Chương 1
Chương 1 Chương 1
Thành Kim Lăng, phủ Thành chủ.
Đêm đã khuya, mọi thứ chìm vào tĩnh lặng nhưng trong phòng của Thiếu thành chủ vẫn sáng đèn. Giải Hoằng ngồi bên bàn, hai tay ôm đầu, sắc mặt tái nhợt, đôi môi khô nứt run rẩy: "Thiếu thành chủ tha mạng, thuộc hạ thực sự... không chịu nổi nữa rồi.”
"Không chịu nổi?" Giọng thiếu niên vang lên trên đầu hắn, mang theo sự thất vọng không hề che giấu: " Cái này mà ngươi cũng không chịu nổi sao?”
Giải Hoằng nhắm mắt lại, lòng quyết tâm: "Thiếu thành chủ, môi thuộc hạ sắp nổi bọng nước rồi! Xin ngài tha cho thuộc hạ!”
"Chính ngươi nói rằng tối nay nhất định sẽ làm ta hài lòng." Thiếu niên cười khẽ, "Sao? Muốn nuốt lời à?”
Giải Hoằng hối hận không thôi, tuyệt vọng cầu khẩn: "Ta tìm người khác đến hầu hạ ngài, được không?"
Thiếu niên không chút nghĩ ngợi: "Không được.”
Sự vô tình lạnh lùng của thiếu niên khiến một người đường đường là nam nhi thân cao tám thước như Giải Hoằng suýt khóc không thành tiếng: "Hai canh giờ rồi... Ngài đã giày vò ta suốt hai canh giờ rồi!”
"Hai canh giờ nhiều lắm sao? Ta đã ở nơi quái quỷ đó suốt một năm." Thiếu niên nhìn ra ngoài cửa sổ, "Hoằng ca, ngươi có biết ta đã trải qua một năm đó như thế nào không.”
Giải Hoằng đành liều lĩnh, nước mắt lưng tròng oán trách: "Cho dù vậy, ngài cũng không thể vì không ai nói chuyện với ngài ở viện Vô Tình Đạo mà về nhà ép chúng ta điên cuồng nói chuyện! Thậm chí ta còn kể hết cho ngài nghe về mấy cái nốt ruồi sau lưng ta rồi, ngài còn muốn ta nói gì nữa?”
Chỉ thấy Thiếu thành chủ Kim Lăng, Hạ Lan Hi mặc một bộ y phục đỏ rực, ngồi dưới ánh nến le lói, mái tóc dài rối bời xõa xuống ngực, cổ áo để lộ một phần xương quai xanh trắng như tuyết, ánh mắt vô hồn, thần sắc chết lặng, trông như một bức tranh trắng trơn chờ người tới vẽ.
"Thiếu thành chủ?" Giải Hoằng dè dặt lên tiếng, "Ngài không sao chứ?”
Hạ Lan Hi không biểu lộ cảm xúc, giọng điệu bình tĩnh bắt chẹt vô cùng đúng chỗ: "Ta có thể có chuyện gì? Chẳng qua chỉ là tu luyện Vô Tình Đạo, chẳng qua là các đạo hữu của ta đều là những kẻ ít nói lạnh lùng, ngay cả con chó ở viện Vô Tình Đạo cũng chỉ sủa được ba lần trong một năm, ta có thể có chuyện gì.”
Một năm trước Hạ Lan Hi đến Thái Hoa Tông học tập, ngay lập tức bị viện Hợp Hoan Đạo được xưng là thu nhận những mỹ nhân hàng đầu thiên hạ để mắt tới. Tính cách của Hạ Lan Hi cũng rất hợp với viện Hợp Hoan Đạo, cả nhà Hạ Lan đều nghĩ y sẽ gia nhập viện này tu hành, nhưng ai mà ngờ y lại bị viện Vô Tình Đạo cướp mất.
Mười một vị viện trưởng của Thái Hoa Tông đều kiểm tra linh căn và linh mạch của Hạ Lan Hi, đều cho ra kết luận đáng kinh ngạc: Hạ Lan Hi là kỳ tài hiếm có trăm năm khó gặp, phù hợp để tu luyện Vô Tình Đạo.
Tin tức này khiến cả phủ Hạ Lan ở Kim Lăng trợn tròn mắt.
Phản ứng của phu nhân Hạ Lan là mạnh nhất: "—Đạo gì cơ? Con ta ba tuổi còn nằm trong lòng ta, một tiếng 'Mẫu thân ôm con' rồi 'Mẫu thân con rất thích người', năm tuổi đã biết tặng kẹo mạch nha cho các bé gái xinh đẹp, giờ các người lại bảo nó thích hợp tu luyện Vô Tình Đạo?" Phu nhân Hạ Lan phẩy tay, tự dối lòng cười mỉm: "Không thể nào, tuyệt đối không thể!”
Xét thấy danh tiếng tông môn hàng đầu trong Tam giới của Thái Hoa Tông, viện Vô Tình Đạo lại là viện đứng đầu trong mười hai viện của Thái Hoa Tông, sau khi hỏi ý kiến của Hạ Lan Hi, phu nhân Hạ Lan đành rơi lệ tiễn con lên núi Thái Hoa.
Người tu luyện Vô Tình Đạo, ngoài chú ý thiên tư linh căn, điều quan trọng nhất là tâm tính. Họ không bao giờ ban phát chút tình cảm nào cho người khác, có khả năng kiểm soát tuyệt đối đối với thất tình lục dục của phàm nhân.
Còn Hạ Lan Hi không nghi ngờ gì là trường hợp ngoại lệ duy nhất của viện Vô Tình Đạo.
Vào tháng Giêng, Thái Hoa Tông cho đệ tử nghỉ nửa tháng để về nhà đón Tết. Những ngày ở nhà Hạ Lan Hi trò chuyện từ mẫu thân đến dì ba của mình, từ bảy tu sĩ ở Kim Lăng đến gã đồ tể giết lợn ngoài phố, gặp ai cũng trò chuyện, mỗi lần ít nhất bằng thời gian đốt một nén hương, quyết tâm bù lại toàn bộ thời gian một năm không được nói chuyện.
Hôm nay đến lượt Giải Hoằng, một trong bảy tu sĩ Kim Lăng "hầu chuyện" với Thiếu thành chủ.
Hạ Lan Hi liếc nhìn Giải Hoằng, nói: "Thôi được, ngươi có thể trò chuyện với ta một lúc, nhưng không thể theo nói với ta cả năm.”
Giải Hoằng đầy áy náy nhưng không thể phản bác. Sau Lễ Thượng Nguyên Thiếu thành chủ sẽ trở lại Thái Hoa Tông, mà hắn thì không thể đi theo. Đến lúc đó, Thiếu thành chủ lại phải nhịn nói suốt cả một năm trời.
Giải Hoằng nghĩ ngợi rồi hỏi: "Thiếu thành chủ, hai vị đạo hữu của ngài, thật sự ngoài 'Ừ' ra thì không nói gì khác sao?”
Hạ Lan Hi mỉm cười: "Ừ.”
Giải Hoằng bất lực khuyên nhủ: "Thiếu thành chủ không thể nói vậy được. Có câu, có chí thì nên. Chỉ cần ngài thường xuyên chủ động nói chuyện với họ, ta tin rằng…”
Những lời ngây ngô mà ngốc nghếch của Giải Hoằng khiến Hạ Lan Hi muốn bật cười. Đúng lúc đó, một nữ tỳ trong phủ vội vàng bước vào, gõ cửa: "Thiếu thành chủ, có người đến tìm ngài nói là đạo hữu của ngài.”
Hạ Lan Hi cho rằng mình nghe lầm: "Cái gì…của ta?”
"Đạo hữu của ngài," Nữ tỳ kiên nhẫn lặp lại, "Hiện tại người ấy đang đợi ngài ở tiền sảnh.”
Hạ Lan Hi quay sang Giải Hoằng, vẻ mặt mờ mịt.
Đạo hữu của mình? Đạo hữu tu luyện Vô Tình Đạo cùng mình?
Mặc dù Vô Tình Đạo là viện đứng đầu của Thái Hoa Tông, nhưng số lượng đệ tử lại ít nhất trong mười hai viện. Một năm trước trong kỳ tuyển chọn đệ tử, viện Thái Thiện bên cạnh đã nhận 36 người, ngay cả viện Hợp Hoan chuyên thu nhận mỹ nhân tuyệt thế, cũng nhận 12 người, còn Vô Tình Đạo của bọn họ chỉ thu có 3 người.
Hai đạo hữu của Hạ Lan Hi hoàn toàn khác y, là những người thích hợp để tu luyện Vô Tình Đạo nhất. Suốt một năm cùng trường, số lời họ nói với nhau còn ít hơn số lời y nói trong một canh giờ ở nhà. Hạ Lan Hi tin chắc là dù y có cởi hết quần áo sủa như chó trong viện, hai người đó cũng chẳng thèm liếc nhìn một cái.
Gần sang năm mới, đạo hữu nào của y lại ngàn dặm xa xôi tới thành Kim Lăng tìm y? Chỉ bằng tình nghĩa đồng môn nhạt nhẽo này, chắc chắn không phải là đến chúc Tết rồi.
"Vậy nên, chắc chắn là có chuyện rồi." Hạ Lan Hi quyết định nhanh nói: "Ta sẽ đi ngay.”
Giải Hoằng thấy Hạ Lan Hi trông rất nghiêm túc, không dám chậm trễ, liền mở cửa: "Thiếu chủ, để ta đi cùng ngài!”
Hạ Lan Hi nói "Được", rồi nhanh chóng bước vào trong phòng, trong chớp mắt đã biến mất.
Giải Hoằng vẫn giữ nguyên tư thế mở cửa, nhìn nữ tỳ đối diện mà không nói nên lời. Có vẻ như câu "sẽ đi ngay" của thiếu chủ khác với cách họ hiểu?
Nửa nén hương trôi qua, Giải Hoằng nhìn trước ngó sau, mà Hạ Lan Hi vẫn chưa xuất hiện. Khi hắn định vào trong giục thì cuối cùng cũng có động tĩnh.
Giải Hoằng há mồm nói: "Thiếu Thành..." Nhìn thiếu niên chậm rãi đi về phía mình, Giải Hoằng trợn mắt há hốc mồm, chữ "Chủ" cuối cùng kẹt chặt trong cổ họng hắn.
Chỉ thấy Hạ Lan Hi đã thay bộ áo trắng tuyết của Vô Tình Đạo, mái tóc dài vốn xõa rối ban nãy giờ đã được buộc gọn gàng, toàn thân không một hạt bụi, ánh mắt vô dục vô cầu như thể chỉ còn lại hai màu đen trắng.
Hạ Lan Hi sững sờ nói với Giải Hoằng: "Không phải ngươi muốn đi cùng ta sao? Đi thôi.”
Giải Hoằng như bừng tỉnh, vội vã theo sau Hạ Lan Hi: "Thiếu thành chủ, ngài mặc bộ đồ của Vô Tình Đạo đúng là có phong vị khác biệt, sao ở nhà ta chưa bao giờ thấy ngài mặc thế?”
Hạ Lan Hi nói: "Bởi vì ta còn muốn sống thêm vài năm.”
Khi đến tiền sảnh, Hạ Lan Hi lập tức nhìn thấy bóng lưng trắng toát đang đứng im lặng trước mặt.
Người đến là một thiếu niên trạc tuổi Hạ Lan Hi, mặc bộ đồ trắng giống hệt y, đeo cùng một chiếc đai ngọc. Điểm khác biệt duy nhất giữa hai người là cây trâm cài tóc bằng vàng của thiếu niên. Hai bên trâm có đôi tua rua buông nhẹ xuống hai bên má, cực kỳ rực rỡ cao quý lại vô cùng bắt mắt.
Giải Hoằng hơi ngẩn ra, trâm vàng buộc tóc đặc biệt như thế này.....là dấu hiệu của nhà họ Tống ở Cô Tô. Thì ra đạo hữu tu Vô Tình Đạo cùng thiếu chủ là người của nhà họ Tống ở Cô Tô.
Cơn gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, thiếu niên nghe thấy tiếng bước chân liền quay lại nhìn Hạ Lan Hi. Lúc này Giải Hoằng mới được nhìn rõ khuôn mặt thiếu niên.
Thiếu niên có một gương mặt rất đẹp, bộ áo trắng thanh lãnh tuyệt trần, phong thái tuyệt thế. Mái tóc dài được cài trâm vàng càng làm tăng thêm vẻ cao quý.
Giải Hoằng nhìn thiếu niên, rồi lại nhìn thiếu chủ của mình, trong lòng không khỏi thắc mắc: Sao thời này những người dung mạo xuất chúng lại không tu luyện Hợp Hoan Đạo mà lại đổ xô đi tu luyện Vô Tình Đạo thế nhỉ?
Hạ Lan Hi và đạo hữu đồng môn bốn mắt nhìn nhau: "Tống Huyền Cơ?”
Theo lẽ thường với mối quan hệ của hai người thì y nên gọi Tống Huyền Cơ là "Tống huynh", "Tống đồng học", hoặc "Tống đạo hữu". Nhưng rất tiếc, những người tu Vô Tình Đạo không bao giờ xưng huynh gọi đệ với ai, cái gọi là tình huynh đệ cũng chỉ là một mối ràng buộc trần tục mà thôi. Chỉ có cách gọi thẳng tên nhau mới thể hiện sự khác biệt cao ngạo của họ so với những đạo viện bị ràng buộc bởi thất tình lục dục.
Thiếu niên gật đầu: "Ừ.”
Hạ Lan Hi: "..." Ngươi "ừ" cái gì mà "ừ"? Không phải ngươi tự đến tìm ta sao, vậy ngươi nói xem ngươi đến tìm ta làm gì, đây đâu phải cuộc thi ai nói ít hơn đâu.
Hạ Lan Hi dừng lại một chút, hỏi: "Tìm ta?”
Tống Huyền Cơ lấy ra một vật từ chiếc túi linh mình mang bên người, đưa tới trước mặt Hạ Lan Hi.
Đó là một tấm thiệp đỏ, trên bìa có chữ "Hỷ", rõ ràng là thiệp cưới. Hạ Lan Hi mở thiệp ra, lướt qua một loạt dòng chữ "Hai họ thông gia, một đường ký kết", ánh mắt dừng lại ở tên người sắp thành thân—Chúc Như Sương.
Chúc Vân, Chúc Như Sương, đạo hữu còn lại ngoài Tống Huyền Cơ của y sắp thành thân?
Sao có thể được? Chúc Như Sương là người bẩm sinh thích hợp tu Vô Tình Đạo, đạo tâm kiên định như núi Thái Hoa, dù người đẹp đến đâu trong mắt hắn cũng không khác gì kẻ phàm phu, sao lại có thể về nhà ăn Tết mà đột nhiên muốn thành thân? Không thể nào, tuyệt đối không thể!
Trong lòng Hạ Lan Hi vô cùng chấn động, nhưng bên ngoài vẫn bình tĩnh gấp thiệp lại, hỏi bằng giọng điệu lạnh nhạt: "Tại sao?”
Tống Huyền Cơ lời ít ý nhiều: "Nhập ma.”
Hạ Lan Hi giật mình, sau khi tỉnh ngộ thì cảm xúc có chút phức tạp, thầm nghĩ cũng không cần phải lược bỏ luôn cả hai chữ "tẩu hỏa" chứ.
Tống Huyền Cơ nói thêm: "Viện trưởng lệnh cho ngươi và ta xử lý việc này.”
Hạ Lan Hi gật đầu, vốn định nói "Được, đợi chút", rồi lại nghĩ việc mình gật đầu cũng đã biểu thị sự đồng ý rồi, thế nên bỏ qua câu “Được” mà nói: "Đợi chút.”
Mặc dù Hạ Lan Hi rất muốn ở nhà thoải mái làm chính mình, nhưng việc này vô cùng quan trọng, không thể chậm trễ, y lập tức trở về phòng thu dọn hành lý.
Giải Hoằng đứng bên cạnh sửng sốt, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra—cuộc đối thoại giữa hai người tổng cộng chưa đến ba mươi chữ, thế mà đã quyết định xong mọi chuyện rồi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com