Chương 11
Chương 11 Chương 11
Mặc dù đã đoán được Chúc Như Sương có thể cũng giống như mình, ẩn giấu bản tính trong Viện Vô Tình Đạo từ lâu, nhưng khi nghe đối phương tự mình thừa nhận, Hạ Lan Hi vẫn không khỏi bi thương, vui buồn lẫn lộn như trời đất đảo điên.
Đã một năm rồi, y ở Thái Hoa Tông lẻ loi cô độc, lặng lẽ ít nói suốt cả năm trời.
Thời điểm còn chưa tích cốc, các đệ tử của những đạo viện khác kết bè kết đội cùng nhau đến nhà bếp ăn uống, còn y thì lặng lẽ mang cơm về tiên xá ăn một mình.
Gặp phải bài tập khó giải, y không có ai để hỏi han hay thảo luận, chỉ có thể dựa vào việc tra cứu sách cổ, tự mình tìm tòi.
Lúc mới nhập tông, y bị các đạo hữu “ mê cái đẹp” của Viện Hợp Hoan Đạo quấy rầy, không những không thể mắng cho hả giận, mà ngay cả một người đứng bên cạnh nghe y tâm sự cũng chẳng có. Đến nỗi hơn mười tuổi đầu, nửa đêm y vẫn phải dùng bùa truyền âm tìm mẹ để than phiền, tố cáo.
Đủ loại chuyện như thế, nghĩ lại mà thấy kinh. Y đã quen với lối sống này, cũng đã mạnh mẽ đến mức không ai trong Thái Hoa Tông dám động tới. Bây giờ đột nhiên biết được, đáng lẽ y có thể kết bạn ở Viện Vô Tình Đạo.
Y thật sự muốn khóc.
Chúc Như Sương cũng đâu ngốc, thấy Hạ Lan Hi phản ứng mạnh như vậy, lập tức hiểu ra, ngạc nhiên thốt lên: “Chẳng lẽ ngươi cũng…”
Hạ Lan Hi rưng rưng gật đầu: “Ta cũng vậy, ta cũng vậy! Chúc Vân, ngươi… ngươi có biết suốt một năm qua ta đã sống thế nào không ?! Ngươi có biết không?!”
Trong lòng Chúc Như Sương cũng chấn động không kém, thậm chí còn nhiều hơn: “Nhưng… nhưng ngươi hoàn toàn không để lộ điều gì cả. Ta luôn nghĩ ngươi và Tống Huyền Cơ là những người được Vô Tình Đạo tuyển chọn, còn ta chỉ là người được chọn cho đủ số thôi.”
“Thật sao? " Nghe Chúc Như Sương nói vậy, Hạ Lan Hi lại cảm thấy vui mừng: “Có lẽ là vì ta quá giỏi giả vờ, đã lừa được ngươi rồi. Thật ra ta rất thích nói chuyện, một khi nói nhiều lên có thể nói đến khi môi của Trường Tôn Sách khô nứt luôn, ngươi tin không?”
Chúc Như Sương không nhịn được mà cười khanh khách.
Lần đầu tiên Hạ Lan Hi thấy Chúc Như Sương cười như vậy, cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ, trăm mối cảm xúc dâng trào: “Ta vẫn luôn muốn gần gũi với các ngươi, trước khi nhập tông còn chuẩn bị quà cho các ngươi. Sinh nhật của Tống Huyền Cơ, đêm hôm khuya khoắt ta thừa dịp hắn ngủ say chạy đi đưa điểm tâm cho hắn, ai ngờ lại bị hắn tưởng là tên trộm, rượt đuổi mấy con phố… Ta thật sự muốn nói chuyện nhiều với các ngươi nhưng các ngươi ai cũng lạnh lùng, ta sợ quấy rầy các ngươi, càng sợ các ngươi không để ý đến ta… Ta… ta thật sự rất đau khổ!”
Chúc Như Sương nhìn Hạ Lan Hi đầy trìu mến, nói: “Ta không ghét nói chuyện nhưng cũng không phải rất thích, khi ở một mình lại thấy yên bình tự tại. Dù vậy, ở Viện Vô Tình Đạo cũng không tránh khỏi có những lúc khó khăn. Tính cách của ngươi sôi nổi như vậy, một năm qua đã trải qua thế nào…” Đang nói, Chúc Như Sương chợt nghĩ đến một chuyện: “Trước đây ta nghe ca ca nói có một y tu nổi tiếng ở Kim Lăng chủ động đến khám bệnh – có phải là ngươi sắp xếp không?”
Hạ Lan Hi muốn giấu chuyện này, nhưng Chúc Như Sương thông minh như vậy, biết không thể che giấu, đành lẩm bẩm đáp “Ừm.” Ngay sau đó lại hốt hoảng phỉ nhổ bản thân, sao lại thế này, y lại quen miệng nói “Ừm” rồi sao?!
Hạ Lan Hi vội vàng đổi cách trả lời: “Ừm ừm, là ta, là ta đấy!”
Chúc Như Sương không cười nữa, ánh mắt thoáng chút áy náy: “Lỗi ở ta, suốt một năm qua chưa bao giờ bộc lộ bản tính thật ở Thái Hoa Tông. Xin lỗi ngươi, Thời…Thời Vũ…”
Lần đầu tiên nghe đạo hữu gọi tên tự của mình, Hạ Lan Hi có chút ngượng ngùng: “Ôi, đừng, đừng mà, sao ngươi lại xin lỗi chứ. Nếu nói vậy, ta cũng có lỗi với ngươi.”
Vừa rồi chẳng qua chỉ là vì xúc động mà y trách Chúc Như Sương không nói sớm, nhưng chẳng phải bản thân y nhưng cũng đã giả vờ suốt một năm đó sao. Hai người đồng môn đã lâu, ngày ngày gặp gỡ, gần gũi như hình với bóng, vậy mà đến hôm nay, Hạ Lan Hi mới nhận ra Chúc Như Sương lại là người ấm áp như thế.
Không kịp chuẩn bị, trong đầu y đột nhiên hiện lên hình ảnh Tống Huyền Cơ, rồi đứng bật dậy.
Chúc Như Sương bị y làm hoảng sợ: “Sao vậy?”
Hạ Lan Hi nghiêm nghị nói: “Chúc Vân, ngươi nghĩ liệu Tống Huyền Cơ có giống chúng ta, cũng có một mặt khác mà người ngoài không biết không?”
Chúc Như Sương suy nghĩ, hình dung dáng vẻ Tống Huyền Cơ như băng tuyết lạnh lẽo, ngẫm một lát rồi đáp: “Chắc không đâu?”
Hạ Lan Hi vừa cúi đầu trầm tư vừa đi qua lại trong phòng: “Không được, ta tò mò quá rồi, nhất định phải làm rõ chuyện này.”
Chúc Như Sương suy nghĩ rồi đề nghị: “Hoặc là, ngươi có thể hỏi người nhà Tống Huyền Cơ, xem trước khi nhập Viện Vô Tình Đạo hắn là người thế nào.”
“Nhưng Tống Huyền Cơ là người Cô Tô, ngoài hắn ra ta đâu quen ai ở Cô Tô.” Trong đầu Hạ Lan Hi chợt loé lên ý tưởng, chân khựng lại: “Xem ra, đã đến lúc ta thể hiện mối quan hệ mạnh mẽ đáng tin cậy trong Tam Giới rồi.”
Nhà Hạ Lan ở Kim Lăng, đừng nói trong Kim Lăng, kể cả nhìn ra khắp Cửu Châu cũng là một gia tộc hàng đầu. Chúc Như Sương háo hức nhìn Hạ Lan Hi lấy bùa truyền âm ra dùng, trong lòng đoán thử vài cái tên vang danh Cửu Châu, cũng không biết Hạ Lan Hi muốn tìm ai trong số đó.
Bùa truyền âm vừa kích hoạt, một giọng nữ cất lên: “Hi nhi?”
Hạ Lan Hi: “Mẹ!”
Chúc Như Sương: "... À, được rồi.”
Hạ Lan phu nhân: "Đã xảy ra chuyện gì, sao lại tìm ta vào giờ này?”
Hạ Lan Hi: “ Mẹ, người có chơi thân với tỷ muội nào ở Cô Tô không? Con có chuyện cần nhờ người giúp dò hỏi, gấp lắm, cấp bách lắm!”
Hạ Lan phu nhân: "Hử?”
Bùa truyền âm cháy hết, Chúc Như Sương cười bảo: “Thời Vũ, sao ngươi sốt sắng thế, ngươi để tâm đến bản tính của Tống Huyền Cơ đến vậy sao?”
Hạ Lan Hi ngẫm nghĩ một lát rồi thành thật đáp: “Cũng không để tâm lắm, chỉ là hơi chút thôi.”
Chúc Như Sương gật đầu, nói: “Thế cũng tốt, nếu Tống Huyền Cơ không lạnh lùng như hắn thể hiện, sau này khi ta rời Thái Hoa Tông, ít ra ngươi vẫn có hắn làm bạn, sẽ không đến nỗi lẻ loi một mình.”
Hạ Lan Hi không vui nhíu mày: “Không hiểu sao ngươi cứ nghĩ mình nhất định sẽ bị trục xuất nhỉ? Chuyện đã giải quyết ổn thỏa rồi, ‘Quỷ Tướng Ngữ’ cũng không bị mất, dù trong mộng cảnh ‘Phù Sinh Như Mộng’ ngươi đã kết duyên với Lâm Đạm, thì đó cũng chỉ là chuyện trong ảo cảnh, không thể tính là phá giới Vô Tình được.”
Ánh mắt Chúc Như Sương tối lại, như chứa đựng nỗi khổ khó nói thành lời: “Ta nói vậy, tất nhiên có lý do của ta.”
Trong chốc lát, Hạ Lan Hi cũng không biết an ủi thế nào: “Chúc Vân…”
Thấy tinh thần Hạ Lan Hi lại sa sút, Chúc Như Sương phấn chấn tinh thần, mỉm cười: “Đừng nhắc đến chuyện đó nữa, việc rời tông hay không, sau khi ta trở lại Thái Hoa Tông sẽ do Giang viện trưởng quyết định. Thời Vũ, ngươi đã làm xong bài tập chưa, có thể cho ta mượn xem bài ‘Cơ Quan Học’ không?”
……
Hạ Lan Hi và Chúc Như Sương nói chuyện, Hạ Lan Hi hận không thể bù lại những gì chưa từng tâm sự với đạo hữu suốt một năm qua.
Hai canh giờ trôi qua, dù Chúc Như Sương không phải đau khổ cầu xin như Giải Hoằng, nhưng cũng đến mức hai mắt vô thần, ý thức tan dã. Hạ Lan Hi cũng không muốn làm khó hắn, nhưng miệng y thật sự không thể ngừng lại.
Ở Kim Lăng, dù có mẫu thân, Giải Hoằng và những người khác thay phiên trò chuyện, nhưng những người đó cũng không phải đệ tử Thái Hoa Tông, nên không thể đồng cảm nhiều chuyện.
Còn Chúc Như Sương lại khác, hắn có thể hiểu từng chi tiết Hạ Lan Hi nói, chẳng hạn như tiết ‘Cửu Châu Sử’ chán đến mức nào, vì sao viện trưởng Viện Hợp Hoan Đạo luôn dùng ánh mắt đó nhìn họ, tiên xá của Viện Vô Tình Đạo có thể sửa sang lại thì tốt rồi, và…
Có phải một năm nay Tống Huyền Cơ càng ngày càng đẹp hay không?
Sau khi Chúc Như Sương không thể tiếp tục nói được nữa, hai người quay lại nói về chính sự. Qua lời kể của Chúc Như Sương, Hạ Lan Hi đã biết toàn bộ sự việc về "Quỷ Tướng Ngữ", điều này không khác gì so với những suy đoán trước đó của y.
Người huynh trưởng duy nhất của Chúc Như Sương mắc phải một căn bệnh hiểm nghèo, mỗi ngày đều cần những loại dược liệu đắt đỏ để duy trì sự sống. Mỗi năm đệ tử của Thái Hoa Tông chỉ được về nhà một lần vào dịp Tết, vì muốn gom góp tiền thuốc cho huynh trưởng, Chúc Như Sương không về nhà mà thay vào đó đi về Tây Châu xa xôi, tiếp nhận lệnh treo thưởng của nhà họ Lâm ở Xích Chương Đường.
Sau đó, Chúc Như Sương tiến sâu vào biển cát, dựa theo manh mối của nhà họ Lâm cung cấp mà tìm được tung tích của Lâm Đạm.
“Khi ta gặp Lâm Đạm, gã đã kiệt sức, chỉ còn hơi thở thoi thóp,” Chúc Như Sương uống một ngụm trà lớn, nói: “Ta muốn đưa gã ra khỏi sa mạc, nhưng gã lại kiên quyết nói rằng mình đã đánh mất một vật rất quan trọng, nếu không tìm lại được thì tuyệt đối không chịu rời đi.”
Hạ Lan Hi: “Sau đó gã cố tình dẫn ngươi đến mộ của Phù Tự tiên quân?”
Chúc Như Sương: “Đúng vậy. Nhớ lại thì, ta e rằng ta chưa từng gặp qua công tử nhà họ Lâm. Ngay từ đầu, kẻ đồng hành với ta chính là… ‘nó’. ‘Nó’ biết rằng bản thân không thể vượt qua thử thách mà Phù Tự tiên quân đã đặt ra, vì thế cần một đệ tử của Thái Hoa Tông làm bạn đồng hành – và ‘nó’ đã tìm đến ta.”
Lúc này, Hạ Lan Hi không thể không cảm thán rằng Phù Tự tiên quân thực sự là người dụng tâm khổ cực. Người khác chắc hẳn sẽ bày ra muôn vàn hiểm nguy cùng các cơ quan giết người và những sinh vật kỳ dị chết chóc, nhưng Phù Tự tiên quân lại chỉ nhấn mạnh vào hai chữ "thiện niệm". Điều này khiến cho dù "nó" có thần thông đến mấy, cũng không thể một mình tiến vào thần điện cuối cùng.
“Nhưng có một điều ta không hiểu.” Hạ Lan Hi tựa cằm xuống bàn, dáng vẻ vô cùng thoải mái: “Tuy rằng Tống Huyền Cơ rất lợi hại, nhưng ‘nó’ cũng không phải không có khả năng phản kháng, tại sao chỉ cần Tống Huyền Cơ ra tay, ‘nó’ lại từ bỏ việc chống cự?”
Chúc Như Sương ngẩn người, nhấp một ngụm nước: “Ý ngươi là?”
“‘Nó’ dường như không ngại việc chúng ta mang ‘Quỷ Tướng Ngữ’ về Thái Hoa Tông,” Hạ Lan Hi nói, “Hoặc có thể nói, ‘nó’ muốn chúng ta đưa ‘Quỷ Tướng Ngữ’ về Thái Hoa Tông.”
Chúc Như Sương nhớ lại tình cảnh lúc đó: “Những kẻ thiên chi kiêu tử các ngươi thật là ghê tởm suốt hàng trăm năm nay không thay đổi gì cả’…‘Nó’ dường như rất căm ghét đệ tử Thái Hoa Tông. Nhưng đó là Thái Hoa Tông, ở ba giới Cửu Châu này, ai có thể ngông nghênh ở Thái Hoa Tông chứ.”
“Không nghĩ ra nổi.” Hạ Lan Hi ngồi thẳng dậy, duỗi người một cái: “Nhưng nếu ta có thể nghĩ đến điều này, chắc chắn Tống Huyền Cơ cũng nghĩ tới. Hắn sẽ nói với Giang viện trưởng, chuyện sau này cứ giao cho các viện trưởng bận tâm vậy!”
Ngày hôm sau, là ngày đệ tử Thái Hoa Tông trở lại tông môn. Hạ Lan Hi vốn định cùng hai vị đạo hữu cưỡi kiếm trở về, không ngờ nhà Trường Tôn lại hào phóng hết mức, không những sai người mang đến nhiều đặc sản Tây Châu, mà còn điều luôn cả thuyền tiên mà nhà Trường Tôn dùng xuất hành hằng ngày để rước bọn họ.
Thuyền tiên của nhà Trường Tôn nhìn chung không khác mấy so với thuyền hoa ở dân gian Kim Lăng, chỉ là phong cách có phần mạnh mẽ hơn. Không có những chi tiết chạm trổ hay gấm vóc, nhưng có hai tầng lầu, huy hiệu của nhà Trường Tôn hiên ngang trước gió, đầy khí thế uy vũ.
Trường Tôn Sách mặc lên bộ đồng phục màu đen ánh kim độc quyền của Viện Hỗn Thiên Đạo: “Đạo hữu, mời lên.”
Ba người Vô Tình Đạo đứng thẳng cạnh nhau, y phục trắng như tuyết, mặt mày lạnh lùng, không nhúc nhích.
Chúc Như Sương: “Vô sự hiến ân cần.”
Hạ Lan Hi: “Phi gian tắc đạo.”
(* Không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải gian cũng là trộm)
Trường Tôn Sách: “…” Hắn nên mang theo nước ớt nhiều lời, có gì thì cho ba mỹ nhân Vô Tình Đạo ngửi vài lần.
Tống Huyền Cơ: “Có chuyện gì?”
Hạ Lan Hi vô thức tiếp lời: “Cứ nói thẳng đi.”
Trường Tôn Sách hít sâu một hơi, nói: “Lần này ta cũng giúp các ngươi không ít, chẳng lẽ các ngươi không nên trả ơn chút sao?”
Hạ Lan Hi: “Tống Huyền Cơ đã đưa bài tập cho ngươi chép rồi.”
“…Cái đó không tính!” Trường Tôn Sách xoa tay, nóng lòng muốn thử: “Ta muốn các ngươi chân thành mời ta đến Vô Tình Đạo chơi một ngày.”
Hạ Lan Hi cứ tưởng Trường Tôn Sách sẽ đòi hỏi điều gì quá đáng, ai ngờ chỉ có vậy? Huynh đệ à, có phải nguyện vọng của ngươi là quá tầm thường không? Y nhìn Trường Tôn Sách thật sâu, xoay người bước lên thuyền tiên, để lại ba chữ đầy ẩn ý: “Đừng hối hận.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com