Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

7


Trần tổng nở nụ cười, nàng đã thật lâu không cười thoải mái như vậy, tiếng cười hài lòng quanh quẩn trên ban công, hù dọa thiếu nữ phòng bên sợ đến gắt gao nhéo chăn.

Trịnh Đan Ny thấy Trần tổng nở nụ cười biết nhiệm vụ của bản thân rốt cuộc hoàn thành, nàng lại bò vào ổ chăn cảm thấy mỹ mãn mà ngủ như chết.

Trần tổng nằm trên giường, nàng đối mặt Trịnh Đan Ny, nương đèn đầu giường, lần đầu tiên tinh tế quan sát ngũ quan của nàng.

Trịnh Đan Ny thích để mặt mộc, trẻ tuổi quả thật ban tặng nàng nền tảng phi thường tốt, dưới ánh đèn có chút phiếm quang, lông mi thật dài giống như trẻ con, môi của nàng rất mỏng, Trần tổng đã từng nghe nói qua người có đôi môi mỏng chắc chắn bạc tình, liên tưởng đến những lời nàng đã từng nói, sau này hẳn cũng là một quả yêu nghiệt, mũi rất cao, hình thái của mũi trái lại có vài phần tương tự Lâm Gia Bội, nghĩ đến Lâm Gia Bội Từ tổng thở dài.

Một đêm này tuy rằng cũng không ngủ tốt, nhưng Trần tổng rốt cuộc là ngủ được vài giờ.

Ngày thứ hai chính là thời gian chính thức đàm phán.

Trần tổng kinh ngạc phát hiện một mặt bất đồng của Trịnh Đan Ny, tựa hồ vừa đến trường hợp chính thức loại này nàng liền không còn hồ đồ như bình thường, sáng tạo lại nhanh nhẹn, chỉ cần một ánh mắt của nàng Trịnh Đan Ny  liền biến nên làm thế nào. Loại linh mẫn này cũng không phải do kinh nghiệm làm việc, rất lớn có thể là xuất từ trải nghiệm ở gia đình, phụ mẫu bồi dưỡng...

Trịnh Đan Ny hôm nay cũng thực sự mê gái một lần, không những được nhìn hỗn huyết tỷ tỷ Lâm Gia Bội, còn có thể nhìn một mặt quyết đoán của Trần tổng, nhất là hai ngự tỷ tranh phong tương đối ngươi tới ta đi, hình ảnh đó quá đẹp mắt rồi.

Đàm phán kết thúc, song phương cơ bản thoả mãn đối với kết quả, Trần tổng bởi vì tối qua thiếu ngủ có chút mệt mỏi, nàng về khách sạn nghỉ ngơi trước, Trịnh Đan Ny lại không chịu ngồi yên, đi dạo xung quanh hội quán, không nghĩ tới để nàng nhìn thấy một màn kịch liệt.

Trước xe thể thao hồng sắc, Lâm Gia Bội đang ấn lấy một mỹ nữ Hoa kiều hôn đến lửa nóng, tay theo đùi hăng hái sờ soạng , mỹ nữ Hoa kiều hưởng thụ híp mắt thỉnh thoảng phát ra vài tiếng rên rỉ câu người, Trịnh Đan Ny nhìn đến đôi mắt đều thẳng, nàng hiện tại rốt cục tin tưởng phim Mỹ không phải tất cả đều là hư cấu.

Trịnh Đan Ny chăm chú nhìn nhìn một lúc, Lâm Gia Bội rốt cục phát hiện ra nàng, Lâm Gia Bội trái lại lơ đểnh, nàng vô cùng khêu gợi sờ môi mình một chút, phất phất tay với Trịnh Đan Ny .

Trịnh Đan Ny bật người chạy đến,
Mà nữ nhân Hoa kiều thấy trịnh bật người muốn đi, dáng vẻ "nàng đã biết', mà cáo biệt.

Lâm Gia Bội cười híp mắt nhìn Trịnh Đan Ny, Trịnh Đan Ny hôm nay mặc một bộ váy dài màu trắng vô cùng thục nữ rụt rè, cả người có vẻ thanh xuân tịnh tịnh, tóc xỏa trên vai, lại thêm một phần tư vị nữ nhân. Trịnh Đan Ny tất nhiên là cảm giác được ánh mắt thưởng thức của Lâm Gia Bội, nàng có chút xấu hổ.

Cuối cùng Lâm Gia Bội đưa Trịnh Đan Ny  đến một quán cà phê.

Hai người ngươi tới ta đi trò chuyện đến hài lòng, đến cuối cùng, Lâm Gia Bội nhịn không được hỏi Trịnh Đan Ny:

"Ngày đó tôi nói chuyện với Trần Kha, vì sao em không tán thành?"

Trịnh Đan Ny ăn bánh Pizza nhìn Lâm Gia Bội:

"Thật ra rất đơn giản a, giống như mỗi người đều có tín ngưỡng khác nhau, cũng không bài xích lẫn nhau, nhưng rốt cuộc sẽ có kiên trì của bản thân."

Lời của Trịnh Đan Ny khiến Lâm Gia Bội lật qua lật lại tiêu hóa hơn nữa ngày, nàng nhìn dáng vẻ ăn bánh khả ái của Trịnh Đan Ny, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt của nàng:

"Khả ái muốn chết."

Khuôn mặt Trịnh Đan Ny đỏ bừng, giọng nói của nàng nũng nịu:

"Trước đây tôi vẫn muốn gặp được một mỹ nữ huyết giống như chị, có phong phạm có nhan sắc lại có tiền, cảm giác đó nhất định là vô cùng bá đạo."

"Em thích tôi?" Lâm Gia Bội kiêu ngạo mỉm cười, trịnh nghe xong giật mình, nàng vội vã lắc đầu:

"Không thích không thích nghìn vạn lần đừng hiểu lầm, nếu như để Trần tổng biết nhất định giết tôi."

"Vì sao không thích?"

Lâm Gia Bội phong tình vạn chủng nhìn Trịnh Đan Ny:

"Em không phải cảm thấy tôi rất đẹp sao?"

Trịnh Đan Ny gật đầu:

"Đúng vậy, nhưng đẹp thì đẹp, tôi nên giải thích thế nào..... Ách...."

Suy nghĩ một chút, Trịnh Đan Ny thử giải thích:

"Chuyện này giống vậy chị thích chiếc váy màu đỏ, chị đi dạo trung tâm thương mại, thấy thật nhiều chiếc váy màu đỏ, chị đều rất thích, nhưng thích hợp hay không, chỉ có khi mặc ở trên người thì mới biết được."

"OMG!"

Lâm Gia Bội  kinh ngạc vỗ đùi:

"Em là nói em muốn cùng tôi thử xem? Đây là tình thoại kỳ quái nhất tôi từng nghe."

Tình thoại?

Nĩa ăn trong tay Trịnh Đan Ny rơi trên bàn, nàng gấp gáp đến khuôn mặt đỏ bừng:

"Tỷ tỷ, chị đừng hiểu lầm a, tôi thực sự không phải có ý này, huống hồ quan hệ giữa chị và Trần tổng vẫn còn đó, chị như vậy... Chị như vậy tôi không có cách nào xuống đài."

"Nàng vẫn muốn chia tay với tôi." Nhắc tới Trần Kha, biểu tình của Lâm Gia Bội bắt đầu trầm xuống, Trịnh Đan Ny nhìn nàng cuối cùng cũng không nắm lấy lời nàng không tha, thở phào nhẹ nhõm.

"Tỷ tỷ, chị là thực sự thích Trần tổng sao?"

"Dĩ nhiên." Lâm Gia Bội  gật đầu: "Chúng tôi quen biết gần một năm, nếu như không phải đặc biệt thích nàng, tôi thế nào sẽ ngay cả giường cũng chưa từng lên cùng nàng."

...!!!
Trịnh Đan Ny hoàn toàn hóa đá.
Đây quả thực là.... Không thể tưởng tượng nổi!

Lâm Gia Bội ngược lại uống nước đắng:

"Vừa mới bắt đầu lúc gặp gỡ, điều kiện của nàng chính là tất cả dựa theo bước tiến của nàng từ từ sẽ đến. Em nói lúc em đang tình cảm dâng trào người em yêu lại luôn nói với em tiết tấu gì đó, em có cảm giác gì?"

Trịnh Đan Ny suy nghĩ một chút, nói:

"Mất hứng."

"Không sai." Lâm Gia Bội giống như thấy được tri kỷ: "Chính là mất hứng. Về sau chúng tôi cùng một chỗ nửa năm, lúc tôi đi quán ăn đêm gặp một nữ hài, không chịu được mê hoặc nên ngủ với nàng ấy."

Trịnh Đan Ny cúi đầu khuấy cà phê, ai, dùng chân cũng đoán được là sẽ như vậy.

Lâm Gia Bội nhìn Trịnh Đan Ny không nói, giải thích: "Tôi biết nữ nhân Trung Quốc tương đối bảo thủ, nhưng... Nhưng vị trí của Trần Kha thì dạng người nào chưa thấy qua, nàng làm gì phải như vậy? Khó trách ba mươi năm trước đó nàng chưa từng nghiêm túc nói một lần luyến ái kinh tâm động phách."

Trịnh Đan Ny bĩu môi, không tiếp đồng ý cách nói của Lâm Gia Bội:

"Tôi ngược lại cảm thấy Trần tổng càng đáng quý."

"Em nói cái gì?"

Lâm Gia Bội không còn gì để nói mà nhìn Trịnh Đan Ny, Trịnh Đan Ny chăm chú nhìn vào mắt Lâm Gia Bội: "Nàng chỉ là đem thứ tốt nhất giữ lại cho người nàng yêu nhất, có trách nhiệm đối với bản thân, có trách nhiệm đối với người yêu tương lai của mình. Kinh tâm động phách có cái gì tốt, bình bình đạm đạm qua cả đời tốt hơn bất cứ thứ gì."

Lâm Gia Bội mở to hai mắt nhìn Trịnh Đan Ny, lời này nếu như từ trong miệng một phụ nữ ba bốn mươi tuổi nói ra nàng có thể chấp nhận, nhưng nói ra từ miệng một cô gái trẻ tuổi như Trịnh Đan Ny thì.....

Trịnh Đan Ny nhìn dáng vẻ khiếp sợ của nàng liền xấu hổ cúi đầu uống cà phê: "Tỷ tỷ, có phải chị cảm thấy sau khi tôi hàn huyên với chị cho rằng tôi đặc biệt cởi mở hay không, thật ra có một loại người là có tặc tâm không có tặc đảm."

"....Cài này thì thật không có."

Lâm Gia Bội lắc đầu, nàng nhìn Trịnh Đan Ny hỏi:

"Em rốt cuộc trải qua cái gì mới có thể hội sâu sắc như vậy?"

Trịnh Đan Ny ngẩng đầu lên:

"Tôi không trải qua cái gì, chỉ là một đường nhìn tiểu di cùng tiểu di mẹ vô cùng không dễ dàng. Lâm Gia Bội tỷ, chị nói không sai, thân phận địa vị giống như Trần tổng, vòng giao tế nhất định đặc biệt phức tạp, độ ân nhẫn cùng chấp nhận nhất định cũng cao hơn người thường. Nhưng chị không nghĩ tới, càng là như vậy, nàng có thể duy trì dáng vẻ hiện tại lại càng đáng quý."

Lâm Gia Bội có chút ngây ngốc nhìn Trịnh Đan Ny, Trịnh Đan Ny tổng kết:

"Dùng tiếng Trung Quốc mà nói cái này gọi là gần bùn mà không dính bùn, biết là có ý gì không?"

Lâm Gia Bội lắc đầu, Trịnh Đan Ny suy nghĩ một chút, nàng nhìn thoáng qua gan vịt trên bàn, linh cảm đến:

"Nói trực tiếp một chút, giống như một con gà rơi vào trong nước bùn, sau đó chị xách chân nó lên nhưng nó vẫn là một thân lông trắng, không có biến thành quạ đen. Chị hiểu chưa, tỷ tỷ?"

Lâm Gia Bội dừng hơn nữa ngày, nàng chỉ vào đĩa nghiêm túc hỏi Trịnh Đan Ny

"Đan Ny, đó không phải là vịt sao? Yellow, không phải màu vàng sao?"

Trịnh Đan Ny: "......."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com