Chương 10
Chương 10
Những xúc tu màu đỏ sẫm, đặc quánh trườn mình cuộn xoắn tạo thành từng dây tua to bằng cánh tay của một đứa trẻ.
Trong số đó, có hai sợi thực sự mọc ra ngón tay, một bên trái một bên phải nhẹ nhàng vén chiếc khăn hỉ cho "Lâm Đạm".
Rõ ràng gương mặt này giống hệt như lần trước gặp, nhưng khi Trường Tôn Sách nhìn vào mắt “Lâm Đạm,” cảm giác lạnh toát lan khắp cơ thể. Cái lạnh này khác hẳn với cái lạnh do người Vô Tình Đạo mang lại, như có gì đó lạnh buốt đang leo lên khắp người, khiến da đầu hắn tê rần, da ga gai ốc nổi hết lên.
“Lâm Đạm” nhìn Trường Tôn Sách bỏ lớp ngụy trang, câu đầu tiên gã thốt ra lại là: “Viện Hỗn Thiên Đạo.”
Trường Tôn Sách nhíu chặt mày kiếm: “Ngươi khai báo đạo viện của ta làm gì?”
“Lâm Đạm” chậm rãi nắm lấy ngọn trường thương trên ngực, tựa như đang đùa chầm chậm đâm vào ngực mình: “Hai kẻ Vô Tình Đạo kia không đi cùng ngươi à?”
Trường Tôn Sách thấy cán thương không thể kiểm soát mà trượt khỏi tay, bèn buông tay ra cười lạnh: “Đứng núi này trông núi nọ chả có gì hay ho.”
Nói xong Trường Tôn Sách lùi lại một bước lớn, ngẫu nhiên chọn một khách nhân đứng gần đó, rút hai thanh đoản đao từ thắt lưng đối phương. Vừa cầm lấy song đao, hai thanh đao bừng sáng như có sự sống cũng như ý thức, tỏa ra ánh kim rực rỡ, cùng với chủ nhân mới nhận là hắn cộng với khí thế vạn quân lôi đình, chém “Lâm Đạm” từ trên xuống dưới làm đôi!
Trong mắt Chúc Như Sương ánh lên hình ảnh thiếu niên tóc ngắn cao lớn nhưng không kém phần linh hoạt, cuối cùng cũng cảm nhận được Trường Tôn Sách xứng đáng là đệ tử đệ nhất đương thời của Hỗn Thiên Đạo.
Trường Tôn Sách chưa bao giờ tự nhận mình giỏi về vũ khí nào, bởi vì hắn giỏi mọi loại vũ khí. Tinh thông trăm binh khí, điều này ngay cả ba người Vô Tình Đạo cũng chưa chắc làm được.
Chỉ tiếc rằng kết cục của đôi đao này cũng chẳng khá hơn trường thương trước đó.
Sau khi “Lâm Đạm” bị chém đôi, dòng chất lỏng đỏ sẫm đặc quánh bỗng như nước lũ cuồn cuộn về phía Trường Tôn Sách, thậm chí hắn còn không kịp niệm chú phòng hộ, vội vàng tránh sang một bên.
Để không chạm vào chất nhầy ghê rợn đó, Trường Tôn Sách cố hết sức né tránh, gần như ngã nhào xuống đất, nhưng dù vậy vẫn có hai giọt chất lỏng lọt lưới, bay thẳng về phía mi tâm hắn!
Đúng vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một tia sáng bạc lao đến bắn trúng hai giọt chất lỏng khiến chúng rơi xuống đất, đốt cháy mặt đất thành hai vết cháy đen. Sau đó chất lỏng điên cuồng cuộn xoắn, hội tụ cùng với các chất nhầy khác, biến thành hình dáng “Lâm Đạm” như cũ.
Trường Tôn Sách ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy hai bóng dáng thuần trắng lướt qua bầu trời đêm mênh mông, như hai ngôi sao băng, một trước một sau bay đến tựa như giẫm lên ánh sao, băng qua ánh trăng.
Mắt Trường Tôn Sách sáng lên: “Hạ Lan Hi, Tống Tầm! Các ngươi cũng biết đường về đấy!”
Hạ Lan Hi nhẹ nhàng hạ xuống mái nhà cùng Tống Huyền Cơ, không hiểu sao lại phải đáp xuống mái nhà, có lẽ như vậy trông lạnh lùng kiêu ngạo, hợp với phong thái Vô Tình Đạo hơn.
Hạ Lan Hi liếc Trường Tôn Sách, nhìn xuống từ trên cao: “Phế vật.”
Trường Tôn Sách “phì phì phì” nhổ bụi đất trong miệng, bực dọc: “Được rồi, ngươi giỏi! Ngươi giỏi thì vào mà đánh đi!”
Hạ Lan Hi còn chưa kịp động, Chúc Như Sương đã kịp phản ứng, không biết từ lúc nào rút kiếm ra khỏi vỏ, kiếm khí như sương giá vẽ một đường cong băng giá qua cổ “Lâm Đạm.”
“Hử?” Đầu của “Lâm Đạm” lắc lư trên cổ sắp đứt nhưng vẫn có thể nheo mắt nhìn Chúc Như Sương: “Nhẫn tâm vậy sao?”
“Người vô tình đạo, chưa bao giờ có trái tim.”
“Thật vậy sao?” “Lâm Đạm” nở một nụ cười ngọt ngào, “Thế thì ta muốn xem, nếu hai đồng môn duy nhất của ngươi chết, ngươi có buồn cho họ không.”
Sắc mặt Chúc Như Sương thoáng biến đổi: “Ngươi…”
Hạ Lan Hi đứng sau Tống Huyền Cơ, thò đầu ra nhìn trận chiến.
Nhát kiếm dùng hết toàn bộ linh khí của Chúc Như Sương dường như vẫn không gây được tổn thương thực sự cho “Lâm Đạm.” gã lại hòa tan thân mình, chất nhầy thấm xuống đất biến mất không dấu vết.
Hạ Lan Hi nhận xét công bằng: “Ừm? Quả là một đối thủ mạnh mẽ.”
Nói xong, một tiếng thét giận dữ vang lên trời cao.
“Hạ Lan Hi—Ta nguyền rủa tổ tiên nhà ngươi!” Trường Tôn Sách bị tiêu chuẩn kép của Hạ Lan Hi chọc tức đến gần thổ huyết, “Nuốt lại chữ ‘phế’ vừa rồi của ngươi, rồi xin lỗi ta!”
Hạ Lan Hi vô cùng vui vẻ: “Xin lỗi.”
Trường Tôn Sách: “…” Kỳ lạ thật, sao hắn vẫn thấy bị xúc phạm?
Chúc Như Sương cau mày bước tới một bước, vừa định mở miệng chợt liếc thấy gì đó: “Cẩn thận!”
Trường Tôn Sách nhanh chóng đảo mắt xung quanh, đầu quay đến mức gần như để lại bóng hình: “Cẩn thận cái gì nữa đây!”
Vành tai Hạ Lan Hi khẽ động, bắt được âm thanh chất nhầy cuộn xoắn. Y quay phắt lại, quả nhiên nhìn thấy mặt đất sau lưng Tống Huyền Cơ đang phập phồng lên xuống quỷ dị, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bật lên khỏi mặt đất.
Hạ Lan Hi vội kêu lên: “Tống Huyền Cơ!”
Hai người đạo hữu liên tiếp nhắc nhở, nhưng Tống Huyền Cơ vẫn đứng nguyên tại chỗ, chỉ hơi nghiêng đầu nhìn.
“Lâm Đạm” lại hóa thành hình người, muốn nhân lúc sơ hở tấn công Tống Huyền Cơ khiến hắn trở tay không kịp. Nhưng ngay khi gã dốc toàn lực định lao ra, cảnh vật đột nhiên tĩnh lặng.
Gió tuyết nổi lên từ hư không mang theo hơi lạnh ngàn dặm chỉ trong nháy mắt bao phủ trời đất. Mặt đất đóng băng dày, hơi thở gần như cô đặc thành thực thể, băng tinh phản chiếu ánh trăng đẹp đến kinh tâm động phách.
Tuyết lẳng lặng rơi, lạnh thấu xương, vùng Tây Châu nóng bức ngàn năm, khoảnh khắc này cuối cùng đã được chứng kiến một mùa đông rét đậm.
Tống Huyền Cơ hạ mắt thoáng nhìn qua Trường Tôn Sách nhếch nhác, ánh mắt lạnh lùng như thầm khinh bỉ thốt ra một chữ “phế.”
Trường Tôn Sách đỏ mặt, môi mấp máy nhưng lại ngậm chặt miệng.
Nhìn “Lâm Đạm” bị đông cứng tại chỗ, giữ nguyên tư thế buồn cười, Hạ Lan Hi chợt hối hận. Ban nãy lẽ ra y không nên nói “Tống Huyền Cơ!” mà nên nói “Tống Huyền Cơ.” thì đúng hơn.
Tống Huyền Cơ quay lại, nhìn “Lâm Đạm”: “Quỷ Tướng Ngữ đâu?”
Trường Tôn Sách đang run cầm cập vì lạnh cuối cùng cũng tìm được cơ hội lên tiếng: “Ngươi phải ‘rã băng’ miệng gã ra, không thì làm sao gã nói chuyện được?”
Tống Huyền Cơ cho “Lâm Đạm” một cơ hội để nói. Lớp băng trên mặt “Lâm Đạm” lập tức nứt vỡ, gã nhìn lướt qua Hạ Lan Hi, Tống Huyền Cơ, và Trường Tôn Sách, rồi bất ngờ bật cười.
“Đệ tử đắc ý của viện Vô Tình Đạo… hừ.” Khuôn mặt “Lâm Đạm” méo mó, như thể có vô số con rắn nhỏ đang bò dưới lớp da gã: “Các người đúng là đám thiên chi kiêu tử đáng ghét ngàn năm không đổi.”
Hạ Lan Hi ở phía sau Tống Huyền Cơ khẽ nhíu mày.
Cuối cùng ánh mắt của “Lâm Đạm” dừng lại trên người Chúc Như Sương, gã đột nhiên nhếch môi khẽ cười: “Mỹ nhân, lần sau đến lượt ta cưới ngươi nhé.”
Nói rồi, “Lâm Đạm” nhắm mắt, cơ thể gã nhanh chóng hóa thành một đống chất lỏng nhớp nháp ngay trước mắt mọi người.
Nhưng không giống lần trước, lần này đống chất nhầy ấy không thể nhúc nhích quay cuồng nữa, chỉ như nước chầm chậm lan ra, một lúc sau thì ngừng hẳn. Ở giữa vũng chất lỏng có một chiếc sừng rồng đỏ thẫm bị gãy nằm lại.
Trời vừa tảng sáng, phương đông hửng lên sắc trắng, Lâm phủ nhộn nhịp vui mừng ban đầu giờ người đi nhà trống, chỉ còn lại cảnh tượng bừa bộn khắp nơi.
Trường Tôn Sách lại một lần nữa không về nhà, mà đi theo ba người Vô Tình Đạo trở về nhà trọ trước đó.
Dưới ánh bình minh, con phố dài yên ắng. Hạ Lan Hi đi ở giữa, bên trái là Tống Huyền Cơ, bên phải là Chúc Như Sương, phía trước là Trường Tôn Sách. Ba người Vô Tình Đạo vẫn giữ im lặng như mọi khi, trong khi Trường Tôn Sách không chút ngại ngùng lấy bùa truyền âm ra liên lạc với viện trưởng Hỗn Thiên Đạo trước mặt họ, thể hiện thế nào là tình thầy trò đúng nghĩa.
“Chuyện đã giải quyết thuận lợi, 【Quỷ Tướng Ngữ】 cũng không bị mất, Tống Tầm giữ rồi. Viện trưởng cứ yên tâm, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của con… Đúng đúng, vai trò của con rất lớn trong chuyện này… Gì ạ? Ngài hỏi ai trong con và đám người Vô Tình Đạo có công lớn hơn? Cái này còn tùy góc nhìn thôi, chẳng hạn nếu không phải con nhắc Tống Huyền Cơ một lần cuối để tà linh mở miệng, có lẽ chúng ta đã mất một manh mối quan trọng…”
Hạ Lan Hi thực sự không thể nghe thêm nữa, dừng bước: “Chúc Như Sương.”
Tống Huyền Cơ và Chúc Như Sương đồng thời dừng lại, nhìn về phía y.
Hạ Lan Hi nói: “Đến phòng ta, ta có chuyện muốn bàn.”
Chúc Như Sương ngập ngừng một lúc, rồi gật đầu.
Hạ Lan Hi quay sang Tống Huyền Cơ: “Ngươi nên báo cáo chuyện này cho Giang viện trưởng.”
Nhanh nhanh lên, đừng để Trường Tôn Sách chiếm hết công lao!
Hạ Lan Hi tưởng lại sẽ nghe một chữ “Ừ”, không ngờ Tống Huyền Cơ đáp liền bốn chữ: “Không cần ngươi dạy.”
Chúc Như Sương theo Hạ Lan Hi trở về phòng, chưa đợi Hạ Lan Hi mở lời, hắn đã nói: “Diễn biến sự việc, ngươi và Tống Huyền Cơ hẳn đều biết rồi chứ?”
“Ừm,” Hạ Lan Hi cẩn thận đặt một lớp cách âm quanh phòng, đáp: “Trừ một vài chi tiết nhỏ.”
“Chi tiết…” Chúc Như Sương nghiêng đầu, khẽ nói: “Cũng chẳng có gì đáng nói.”
Hạ Lan Hi thực ra muốn hỏi rõ cách Chúc Như Sương gặp “Lâm Đạm”, cũng như ba năm họ cùng nhau trải qua trong Phù Sinh Như Mộng, nhưng rõ ràng hắn không muốn nhắc đến, y cũng không ép buộc.
“Được, chúng ta nói chuyện khác.” Hạ Lan Hi cố nhịn suốt đường đi, cảm thấy sắp nổ tung: “Ngươi không thấy hôm nay ngươi nói nhiều quá sao?”
“Ồ, ngươi hỏi cái này.” Ánh mắt Chúc Như Sương thoáng di chuyển, hơi chút lúng túng: “Là nước ớt nhiều lời của Trường Tôn Kinh Lược, ta mượn dùng một chút.”
“Đừng có đùa!” Hạ Lan Hi chăm chú nhìn Chúc Như Sương, không bỏ qua bất kỳ cảm xúc nào thoáng hiện trên mặt đối phương: “Ta đã kiểm tra rồi, vốn dĩ chẳng có ‘nước ớt nhiều lời’ gì cả, chỉ là nước ớt thường thôi, Trường Tôn Sách mua phải thuốc giả!”
Chúc Như Sương hơi sửng sốt: “Sao lại thế?” Hắn nhanh chóng nhận ra không ổn: “Nhưng lời của ngươi cũng…”
Hạ Lan Hi quả quyết ngắt lời: “Hiện tại, là ta đang hỏi ngươi.”
Chúc Như Sương khẽ mở môi, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ thở dài nhẹ: “Được rồi.”
Hạ Lan Hi mơ hồ cảm thấy điều gì đó. Chúc Như Sương nhìn y nở một nụ cười xấu hổ: “Thực ra, ta không phải là người ít nói kiệm lời như ngươi và Tống Huyền Cơ. Chỉ là vì tĩnh tâm tu đạo, đành phải làm vậy.”
Hạ Lan Hi: “…”
“Dù sao sau chuyện này, viện Vô Tình Đạo cũng chẳng còn chỗ cho ta nữa. Khi trở về Thái Hoa Tông báo cáo, chắc ta sẽ…” Chúc Như Sương cụp mi, tự giễu cười: “Giờ nghĩ lại, những ngày cuối cùng nếu có thể ở cạnh các ngươi trong bộ dạng thật cũng không tệ. Nhưng ngươi yên tâm, ta biết ngươi và Tống Huyền Cơ thích yên tĩnh, nếu không cần thiết, ta tuyệt đối không làm phiền.”
Hạ Lan Hi: “……”
Chúc Như Sương thấy sắc mặt Hạ Lan Hi lúc đỏ lúc trắng, nghĩ là lời thú nhận bất ngờ của mình khiến đối phương sợ, lo lắng hỏi: “Hạ Lan Thời Vũ? Ngươi không sao chứ?”
Hạ Lan Hi đặt tay lên ngực, suýt nữa thì thổ huyết không nói thành lời: “Ngươi… ta… chúng ta… Chúc Vân sao ngươi không nói sớm!”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com