đừng lo, tôi từng học quyền anh, sanda, cả taekwondo cấp 10 nữa*."

(*quyền anh: Boxing, một môn võ phương Tây; sanda: Tán Đả - là môn võ đối kháng của Trung Quốc; taekwondo: môn võ Hàn Quốc nhưng cấp 10 là cấp thấp nhất => mang tính chất khoe khoang, trấn an một cách vui vẻJ)

Bàn tay của Đạo Hàm nắm lấy tay nắm cửa, hắn nghiêng đầu nhìn Hàm Số, nhẹ giọng nói:

"Tạm biệt."

>>>>>>>>>>

Chương 27

Két_____

Cánh cửa khép lại. Hàm Số có chút sững sờ, nụ cười của Đạo Hàm như hơi ẩm trong mùa mưa phùn, quẩn quanh mãi không tan.

Hắn có gặp nguy hiểm trên đường không?

Nhỡ đâu đối phương có đồng bọn thì sao?

Nếu đối phương mang theo dao thì phải làm thế nào?

Các định nghĩa toán học trong sách giáo khoa vốn là những thực thể bất tử. Muốn tiêu diệt một định nghĩa, cách duy nhất là chứng minh nó sai ngay từ gốc rễ, nếu không, dù bị thương nặng đến đâu, các định nghĩa cũng sẽ không chết.

Tuy nhiên, mức độ cảm nhận đau đớn của họ giống hệt con người và tốc độ hồi phục cơ thể cũng vậy.

Nói cách khác, nếu Đạo Hàm bị tấn công, bị áp đảo về số lượng, hắn vẫn sẽ phải trải qua nỗi đau cận kề cái chết - dù rằng hắn sẽ không thực sự chết đi.

Nhưng những điều này là về sau Hàm Số mới biết. Hiện tại, cậu vẫn đang lo lắng cho sự an toàn của Đạo Hàm.

Bản chất của các định nghĩa toán học trong sách giáo khoa là những vệt mực, vì thế, máu của họ có màu đen - đây là một điểm khác biệt nữa giữa họ và con người.

Hàm Số nghĩ mình lẽ ra nên kiên quyết hơn, phải giữ Đạo Hàm ở lại bằng mọi giá, không nên để hắn mạo hiểm như vậy.

Lúc này cậu đáng lẽ đang lướt mạng nhưng cậu mở Weibo ra thì thấy hôm nay chẳng có tin tức nào thú vị.

Hàm Số chán nản đóng ứng dụng lại.

Đột nhiên, trong đầu cậu bật ra một câu hỏi: Đạo Hàm đã về đến nhà chưa?

Hàm Số hối hận____ lẽ ra cậu nên bảo hắn nhắn tin báo bình an khi về đến nơi. Nhưng bây giờ nghĩ đến thì đã muộn rồi.

Hay là gọi điện thử?

Hàm Số ngồi trước bàn học, liếc nhìn đồng hồ_____ đã nửa tiếng trôi qua nhưng nhà Đạo Hàm cách khu chung cư của cậu bao xa, cậu không biết. Nửa tiếng có đủ không? Hay vẫn còn quá sớm?

Cậu mở danh bạ, tìm thấy số của Đạo Hàm. Ngón tay của cậu cách dãy số đó chỉ 0,5 cm..... rồi cậu lại rụt tay về.

Thôi, đợi thêm chút nữa vậy.

Năm phút sau, ngón tay của cậu một lần nữa cách số đó 0,5 cm..... nhưng rồi lại rụt về.

Thôi..... đợi thêm chút nữa vậy.

Chỉ có điều, lần này có một điểm khác biệt duy nhất____ ngay khi cậu vừa thu tay lại, điện thoại liền reo lên.

[Bạn nhận được một tin nhắn từ Đạo Hàm.]

Hàm Số lập tức mở ra xem.

[Đường đi rất thuận lợi, tôi về đến nhà rồi. Ngủ sớm đi nhé, chúc ngủ ngon.]

Hàm Số nhìn chằm chằm vào màn hình, chớp mắt vài cái. Cũng phải thôi___ một cao thủ tán đả, taekwondo cấp 10, làm sao có thể thua mấy tên du côn vỉa hè được chứ?

Có lẽ ngay cả bản thân cậu cũng không nhận ra, khóe môi của mình đã bất giác cong lên. Mãi đến khi nhận ra điều đó, cậu mới ngỡ ngàng nghĩ____

Hóa ra Đạo Hàm cũng biết đùa cơ đấy.

>>>>>>>>>>

Chương 28

Trải nghiệm lần này ảnh hưởng đến Hàm Số không hề nhỏ___ đến mức cậu lập tức đặt mua một chiếc camera mini trên Taobao, gắn vào phòng khách mới thấy yên tâm hơn một chút.

Sau đó, lại là một buổi sáng bình thường như bao ngày khác___ bình thường đến mức cậu xuống cầu thang rồi mới nhận ra mình lại quên mang nước sôi để nguội. Thế là cậu phải ghé vào cửa hàng tiện lợi dưới nhà mua một chai nước khoáng.

"Hai tệ." Nhân viên thu ngân nói.

Hàm Số mở WeChat quét mã thanh toán rồi nhận lấy chai nước từ tay người thu ngân. Trên mu bàn tay của anh ta có một đường gân xanh nổi rõ, chính vì điểm này mà Hàm Số vô thức liếc nhìn lâu hơn một chút____ sau đó cậu nhận ra, làn da của đối phương trông khá non nớt, không giống da của một thanh niên ngoài ba mươi mà giống tay của một đứa trẻ mười mấy tuổi chưa từng trải đời hơn.

Khoan đã...... thu ngân đã đổi người từ khi nào vậy?

Suy nghĩ này nhanh chóng bị ném ra sau đầu vì Hàm Số lại sắp trễ làm lần nữa. Cậu lịch sự nói cảm ơn rồi sải bước chạy về phía bãi đỗ xe.

Bên ngoài, mặt trời sáng chói đến mức chói mắt, dường như có thể xua tan mọi bóng tối. Dù ánh nắng chiếu vào mặt cậu qua lớp kính xe đã yếu đi ít nhiều nhưng hơi nóng vẫn bỏng rát.

Hàm Số đỗ xe dưới tầng hầm của tòa nhà văn phòng rồi bước vào thang máy. Cậu mang theo một chiếc cặp công vụ màu đen, nhìn chai nước khoáng trong tay, trong đầu cậu bỗng lóe lên hình ảnh nhân viên cửa hàng tiện lợi dưới chung cư - người đội chiếc mũ lưỡi trai đen.

Hôm nay, người thu ngân kia cũng đội một chiếc mũ lưỡi trai đen.

Nhưng anh ta bắt đầu đội mũ từ khi nào nhỉ?

Không nhớ nữa, chỉ biết là cũng được một thời gian rồi.

Sau đó, cậu bỗng nhận ra một chuyện quan trọng - mấy cửa hàng tiện lợi nhỏ thường không đủ kinh phí để lắp điều hòa nhưng hôm nay, nhân viên thu ngân đó còn đeo cả khẩu trang.

Hàm Số cũng không biết anh ta bắt đầu đeo khẩu trang từ khi nào nên cậu thậm chí không nhớ nổi khuôn mặt của người đó.

Giữa mùa hè tháng sáu, một luồng ớn lạnh đột ngột bò từ lòng bàn chân lên tứ chi.

Thôi thôi thôi! Đừng nghĩ lung tung!

Hàm Số tự trấn an mình: Nhỡ đâu người ta chỉ bị cảm thì sao?

Vừa ngồi xuống ghế văn phòng, đặt cặp xuống, cậu đã nhận được một tràng tin nhắn dồn dập từ Xác Suất trên QQ.

Xác Suất: [Có đó không!!!!!!]

Xác Suất: [Anh đẹp trai ơi, cứu tôi với được không, hì hì.]

Xác Suất: [/Hình ảnh: Cậu đang nhắn với ai mà không trả lời tôi.jpg/]

Xác Suất: [/Hình ảnh: Đồ đàn ông không thèm rep tin nhắn.jpg/]

Xác Suất: [/Hình ảnh: Anh nhất định phải để tôi khóc thì mới chịu trả lời đúng không.jpg/]

Hàm Số chẳng còn thời gian để lo lắng mấy chuyện vẩn vơ nữa. Nhìn loạt meme của Xác Suất, cậu bật cười rồi đáp lại một tấm hình chế.

Hàm Số: [/Chậc chậc chậc.jpg/]

Hàm Số: [Chuyện gì? Nói nghe thử? Có thù lao không?]

Xác Suất: [/Khó nói quá đi.jpg/]

Hàm Số: [Vậy thôi bỏ đi.]

Xác Suất lập tức nhắn lại:

Xác Suất: [Đừng mà!!!!!!!!]

Xác Suất: [Nhóm ra đề Toán và Văn tạm thời quyết định tổ chức một buổi gặp mặt giao lưu sau hai tháng nữa, tôi muốn nhờ cậu giả làm bạn trai tôi.]

Hàm Số không cần suy nghĩ, lập tức đáp:

Hàm Số: [?????]

Hàm Số: [Không đời nào.]

Hàm Số: [/Cậu đang làm khó tôi đấy hả.jpg/]

Xác Suất đột nhiên gửi một loạt emoji cười gian xảo.

Hàm Số mơ hồ có linh cảm chẳng lành. Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, cậu nhận được một tin nhắn_____

[Trong điện thoại của tôi vẫn còn lưu video cậu hát đấy nha. 😏]

>>>>>>>>>>

Chương 29

Đoạn video hát mà Xác Suất nhắc đến đương nhiên không hề đơn giản. Nếu đó chỉ là cảnh Hàm Số hát trong phòng karaoke thì cậu cam đoan____ Xác Suất thích dọa thế nào thì dọa, cậu mà thèm để ý thì không còn là Hàm Số nữa.

Nhưng sự việc lại không đơn giản như vậy. Chuyện này nói ra thì dài dòng nên thôi tóm gọn lại vậy.

Ai cũng biết, nhà vệ sinh là một nơi lý tưởng để ca hát, còn thời điểm tốt nhất để cất giọng chính là khi đang tắm. Bởi vì những người đang tắm thường có một ảo giác____ chỉ cần đóng cửa phòng tắm và bật vòi sen lên là có thể che giấu đi giọng hát 'vàng oanh' của mình.

Năm ngoái, khi các giám khảo biên soạn đề thi đại học, Hàm Số và Xác Suất bị phân vào hai phòng khách sạn sát vách nhau. Hôm đó, Xác Suất sang phòng Hàm Số để bàn bạc chuyện gì đó. Chi tiết thế nào thì khỏi nhắc đến, tóm lại là khi Xác Suất gõ cửa, Hàm Số đang chuẩn bị vào tắm. Cậu bảo Xác Suất cứ vào phòng ngồi chờ một lát rồi tự mình đi vào phòng tắm.

Về sau, Hàm Số cay đắng nhận định: Đây chắc chắn là quyết định ngu xuẩn nhất của cuộc đời mình.

Tiếng ca thảm thiết, hệt như ma quỷ gào thét giữa đêm khuya hòa lẫn với âm thanh nước chảy, xuyên qua cánh cửa phòng tắm dày cộp, không thương tiếc giáng thẳng vào tâm hồn mong manh của Xác Suất. Nhạc điệu lệch tông chói tai như tra tấn màng nhĩ khiến Xác Suất đau đớn bịt tai lại____ tất nhiên, cậu ta không quên mở luôn camera trên điện thoại.

Trong video, Xác Suất quay thẳng vào cánh cửa phòng tắm. Đầu tiên là hình ảnh cánh cửa run rẩy dữ dội do bàn tay cậu ta run lẩy bẩy vì bị giọng hát 'tra tấn'. Cho đến cuối video, Hàm Số mặc đồ chỉnh tề bước ra ngoài, ai cũng thấy rõ ràng người gây ra tiếng động kinh hoàng kia là ai.

Hàm Số xem xong video, im lặng hồi lâu rồi có một cái nhìn tỉnh táo hơn về khả năng ca hát của bản thân. Kể từ đó, mỗi khi muốn cất giọng trong phòng tắm, cậu lại nhớ đến video này____ rồi lặng lẽ nuốt giọng hát xuống bụng.

Hàm Số: [Cậu vẫn chưa xóa nó???????!!!]

Hàm Số tức đến nổ đom đóm mắt, trong lòng niệm đi niệm lại câu 'Mình không giận, không giận, mình mà tức chết thì ai vui đây?' để kiềm chế bản thân khỏi văng tục. Sau đó, cậu cố gắng gõ ra một câu giữ được vẻ bình tĩnh nhất có thể:

Hàm Số: [Cậu giỏi lắm.]

Hàm Số: [🙂]

Xác Suất: [Thế nào anh đẹp trai? Suy nghĩ lại chưa? 😏]

Hàm Số: [🙂]

Xác Suất: [Nếu cậu giúp tôi chuyện này, tôi sẽ xóa hết bản gốc và cả bản sao trước mặt cậu.]

Hàm Số: [🙂]

Xác Suất còn cố tình châm thêm dầu vào lửa: [Haizz, mấy ông ra đề thi đại học đúng là rảnh rỗi quá, tự dưng lại tổ chức cái buổi giao lưu giữa giới Toán học và giới Ngữ văn làm gì không biết!]

Hàm Số: [🙂]

Xác Suất: [Buổi giao lưu đó, Văn Nghị Luận cũng sẽ tới. Nếu lúc đó anh ấy đã có người mới trong tay mà tôi vẫn còn đáng thương ôm mãi mối tình cũ thì mất mặt quá. Thế nên tôi mới phải dùng đến hạ sách này!]

Hàm Số: [🙂]

Xác Suất: [Chỉ một ngày thôi, chúng ta chỉ cần làm vài động tác giả trước mặt anh ấy. Hơn nữa, nếu Văn Nghị Luận không đến thì cậu cũng chẳng cần diễn, mà tôi cũng sẽ giữ lời xóa toàn bộ video.]

Hàm Số: [🙂]

Xác Suất: [Cậu đồng ý đi, cho tôi yên tâm cái nào. Anh đẹp trai, nghĩ lại chút đi mà~]

Hàm Số: [🙂]

Xác Suất: [/Cậu hiểu ý tôi mà, đúng không?.jpg/]

Cuối cùng, Hàm Số ngừng gửi những icon cười vô hồn, chỉ nhắn lại một câu:

Hàm Số: [Hừm, được thôi.]

Xác Suất vui sướng vô cùng, ngay lập tức spam ba cái sticker 'HAHAHA' để bày tỏ niềm hạnh phúc tột độ.

Hàm Số chẳng buồn để ý, 'mắt không thấy, lòng không phiền'. Cậu tắt màn hình điện thoại, nghiến răng nghiến lợi tự nhủ: Có một ngày, mình nhất định sẽ đòi lại món nợ này!

>>>>>>>>>>

Chương 30

Sau khi Xác Suất đưa ra yêu cầu vô lý với sự chuẩn bị kỹ lưỡng, suốt một tuần sau đó, cậu ta lại vô cùng biết điều mà không đến làm phiền Hàm Số. Nhờ vậy, Hàm Số hiếm hoi có được những ngày yên tĩnh.

Một tuần sau, vào một buổi tối, Hàm Số phải làm thêm giờ để hoàn thành công việc trong ngày nên về nhà muộn hơn mọi khi.

Bảy giờ tối là một thời điểm khá lỡ cỡ___ về đến nhà lúc này có nghĩa là rời công ty vào tầm hơn sáu giờ, tức là khoảng sáu rưỡi tan làm.

Lúc sáu rưỡi, Hàm Số vẫn còn ở văn phòng. Vừa thấy đồng hồ chạy đến giờ này, cậu lập tức từ bỏ ý định gọi đồ ăn qua app và quyết định về nhà luộc ít mì ăn cho đơn giản.

Vừa tiết kiệm tiền vừa vì cậu đã dùng hết phiếu giảm giá trên ứng dụng đặt đồ ăn.

Thế nhưng, khi mở tủ lạnh ra, Hàm Số lại phát hiện ra một bi kịch____ cả rau xanh lẫn mì đều đã hết sạch. Cậu quyết định xuống cửa hàng tiện lợi dưới nhà mua tạm một hộp mì ly. Hàm Số vừa thay giày thể thao xong thì bất chợt nhớ đến nhân viên thu ngân luôn bọc kín mít trong cửa hàng đó.

Một cơn gió lành lạnh thổi qua làm lay động tấm rèm cửa. Hoa văn thêu trên vải cọ vào nhau phát ra những âm thanh khe khẽ nhưng trong không gian tĩnh lặng của phòng khách, tiếng động ấy lại vang lên một cách đáng sợ. Gió lùa qua ống tay áo và ống quần của Hàm Số, mang theo chút mát mẻ nhưng đồng thời cũng khiến cậu dâng lên một cảm giác bất an khó tả.

...... Thôi vậy.

Hàm Số dứt khoát bỏ luôn ý định xuống nhà. Nhân tiện, cậu quyết định triệt để theo đuổi nguyên tắc 'lười đến cùng' - mở app đặt một suất đồ ăn giao tận nhà.

Nghĩ lại, tại sao cậu lại ngây thơ tin rằng có thể tự nấu cơm cơ chứ? Rõ ràng gọi đồ ăn mới là bến đỗ cuối cùng của dân công sở.

Chiếc đèn chùm trên trần nhà hôm nay chẳng biết có phải bị lỏng dây hay không, cứ nhấp nháy liên tục làm Hàm Số hoa cả mắt. Cậu dứt khoát từ bỏ thời gian lướt mạng, trời nóng thế này cũng chẳng sợ bị lạnh, cậu tiện tay lấy một tấm chăn mỏng, cuộn lên sofa chợp mắt một lát.

......

Hàm Số bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.

"Xin chào, đồ ăn của anh đã đến rồi ạ."

Vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, Hàm Số lờ đờ mở cửa. Bên ngoài, nhân viên giao hàng đang cầm một tô mì bò bốc khói nghi ngút, mùi hương thơm lừng lan tỏa khắp hành lang.

Cậu ta nâng tay trái, cầm tô mì bò.

Vì còn ngái ngủ, Hàm Số nheo mắt đưa tay nhận lấy. Nhưng khi ánh mắt chạm đến bàn tay của người giao hàng, cậu bỗng giật bắn mình, cố gắng mở to mắt nhìn rõ hơn____

Trên bàn tay trái của cậu ta, do quá gầy, nổi rõ một đường gân xanh.

Tại sao bàn tay này lại trông quen đến thế?

Bên ngoài khu chung cư, một con mèo kêu dài the thé, như thể xé toạc màn đêm. Trong khoảnh khắc đó, một lớp mồ hôi lạnh túa ra trên lưng Hàm Số.

Hệt như bàn tay của nhân viên thu ngân đó?!

Vẻ mặt của Hàm Số thoáng hiện lên sự nghi ngờ. Cậu đưa tay phải ra nhận tô mì.

Ngay khi tay cậu chạm vào tô mì và tô mì rời khỏi tay người giao hàng, một tia sáng bạc lóe lên trong bóng tối.

Người giao hàng vung mạnh con dao gọt hoa quả, lưỡi dao rạch qua không khí, mang theo một luồng khí lạnh buốt, đâm thẳng về phía trước!

Cơn buồn ngủ của Hàm Số ngay lập tức tan biến.

Theo bản năng của mình, cậu vội lách người sang phải.

Nhưng vẫn không kịp hoàn toàn tránh né.

Người giao hàng thấp hơn Hàm Số, muốn đâm chính xác vào tim của cậu thì phải cầm dao theo hướng lưỡi dao chĩa ra ngoài và đâm từ dưới lên. Nhưng có vẻ như đây là lần đầu tiên cậu ta lên kế hoạch giết người – cậu ta lại chọn cách cầm dao với lưỡi dao hướng vào lòng bàn tay. Nếu muốn đâm trúng mục tiêu, cậu ta buộc phải điều chỉnh cổ tay theo một góc độ nhất định mới có thể thành công.

Rõ ràng, cách cầm dao đầu tiên sẽ có tỷ lệ thành công cao hơn nhiều nhưng cậu ta lại chọn cách thứ hai.

Cộng thêm việc Hàm Số có chủ động né tránh nên nhát dao vốn dĩ nên cắm thẳng vào tim bên trái của cậu____ lại chỉ đâm trúng phần eo trái.

Máu đen chảy ra, nhỏ xuống sàn nhà tạo nên những tiếng 'tách tách' nặng nề.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com