Chương 5
talatieunhihoa Tặng riêng cho nàng chương này luôn nhé ~ Do beta trễ nên up chương muộn, xin lỗi nàng.
Lâm Dật Thần âm thầm đánh giá dáng người của Ngôn Quân Hạo.
Bảy năm không gặp, Ngôn Quân Hạo bộ dáng không còn nhu nhược như ngày xưa nữa.
Chiều cao khoảng tầm mét tám, vẫn thua hắn nửa cái đầu (mười bảy tuổi a...). Sờ sờ bụng của Quân Hạo, Dật Thần cảm thán, tiểu Hạo của hắn có cơ bụng rồi a! Bốn khối cơ~ Làn da trắng nõn yếu ớt được thay thế bằng màu tiểu mạch khỏe mạnh.
Duy chỉ có mắt phượng hoa đào ngập nước và nụ cười lộ chiếc răng khểnh vẫn không thay đổi. Mái tóc đen mái xen kẽ vài sợi trắng vẫn là điểm nổi bật nhất của Ngôn Quân Hạo.
Nhìn từ trên xuống dưới từ trái qua phải từ trong ra ngoài, kiểu nào cũng thấy Ngôn Quân Hạo là mẫu nam nhân điển hình cho các cô gái theo đuổi.
Vừa nghĩ tới đây, ánh mắt Lâm Dật Thần tối sầm lại.
Ngôn Quân Hạo nhíu mi nhìn chằm chằm vào Lâm Dật Thần. Ngoại hình bây giờ của hắn có thể nói là khác xưa lắm lắm.
Dáng người thon dài, cơ bắp tương xứng, làn da trắng vẫn không hề đổi, mái tóc dài gần như che khuất con mắt. Đôi mắt phượng hẹp sắc như dao, toàn thân phát ra tử khí khiến người đứng gần chịu áp lực rất lớn.
- Dật Thần, thay đồ đi, chúng ta đi ăn ở nhà hàng cay Tứ Xuyên mới mở gần đây đi. Hôm nay ta không nấu ăn, tiện thể coi như chúc mừng ngươi trở về đi.
Ngôn Quân Hạo âm thầm cảm thán, đây hẳn là hiệu ứng cánh bướm (1) trong truyền thuyết đi? Trong quyển tiểu thuyết số má kia không hề diễn tả cảnh Lâm Dật Thần bỏ huấn luyện giữa chừng trước mạt thế để đi tìm Ngạo Tử Khanh nguyên tác a! Liệu còn chuyện gì xảy ra khác với trước kia nữa không đây?
*Hiệu ứng cánh bướm: có thể hiểu đơn giản như một sự thay đổi nhỏ có thể tạo nên cả một sự thay đổi lớn.
- Ân.
Trên chiếc Porsche màu đen đang chạy trên đường, Ngôn Quân Hạo híp mắt thoải mái hưởng thụ cảnh đẹp chẳng mấy chốc sẽ hoang tàn này. Cái tên hai tư tuổi lớn già đầu này vô cùng có trách nhiệm mà đẩy việc lái xe cho thằng nhóc con mình mới mười bảy tuổi.
- Tiểu Hạo...
- Đừng gọi ông bằng cái tên hắc dịch đó!
Tên nhóc chết tiệt, sao giống thằng con trước của cậu vậy! Đúng thật là...cậu đã từng nghi ngờ qua, Phong Vô Kỳ chính là xuyên vào Lâm Dật Thần, nhưng đã sớm bị cậu gạt ra khỏi đầu. Tại sao à? Mặc dù cái tính nết chuyên gia dùng giọng điệu cưng chiều gọi mấy cái biệt danh buồn nôn kia, hai người cũng chả giống nhau chỗ nào cả.
- Tiểu Hạo, vào trước đi, tôi đi gửi xe.
Lâm Dật Thần cười nhẹ, ôn nhu nói với "ba" của hắn.
Ngôn Quân Hạo gật đầu, xoay người hưng phấn bước vào nhà hàng, cậu rất thích ăn cay a~
Nhưng niềm vui chẳng được bao lâu, nỗi buồn phiền liền ập đến, quả nhiên là như cậu suy đoán, số cậu thực sự rất "chó".
[Kí chủ, xin thông báo: nam phụ số 1 xuất hiện.]
[Nhiệm vụ chính: Xoát độ hảo cảm với Dương Kiệt lên 100. Tiến độ: 30% : Ân nhân cứu mạng.]
- Anh là...Ngạo Tử Khanh!?
Ngôn Quân Hạo đang âm thầm cảm thán vận mệnh siêu nhọ của chính mình thì bất chợt nghe giọng nói trầm thấp sau lưng, làm cậu giật thót người, suýt thì rớt tim ra ngoài.
- A...haha...tôi...
- Tiểu Hạo!
Lâm Dật Thần cắt ngang lời Ngôn Quân Hạo muốn nói với Dương Kiệt, hắn kéo cậu gần sát vào người, tư thế của hai người trong mắt người thường có vẻ "kỳ quái", nhưng cái tên vô tâm vô phế chẳng thèm để ý chuyện thiên hạ như Ngôn Quân Hạo thì...để ý mới là lạ. Và tất nhiên, cậu cũng không hề để ý ánh mắt không mấy thân thiện của Lâm Dật Thần nhìn Dương Kiệt.
- A...có lẽ ta nhầm người...
Dương Kiệt hơi giật mình, vốn dĩ anh tưởng là người đã cứu anh 7 năm trước, lúc đó người ấy không nói danh tính của cậu cho anh, chỉ cứu anh, rồi bỏ lại cho anh cái bóng lưng cô độc trong màn đêm...
- Thực ra...ta trước đúng là Ngạo Tử Khanh a!_Ngôn Quân Hạo luống cuống, cơ hội làm quen với nam phụ số một thế này, bỏ qua thì ai biết được còn lần sau hay không chứ._Gần đây đã đổi danh (2) thành Ngôn Quân Hạo, ngươi là...?
*Danh: tên
- 7 năm trước, sau phòng nhạc trường trung học XX, anh nhớ chứ?
Ngôn Quân Hạo cười trừ. Nhớ, hiển nhiên là cậu nhớ, cái kí ức kinh hoàng ngày hôm đó cậu không bao giờ quên.
Thử nghĩ xem, đột nhiên bạn nổi hứng đi dạo trường cũ vào buổi tối, nhớ tới truyền thuyết phòng nhạc trường bị ma ám, lại đang đi thì bỗng nhiên...
MỘT CÁI TÊN TRUNG HỌC TO XÁC RƠI THẲNG XUỐNG NGƯỜI CẬU!!!
Dọa cậu suýt chút nữa là mất mặt hình tượng nam thần mà hét toáng lên như những đứa bánh bèo phiền phức, tức giận muốn ra khỏi trường lại bị chặn bằng một nhóm người ăn mặc đen thui, hại cậu tưởng thần chết hiện lên thăm mà đánh cho bọn chúng bầm dập. Sau đó đi luôn, không nhìn lại phía sau (vì sợ).
Nhưng...
"Tiểu Bông, sao lúc đó em không hề thông báo gì về chuyện anh cứu được nam phụ số một thế hả!?"
[Kí chủ, câu hỏi này không thể trả lời.]
Ngôn Quân Hạo chửi thầm một câu, đúng là oan gia ngõ hẹp. Không ngờ anh lại cứu được tên nam phụ số một siêu cấp tra tiện thế này!?
Trong nguyên tác, Dương Kiệt chính là người Ngạo Tử Khanh thích thầm, cũng chính là người gián tiếp hại chết nguyên thân.
Dương Kiệt - con trai Dương Âu, chủ tịch tập đoàn họ Dương, một tên hoa hoa công tử chính cống. Hắn nam nữ đều có thể ăn, chỉ cần đã vào tầm ngắm của hắn thì hắn sẽ bất chấp thủ đoạn.
Và Ngạo Tử Khanh chính là con mồi tội nghiệp của hắn.
Vì Ngạo Tử Khanh không phải nhân vật chính nên cách cậu ta quen được Dương Kiệt tác giả không hề đề cập tới, có nhắc tới chi tiết Dương Kiệt cứu cậu ta khỏi đám côn đồ, và chỉ có thể biết rằng Ngạo Tử Khanh yêu thầm Dương Kiệt được 13 năm, từ năm 17 tuổi...khoan đã! Có chuyện gì đó không ổn!
Tình tiết của tác giả so với thực tại quá cách nhau quá xa! Nếu vậy, Ngạo Tử Khanh chính là đã yêu Dương Kiệt từ lúc nhận nuôi Lâm Dật Thần tới năm cậu ta chết trong tay nhân vật chính hay sao!?
Ngôn Quân Hạo thầm kêu không ổn, chuyện này càng lúc càng rối tinh rối mù. Vốn dĩ phải là Dương Kiệt cứu cậu thoát khỏi đám côn đồ, bây giờ lại đổi ngược vị trí, cậu cứu Dương Kiệt khỏi sự truy đuổi của đám xã hội đen, không phải chứ!?
"Tiểu Bông! Chuyện gì đã xảy ra với cốt truyện!!?"
[Kí chủ! Phát hiện có virus xâm nhập hệ thống, dẫn đến các tình tiết bị xáo trộn, chuyện đó có lẽ đã bị đảo ngược lại hoàn toàn. Và tất nhiên, chuyện tình cảm cũng có thể lật ngược.]
Chuyện tình cảm có thể lật ngược...
Tình cảm có thể lật ngược...
Cảm có thể lật ngược...
Có thể lật ngược...
Thể lật ngược...
Lật ngược...
Ngược...
Nói như vậy...
Ngôn Quân Hạo không rét mà run, lén lén lút lút quan sát Dương Kiệt.
Đừng nói là cậu ta...sẽ yêu ngược lại chính mình!?
Ngôn Quân Hạo bị ý nghĩ bất thình lình của chính cậu dọa cho hồn bay phách lạc.
Đừng! Ngàn vạn lần không nên a!!!
End Chương 5
Tịch: Hiểu lầm tai hại *cười khằng khặc* Ngôn Tiểu Thụ là sợ mà không dám quay lại, bị Dương Công hiểu thành bóng lưng cô độc này nọ a...┐('д`)┌
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com