Chương 11
Hệ thống, mi từ khi nào biết dùng những từ ngữ có lực sát thương như thế? Ta biết, nhìn sát khí dọa người kia là biết rồi, đừng dọa trái tim yếu ớt của ta lần nữa được không? Oa oa oa~~~
Ngôn Quân Hạo sáng sớm nằm vật vã trên sô pha, trán lấm tấm mồ hôi, cơ thể mệt nhọc không muốn nhấc tay cử động, miệng lẩm bẩm tụng kinh ba chữ mệt, chết, rồi.
Chuyện là khoảng một giờ sau khi về tới nhà, Lâm Dật Thần lại một lần nữa đột nhiên cùng Dương Kiệt đồng loạt sốt cao, cơ thể nóng hừng hực như lò thiêu, cả hai đều ý thức lơ mơ không rõ, Ngôn Quân Hạo vì lo quá hóa cuồng mà chạy qua chạy lại mớm thuốc lau mồ hôi dán hạ sốt dùng khăn lau người và một loạt hành động khác cho hai tên sốt không biết trời cao đất rộng gì kia.
Chạy đua hết hai giờ với họ, đến thời điểm lúc này là ba giờ sáng, Ngôn Quân Hạo sớm đã không còn sức gì nhiều, hiện giờ cậu chỉ muốn lao đầu vùi vào chăn ấm nệm êm để ngủ cho thỏa lòng thôi.
Tất nhiên là không có khả năng, cậu có chuyện muốn lên án với hệ thống.
"Hệ thống, tại sao Lâm Dật Thần lại sốt thêm một lần nữa!? Rõ ràng trong nguyên tác chỉ nhắc đúng một lần phát sốt!"
Hệ thống tiểu Bông trầm mặc. Vài phút sau khá miễn cưỡng phun ra câu trả lời khiến Ngôn Quân Hạo muốn hộc ngụm máu ra ngoài.
[Xin lỗi, câu hỏi nằm ngoài phạm vi có thể trả lời, kí chủ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ để được thưởng.] Sau đó im bặt.
Hệ thống...ta thề nếu có thể làm bất cứ chuyện gì trên đời, điều đầu tiên ta làm là đánh chết mi.
Nói đi cũng phải nói lại, thật ra cậu có cảm giác được điều gì đó không đúng lắm, bắt đầu từ lúc xuất phát ở nhà kho về, hệ thống cư xử kì lạ, cảm giác như có gì đó muốn nói lại không nói, úp úp mở mở.
(Tịch: Không phải là do cậu cấm chế hệ thống nói nên nó mới sinh giận dỗi sao?)
- Tiểu Hạo Hạo..._Giọng nói trầm khàn quen tai khẽ vang lên gọi tên cậu, vì sốt gây ảnh hưởng thanh quản nên giọng càng khản đặc lại, nghe rất...khụ...gợi tình...
- Thần, con ra đây làm gì!? Mau đi vào phòng mau! Đừng chạy loạn, cần gì cứ nói.
Ngôn Quân Hạo tay miệng nhanh hơn não mà hành động, lúc ý thức được đã ôn nhu cầm tay Lâm Dật Thần, gần như đỡ cả cơ thể hắn bước vào phòng.
Nam chủ sẽ không nổi hứng một phát đạp chết tươi cậu đấy chứ?
Hắn híp híp mắt, không nói không năng tựa như cố ý mà đột ngột đè gần hết trọng lượng cơ thể lên người cậu, khóe miệng câu lên nụ cười gợi đòn.
Chịu khổ là Ngôn tiểu thụ, sức khỏe cậu khoing hề yếu, hơn nữa mấy năm nay tập thể hình sức khỏe đều đặn nên không hình dung với từ yếu ớt được, nhưng tên quái vật này vừa nặng lại vừa cao, huấn luyện với ông cha già nhà cậu thành ra sức lực thì khỏi cần bàn, vừa đè cậu đã muốn khụy xuống luôn, may sao vẫn miễn cưỡng đỡ người hắn được, lết chậm rì rì vào phòng.
- Muốn gì để ba lấy?_Nam chủ hình như vẫn chưa muốn tính toán với cậu, vậy chiêu giả ngây thơ thế này chắc không sao đâu nhỉ? Biết đâu kích động bị tát cho chết yểu thì coi như đi tong.
Cậu vác hắn đặt xuống giường, chỉnh sửa lại dáng nằm, đắp chăn thay miếng hạ sốt cho hắn mới yên tâm kha khá đối mắt hắn hỏi, Lâm Dật Thần duy trì im lặng như bị khóa máy, nằm nghĩ nghĩ rồi lắc đầu, sau đó xoay người quay lưng lại với cậu.
Ngôn Quân Hạo: ...này, đứa nhóc nhà cậu coi thường tôi thế à?
Ngôn Quân Hạo thở dài, dù sao thân thể cậu còn nguyên vẹn đến tận bây giờ là quá tốt rồi, còn mong chờ thêm cái gì nữa? Chờ Lâm Dật Thần cung cấp cho cậu cái sắc mặt ngoan ngoãn như trước khi trọng sinh? Nằm mơ tới tỉ tỉ kiếp sau là vừa !
Cậu lưu luyến nhìn hắn một lát, nhìn chán liền xoay người muốn qua phòng khách xem Dương Kiệt còn sống hay chết héo ở trong rồi. Vì tâm lí lo lắng nên cậu thuận tay trói luôn chân tay của anh ta vào thành giường, tỉnh dậy không di chuyển được chắc hẳn rất hốt hoảng. Để Lâm Dật Thần ở đây cũng không chết được.
- Lâm Dật Thần, ba đi xuống dưới xem Dương Kiệt, con ngủ thêm một giờ nữa chúng ta xuất phát đi tới nơi khác._Suy tư một lúc lại sợ hắn không ngoan ngoãn ngủ mà bồi thêm một câu._Ba sẽ ngủ bên dưới với cậu ta...
Hệ thống: !!!
Chưa kịp phun hết lời trong miệng ra, Ngôn Quân Hạo ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì bị lực đạo mạnh mẽ kéo vào lồng ngực rắn chắc nóng bỏng.
Ngôn Quân Hạo: Cha mạ ơi nam chủ anh làm cái huần hòe gì vại! 〣( ºΔº )〣
Hệ thống: ...ừm, cứ coi như là không khí đi, haha...
Lâm Dật Thần cật lực khống chết xúc động muốn tìm Dương Kiệt xé banh háng anh, Ngôn Quân Hạo của hắn vì tên vừa xấu vừa đểu vừa ngu ngốc đó mà có ý định bỏ hắn lại, vì sao chứ?
Hai cánh tay siết chặt thân hình không tính là mảnh mai trong ngực.
- Thần...buông ra...
Lại thêm lần nữa, chưa kịp nói tiếp đã bị chặn ngang lên, hắn mặt tê liệt bế cậu theo kiểu công chúa hất lên giường, nằm đè cả thân hình to như con bò mộng của hắn lên người cậu, hắn như cố tình dí sát mặt hắn vào mặt cậu, hai chóp mũi chạm vào nhau, khuôn mặt hắn vì sốt mà đỏ ửng lên đầy ma mị, hơi thở nóng rực ve vãn quanh vùng mũi khiến cậu cứng đờ cả người, ánh mắt hắn đầy ý vị xâm lược xoáy sâu vào đồng tử cậu.
Gần...
Gần thêm...
Gần thêm chút...
Gần thêm chút nữa....
Ngôn Quân Hạo kìm nén ý muốn đá bay cái thân to xác của Lâm Dật Thần đang đè chặt trên người, trời ạ, làm cậu tưởng hắn muốn hun hun, hại cậu nhắm tịt cả mắt lại chờ, cuối cùng mới biết bản thân bị hố nặng, xấu hổ không dứt.
- Xuống, bố mày khó thở !!!_Bàn tay vỗ mạnh vào tấm lưng rộng như thái bình dương, Ngôn Quân Hạo khịt mũi khó chịu.
Tới đây còn không hiểu con sói ngầm này muốn cái gì thì cậu chính là đồ ngu, ánh mắt ban nãy của hắn tỏ rõ cả rồi, đã thế thì không cần phải ân cần dịu dàng gì sất, này thì dám chọc ghẹo cậu, thứ con giai mất nết!
Lâm Dật Thần không thoải mái, bất quá vẫn không muốn thả cậu ra, người Ngôn Quân Hạo ôm rất sướng, không quá mềm như nữ nhân cũng không quá cứng cáp như nam nhân, thân thể còn thơm mùi đào ngọt lịm, hại hắn ngửi thành thói quen. Chỉnh tư thế tốt hơn, hắn tiếp tục giả ngơ giả điếc bỏ qua tức giận muốn rời khỏi của Ngôn Quân Hạo, thỏa mãn ghì chặt cậu trong vòng tay.
Mặc cho Ngôn Quân Hạo có ý định gì tệ với hắn, người Lâm Dật Thần hắn đã nhận định thì đời này chờ hắn tới rước, về, là, được.
- Ngủ ngon..._Lẩm bẩm trong mơ hồ, tố chất thân thể Lâm Dật Thần cực kì tốt, hay phải nói là quá mức nghịch thiên, nhưng loại giày vò khó chịu này hắn không thể nào chống đỡ thêm nữa, lần thứ không biết bao nhiêu hắn nhắm mắt tiếp tục nghỉ ngơi.
Ngôn Quân Hạo thấy nét mệt mỏi của hắn lan tỏa, bất đắc dĩ thở hắt ra vỗ nhẹ lưng dỗ hắn ngủ. Dẫu biết có một ngày nào đó hắn sẽ giết chết cậu bằng hình thức kinh khủng nhất, nhưng thứ nhất là vì nhiệm vụ của hệ thống, thứ hai là do cậu tự tay chăm nuôi hắn từ bé, từ lúc cứu hắn tới khi đưa hắn đi huấn luyện, một tháng cậu sẽ dành ít nhất 10 ngày để tới khu huấn luyện của lão cha săn sóc hắn, duy trì được bốn năm liền chấm dứt vì cậu còn phải lo về chuyện mạt thế.
Nhìn nhóc con này có ra sao cậu vẫn muốn bảo vệ hắn, bồi dưỡng hắn lo lắng cho hắn.
Quả nhiên, xem ra đời này chỉ còn có có thể ở bên cạnh hắn.
Vĩnh viễn không rời...
~End Chương 11~
•Tiểu kịch trường•
Ngôn Quân Hạo: Này, ông đây muốn thượng ngươi!
Lâm Dật Thần: ...
Ngôn Quân Hạo: Ông đây muốn cho ngươi nằm dưới!
Lâm Dật Thần: ...
Ngôn Quân Hạo: Ông đây là công !!! *bỉ bựa-ing*
Lâm Dật Thần: *bế họ Ngôn đưa vào phòng đóng cửa kéo rèm tắt đèn*
Hệ thống: Xuân sắc vô biên ahaha~ *che mặt ngượng ngùng*
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com