Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 21: Dã ngoại

Đại loại là....

Ở tập trước, ai ai cũng biết Trần Kha và Trịnh Đan Ny đã.....

Ba chấm ba chấm....

Chính là.....Đã là một đôi ấy mà.
Đối với người trong cuộc và chủ mưu như Đan Ny mà nói thì đây là một điều quá đỗi hạnh phúc và tuyệt vời ông mặt trời, à và cả với Viên Nhất Kỳ , Vương Dịch, bác quản gia, các chị giúp việc và một cơ số người nữa cũng hoan hỉ vô vàn trước tin vui này, vì từ giờ họ sẽ "san sẻ" bớt việc được làm "người thân cận" của Đan Ny sang Trần Kha. Họ sắp đổi đời, tất cả công lao nay là nhờ Trần Kha .

Tuy vậy với đa số những người còn lại thì đây chả khác nào tin sét đánh, như kiểu cuộc sống giờ đã trở nên vô nghĩa, không còn mục tiêu nào để phấn đấu và hướng đến nữa nữa. Ngày ngày sẽ không còn chuyện quyết tâm ngủ sớm sáng hôm sau vác băng rôn đi gào thét, không còn tiết kiệm tiền mua poster của công chúa băng giá nữa. Tin tức thần tượng giới trẻ, con gái rượu của tỉ phú Trịnh đã là hoa có chủ lan nhanh hơn cả tin tức nhóm nhạc nào đến Việt Nam, chỉ trong phút chốc đã chiếm hết các trang nhất mọi tờ báo và kênh truyền hình. Và độ hot của nó cũng được tăng theo cấp số nhân không chỉ bởi cái tên Trịnh Đan Ny mà còn bởi Trần Kha.

Nói qua một chút, trước kia đi đâu người ta cũng chỉ tôn thờ Trịnh Đan Ny, thì dần dần kể từ ngày Trần Kha xuất hiện mọi chuyện cũng khác.
Hâm mộ Đan Ny rất lắm thương đau, vì nàng ta kiêu, ai cũng biết. Một khi hâm mộ nàng thì phải chấp nhận cuộc sống với mỏi cả tay cũng không tới.

Nhưng hâm mộ Trần Kha thì khác hoàn toàn. Ngày ngày đều được thấy Trần Kha nói chuyện, tươi cười ấm áp, hòa đồng với mọi người, đẹp đến mức khiến người ta vừa thấy xa vời nhưng cũng lại vô cùng gần gũi. Và thế là những trái tim tổn thương vì Đan Ny cứ ngỡ, giờ đây họ đã có một tượng đài mới để yêu thương là Trần Kha, thì hiện tại thực đúng là vỡ mộng.

Hai cái tượng đài đẹp nhất hoàn hảo nhất đi yêu nhau.
Có khác gì tuyên bố: Thế giới đã hết người để hâm mộ?
Cuộc đời đúng là trớ trêu thay.

------------------------o.0------------------------

Ngày thứ 23

Trần Kha và Trịnh Đan Ny hôm nay không thể bước chân ra khỏi cửa nhà lấy nửa bước.

- Alo, Kha Kha à? Mình xin nghỉ hộ cậu rồi, không phải đến đâu, mà tốt nhất đừng đến! Nguy hiểm lắm. – Giọng Nhất Kỳ gấp gáp qua điện thoại, xung quanh tiếng la hét nghe rõ mồn một khiến Trần Kha phải để xa ống nghe ra một chút.

- Tiểu thư, hôm nay cô phải nghỉ ở nhà rồi.

Trần Kha thở dài cúp máy, ngẩng lên nhìn bác quản gia đang đứng khép nép trình bày với Đan Ny.

- Cháu biết rồi. – Đan Ny nhún vai một cái, thản nhiên, chuyện nghỉ học với nàng là bình thường, nàng đi học mới là bất bình thường.

Nhất là.

Ở nhà với Kha nữa chứ.
Bảo nàng ở nhà cả đời khéo nàng cũng chịu.
Từ lúc Kha hôn nàng, dù chỉ là chạm môi, cũng đủ khiến trí thông minh của nàng trở về con số 0 tròn chĩnh.

Giờ nàng chẳng thể nghĩ được chuyện gì nữa ngoại trừ ba con người này: Trần Kha , Kha của nàng, và ô sin của nàng.

- Tiểu thư... - Quản gia Trương tiếp lời.

- Chuyện gì nữa?!

- À....Ừm....Về ông chủ.... Ông muốn cô gọi luôn cho ông nói rõ chuyện gì đã xảy ra.

- Cháu sẽ gọi sau. – Đan Ny khẽ cau mày, khuôn mặt thoáng chút lo lắng rồi đáp.

- Nhưng...

- Bác Trương... - Đan Ny bước lại gần quản gia Trương, không muốn để Trần Kha nghe thấy, nàng khẽ hỏi – Bố cháu có nói gì không? Thái độ như thế nào?

- Tôi....Tôi không chắc lắm...Ông chủ có vẻ vẫn bình thản.....Chắc ông nghĩ lần này cũng như những lần khác, không phải thật...

- Tốt. – Đan Ny hí hửng ra mặt – Cứ để bố cháu nghĩ vậy đi, không phải gọi đâu.

- Nhưng mà....lỡ...

- Không ai nói gì thì sẽ không có chuyện gì. – Đan Ny lấy lại dáng vẻ lạnh lùng, liếc đám người hầu rồi nói – Ra ngoài hết đi.

Trần Kha đứng gần thấy Đan Ny cứ thì thầm to nhỏ với quản gia Trương, trong lòng ngờ ngợ không biết có chuyện gì, ngẩng lên lần nữa đã thấy Đan Ny ngồi cạnh từ bao giờ, gương mặt thì gian xảo vô cùng khiến bạn Hoàng thân không khỏi có chút lo sợ....

- Ny Ny....Mọi chuyện ổn chứ?

- Tất nhiên rồi. – Nàng cười hì hì với Trần Kha , rồi choàng tay ôm lấy cổ Trần Kha , tiến sát lại và hôn một cái vào má bạn ấy. Giờ nàng còn mắc thêm một chứng bệnh nữa giống Di Hân. Đó là bệnh cuồng hôn, nhưng bệnh này chỉ phát tác khi ở bên cạnh Trần Kha thôi nhé. Gò má khẽ ửng hồng, giọng nàng nhỏ lại khi nhìn vào mắt Trần Kha – Kha à....

- Ơi?

- Ngày mai Ny Ny phải đi đóng CF rồi.....Ny Ny ứ thích một chút nào hết...

- Sao lại không thích?

- Ny Ny nói rồi còn gì! – Đan Ny bĩu môi, nhéo tai Trần Kha một cái rồi lên giọng – Không phải Kha, không phải Kha ~~

Trần Kha đỏ bừng cả mặt, ngơ ra một lúc rốt cục cũng hiểu Đan Ny muốn nói gì.

A ~~ Đan Ny cũng có nhiều lúc dễ thương quá
Mình sao càng ngày càng dành nhiều tình cảm cho cô ấy như thế này?
Đan Ny nhìn Trần Kha cười tủm tỉm, nàng nhăn nhó nhéo mạnh tai Trần Kha một cái nữa khiến Trần Kha không khỏi bật ra tiếng kêu. Nàng quát:

- Sao Kha không phản ứng gì là như thế nào?!

- Phản ứng gì ???

- Kha để Ny Ny đi đóng CF thân thiết với người khác đúng không?

- Ờ. Có sao đâu? – Trần Kha nhún vai, tỏ vẻ thản nhiên khiến Đan Ny càng như thêm dầu vào lửa.

- Ny Ny không phải thích đi đóng với Nhuận Tích lắm sao? – Trần Kha cười tít cả mắt.

- Kha...Kha..... – Đan Ny tức đến đỏ cả mặt, nàng bối rối nhìn Trần Kha một lúc rồi đưa đến quyết định....

"Phập!"

- Áiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii

Trần Kha kêu ré lên nhưng Đan Ny vẫn nhất quyết không chịu nhả bả vai Trần Kha ra mà còn cắn sâu hơn, nàng nhắm mắt nhắm mũi vào mà nghiến bờ vai tội nghiệp của bạn Kha. Trần Kha đau đến mức chảy cả nước mắt, nhưng cố nhịn thôi không hét nữa, để mặc cho Đan Ny tiếp tục cắn.

Cắn chán rồi lại thôi chứ gì

Quả nhiên, công chúa cắn một lúc, chỉ thấy người Trần Kha run lên chứ không hề kêu gào nữa thì mới bỏ ra, ngẩng đầu nhìn tên ngố cười đần, rồi lại nhìn vết cắn của mình nàng không nhịn được mà lí nhí:

- Đáng ghét. Kha Kha.....

- Kha rất không thích công chúa thân mật với người khác. – Trần Kha đột nhiên lên tiếng, mỉm cười nhìn quả Trứng đang đỏ mặt – Thế nên không cần phải hỏi lại nữa.

- Thật không? – Nàng liếc mắt.

- Ny Ny không tin Kha sao?

- Vậy Ny Ny không đi nữa nhé.

- Đâu có được, Ny Ny. – Trần Kha sửng sốt – Ny Ny đã ký với người ta rồi mà.

- Hủy được mà, Ny Ny chẳng thích một tẹo nào. – Nàng lẫy, dựa sát người vào người Trần Kha.

- Nhưng mà.... – Trần Kha thở dài – Liên quan đến cả bác Trịnh mà.

- Kệ.

- Ny Ny.....

- Kha bảo Kha không thích cơ mà! – Đan Ny đột nhiên bật dậy, ánh mắt sắc lẹm lườm Kha – Không thích sao cứ bắt người ta đi vậy?!

- Vì Kha đã hứa với bác Trương là sẽ thuyết phục được Đan Ny đi nốt lần này. – Trần Kha cười cười giải thích với Đan Ny , cái chính, đó là cô muốn Đan Ny sẽ có trách nhiệm hơn với những gì nàng đã hứa, chứ không phải cứ có tiền rồi là nàng ta thích làm gì cũng được.

Trần Kha muốn đào tạo một Trịnh Đan Ny không đỏng đảnh nữa.

- Kệ ông ta, lão già đáng ghét. – Đan Ny bặm môi, tay đập đập vào cái gối tội nghiệp.

Trần Kha nhìn công chúa.

Không được
Mình biết là dùng lời lẽ thường tình là không dụ được Đan Ny
Phải tìm chiêu khác thôi
Xem nào.

- Ny Ny, nếu Kha đến tận nơi cùng Ny Ny, Ny Ny chịu không?

- Kha đi cùng ý hả?

- Ừ, như vậy, Nhuận Tích sẽ chẳng là cái gì hết....

- Nhưng mà....

- Lại có chuyện gì à? – Trần Kha cúi thấp đầu xuống, lo lắng hỏi.

- Làm sao chúng ta ra ngoài được. -
Phải rồi, Trần Kha chột dạ, sao bạn ấy lại có thể quên mất chuyện này được nhỉ?

Giờ mà tìm cách ra ngoài chỉ có nước bẹp dí mà chết.
Đám phóng viên vẫn như ruồi nhặng bâu đầy ngoài kia.

Trần Kha cắn cắn môi suy nghĩ, miệng đùa:

- Vậy thì Kha sẽ đưa Ny Ny chạy trốn, giống trong truyện ấy.

Đan Ny ngẩn người ra, tim nàng lại bắt đầu đập mạnh hơn, hơi thở càng trở nên gấp gáp khi nhìn sâu vào đôi mắt của Kha.
Sao lại có thể nói ra những lời như thế này được cơ chứ.

Kha ngốc, Kha siêu ngốc
Đan Ny chớp chớp mắt, cúi gằm mặt xuống. Còn Trần Kha, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, chỉ biết nhìn chằm chằm vào đôi môi đang hé mở của Đan Ny.

"Ực...."

Trần Kha nuốt nước miếng vào cổ họng, từ từ cúi đầu xuống sát, sát hơn nữa khuôn mặt đỏ ửng, ngơ ngác và chờ đợi của nàng.

Gần lắm rồi....

Sắp chạm rồi....

Trần Kha hồi hộp, bắt đầu nhớ lại cảm giác được chạm vào bờ môi ấy.

"Rầm!!!"

- Viên Nhất Kỳ đã tới để giải cứu đây!

._.

=.=

- Á....Xin lỗi, xin lỗi, hai cậu cứ tiếp tục đi....Mình nhầm phòng, nhầm phòng ý mà.

- VIÊN NHẤT KỲ!!!!!!!

- Mình xin lỗi mà Ny Ny, mình xin lỗi mà, mình chừa rồi, mình chừa rồi, từ sau mình sẽ gõ cửa! – Đã ai nói gì chưa mà rối rít hết cả lên thế hả Kỳ?
Trần Kha ngại ngùng gãi gãi đầu, nhìn công chúa đang hăm hở xông đến xách tai Nhất Kỳ, liền phì cười, chạy đến gỡ nàng ra

- Được rồi mà Ny Ny, Nhất Kỳ đâu có cố ý.

- Đáng ghét, tên chết bầm. – Đan Ny lẩm bẩm, chỉ chờ có Kha của nàng chạy đến là nàng lại nhảy xồ vào, hai tay ôm lấy eo Kha, mắt không thôi lườm nguýt Nhất Kỳ.

Cậu cứ cẩn thận đấy Kỳ Kỳ.

Mình có làm gì đâu mà T.T

- Sao cậu vào được đây? – Trần Kha nhanh chóng phá tan bầu không khí đầy căng thẳng giữa nàng và Kỳ. Nhất Kỳ đứng dậy, miệng liến thoắng:

- Mình trèo tường, cậu không tưởng tượng nổi ngoài kia phóng viên đông như thế nào đâu. Cửa sau cũng không đi được.

- ................

Trần Kha chỉ còn biết có thở dài.

- Thế vào đây làm gì? – Đến lượt nàng tra khảo, ánh mắt nàng nhìn Nhất Kỳ như muốn nói: "Tính đến phá tôi đúng không?"

- À ờ...Chả là, tính rủ hai cậu đi chơi. Dù gì giờ ở lại thành phố hai cậu cũng không đi đâu được đúng không nào?

- Đi chơi? – Trần Kha nhướn mày.

- Ừ, Châu Châu về thăm nhà cậu ấy ở ngoại ô mấy ngày, Nhất Nhất tất nhiên là nhằng nhẵng đi theo rồi, hai cậu nghỉ, mình đi học chả còn ý nghĩa gì nữa. Nên rủ hai cậu đi theo luôn....

- Nghỉ đi, mình đi chỗ đó rồi. – Đan Ny buông Trần Kha ra, ngồi xuống giường, khoanh hai lại nói đầy phũ phàng.

Đối với nàng khu resort nhà Thi Vũ chả có gì hay cả ngoại trừ việc nó cũng là khu cao cấp. Đi chỉ tổ mệt người. Nhất là....Nàng đâu phải lúc nào cũng có những ngày "bị" ở nhà với Kha chứ? Nên nàng không thích đi cũng phải thôi, mà nàng chắc Trần Kha của nàng thấy nàng không đi chắc chắn sẽ không đi rồi.

Nàng cười đắc ý.

Kha sẽ không thích đâu.

- Tuyệt quá, mình chưa đến nhà Châu Châu bao giờ. Đi liền! – Trần Kha nhảy cẫng lên hào hứng, bạn Kha không hề hay biết rằng khu nhà nghỉ của Thi Vũ chính là nơi bạn ấy đặt chân xuống lần đầu tiên khi đến thế kỉ 21.

Là nơi bạn ấy gặp Đan Ny lần đầu tiên.

- Mình biết cậu sẽ thích mà. – Nhất Kỳ cười tít cả mắt, chỉ có nàng là xây xẩm cả mặt mày lại, tức tối nhìn Trần Kha.

- Ny Ny, vậy là cậu quyết định không đi hả? – Nhất Kỳ hỏi.

- Mình.... – Nàng day day ống tay áo – Không thích. Kha cũng sẽ ở nhà với mình.

Cái gì????

Sao lại thế???

Hiếm lắm mới được đi chơi
Đan Ny không thể tuyệt hết đường chơi bời của mình như thế chứ??

- Kha không ở nhà đâu. Kha đi. – Trần Kha nhất quyết nói, nhìn thẳng vào mắt Đan Ny – Nếu Đan Ny không đi tùy Đan Ny.

- Kha....

- Ny Ny, lựa chọn đi nào.... – Nhất Kỳ cũng không chịu đứng yên mà phải phụ họa thêm vài câu.

- Cậu trật tự. – Nàng quát, mím môi suy nghĩ một lúc, nàng nhẩm tính đi tính lại xem nên đi không, cuối cùng sau khi tính đến nửa ngày, nàng gật đầu, tỏ vẻ miễn cưỡng – Đi thì đi.

Nhất Kỳ chỉ đợi có thể, cười gian hết cỡ, rồi lại e dè nhìn Đan Ny, Nhất Kỳ kéo tay Trần Kha lại góc phòng.

- Thực ra lý do mình rủ cậu với Đan Ny đi còn một lý do nữa..... – Nhất Kỳ thì thầm to nhỏ.

- Lý do gì? – Trần Kha ngạc nhiên hỏi.

- Suỵt, chả là.....Mộng Dao....

- Chị Dao Dao ấy hả? – Trần Kha nhướn mắt, nhìn gương mặt lúng túng của Nhất Kỳ.

À hiểu rồi

Tên này kết chị Dao rồi.

Trần Kha cười gian không kém, khúc khích:

- Cậu muốn mình rủ cả Dao Dao đi cùng cho dễ nói chuyện chứ gì?

Mặt Nhất Kỳ đỏ hơn trước, cậu ta lắp bắp:

- Ơ không...mình mình....nếu cậu nói vậy thì rủ..rủ cũng được.

Chết tiệt, cứ nhắc đến bà chằn ấy là mình lại làm sao thế này?

- Được rồi, biết rồi... Mình sẽ rủ Dao Dao yêu quý của cậu.

- Ế, vớ vẩn.....C....Cậu có thể rủ thêm cả Di Hân....- Mặt Nhất Kỳ lúc này đỏ không khác gì một quả cà chua, sự thật đã phơi bày rành rành, muốn chối cũng không xong. – Nhưng nhớ là có Mộng Dao.

- Mình hứa là mình sẽ mang Dao Dao đến cho cậu. – Trần Kha vỗ vỗ vai Nhất Kỳ, mắt Kỳ sáng rực lên, nhìn Trần Kha cảm kích vô cùng, không kiềm được xúc động mà nhảy lên ôm chầm lấy đứa bạn. – Cám ơn cậu nhiều Kha Kha.

Đan Ny đã ngồi nhìn hai người này mờ ám với nhau nãy giờ, nay nhìn thấy Nhất Kỳ to gan lớn mật dám nhảy lên ôm Kha của nàng, bệnh sở hữu cao của nàng trỗi dậy, nàng bước đến kéo bạn Kỳ ngay ra khỏi người Kha.

- Ơ....Ny Ny.... – Nhất Kỳ ngớ người.

- Tránh ra, không được đụng vào Kha của mình. – Đan Ny lè lưỡi, đẩy Nhất Kỳ ta qua chỗ khác rồi quay lại xem xét xem Kha của nàng có mất miếng thịt nào không.

Gớm, có cái ôm thôi mà nàng ơi.
Sau khi thấy hiện vật không có mất mát gì, nàng quay lại đe dọa Kỳ :

- Cứ cẩn thận cái mạng cậu đấy Nhất Kỳ.

*Sợ hãi*

- Hề hề....Từ sau mình không dám nữa đâu. – Nhất Kỳ xuống nước – Ny Ny, cậu chuẩn bị luôn đi, một tiếng nữa chúng ta đi.

- Vậy để mình gọi Dao Dao với Chu tỷ. – Trần Kha định rút điện thoại ra thì Đan Ny đã ngăn lại. Trần Kha nhìn nàng đầy khó hiểu.

- Sao thế Ny Ny?

- Chu tỷ cũng đi?

- Ừ.

- Không được đâu.~~ – Đan Ny giẫy nẩy. Nhất Kỳ và Trần Kha nhìn nhau ngơ ngác.

- Tại sao?

- Cậu ấy có mắt cười!

=.=

Cái gì thế này?

Có mắt cười là cái tội à Đan Ny?

- Thì sao?

- Không được, mắt cười cậu ấy nguy hiểm lắm, không được ở gần Kha. – Vẻ mặt nàng nũng nịu y như một chú cún con, đối với Trần Kha nó rất dễ thương, còn với Nhất Kỳ bạn ấy chỉ muốn biến ngay khỏi chỗ này để đỡ phải nhìn cái vẻ mặt ớn lạnh đấy của Đan Ny.

- Ny Ny... -Trần Kha xoa xoa đầu công chúa – Mắt cười của Chu tỷ không ảnh hưởng đến Khađâu.

Nàng nhìn Trần Kha đầy nghi hoặc.

- Nếu có, Kha đã bị ảnh hưởng từ khi còn bé rồi. Phải không nào?

Nàng lại bị dụ nữa.

- Ny Ny sẽ canh chừng. – Nàng nói một cách chắc chắn.

Thế này có chết tôi không cơ chứ??
Trần Kha thở dài, lấy điện thoại ra và gọi cho Dao Dao trong lúc Đan Ny gọi người lên xếp đồ cho nàng.

Nửa tiếng sau, Dao Dao, Chu tỷ cũng đã có mặt ở sân sau dinh thự nhà Đan Ny. Trần Kha và Viên Nhất Kỳ mỗi người vô cùng gọn gàng với một cái ba lô trên vai. Trần Kha chỉ mang vài bộ quần áo và những thứ cần thiết còn Nhất Kỳ thì mang cả một bao tải thức ăn. Xuống đến sân, Trần Kha muốn lác cả mắt, nếu nhớ không lầm thì cái vật màu trắng có hai cánh to đùng kia được gọi là máy bay. Vậy là bọn họ sẽ đi dã ngoại...bằng máy bay? Lại còn ngay trong sân nhà Đan Ny?

Trần Kha nuốt nước miếng, khều khều tay Kỳ.

- Nhất Kỳ....Chúng ta sẽ đi bằng?

- Tất nhiên là máy bay riêng, cậu nghĩ chúng ta có thể thoát đám phóng viên bằng ô tô sao?

*Ực*

- Kha Kha ! – Chu tỷ vẫn như mọi khi, hường từ cái túi xách cho đến cái vali to uỵch tươi cười chạy lại chỗ Trần Kha.– Chị nhớ em quá – Nói xong lại hôn một cái rõ kêu vào má bạn Kha.

- Chị chỉ có mỗi câu đấy thôi hả? – Trần Kha đẩy Di Hân ra, nhìn ra sau lưng Di Hân mới phát hiện còn một người nữa, Trần Kha không tin vào mắt mình, Ngải Giai cũng đến, và đang đứng cạnh Dao Dao.

- Ngải Giai tỷ??? – Trần Kha ngạc nhiên, miệng nở nụ cười tươi như hoa.

- Lâu lắm không gặp, Kha Kha... - Trái với thái độ niềm nở của Trần Kha , mặt Giai xị như cái bánh bao.

Trần Kha liếc Chu tỷ, rồi lại nhìn Ngải Giai, nhanh chóng hiểu ra vấn đề.

Hai cái người này....

Trần Kha chạy lại chỗ Giai lùn, cười khí thế:

- Lại bị bơ hả?

- Em trật tự được rồi đấy. – Giai lẩm bẩm, nhìn Trần Kha đang giang rộng hai tay ra, liền bật cười không nhịn được cũng ôm chầm lấy bạn Kha.

- Em nhớ chị quá đi mất Ngải Giai.

- Chị nhớ chị đâu có dạy em sướt mướt như thế. – Ngải Giai nhướn mày.

- Hừ, mà chị về khi nào?

- Cũng mới.

- Sao không đến tìm em? – Trần Kha bĩu môi.

- Em nghĩ Đan Ny sẽ để chị lại gần em?. Ngải Giai nói có một câu mà bạn Kha muốn bật khóc, thật sự thì bạn ấy là người yêu Đan Ny hay là ô sin của Đan Ny hay là vật cưng của nàng vậy?

Cả ba Kha ạ

- Chị biết Đan Ny?

- Ôi...Chuyện dài lắm, đại loại chị quen biết cậu ấy....

- Em không biết lần này có chị đi cùng.

- À, Dao Dao rủ chị đi...

Lúc này mới lên tiếng, khích đểu Ngải Giai :

- Có mà cậu ta nhằng nhẵng đòi đi theo Chu tỷ thì có. *Phũ*

- Này!

- Kha Kha , em không biết tên Lùn này dai thế nào đâu. Cậu ta bị Chu Chu cho ăn bơ một tuần nay rồi mà vẫn lì nhất quyết dính lấy.... – Dao Dao vừa nói vừa nhìn bộ dạng thảm hại không thể cãi nổi một lời của Ngải Giai, nhưng đúng lúc ấy, nàng cũng nhìn thấy Nhất Kỳ nãy giờ cứ đứng núp núp sau lưng Trần Kha . Dao Dao há hốc mồm, chỉ tay vào Nhất Kỳ và kêu lên:

- Sao tên dê già này lại ở đây? (hỏi câu hồn nhiên như cô tiên thế này)

- Chào cậu, Dao Dao - Nhất Kỳ niềm nở, khác hẳn với thái độ kì thị của bạn Dao. Giờ Nhất Kỳ "trơ" rồi, nhất quyết ăn bám bạn Dao khi nào đổ thì thôi.

- À ờ... - Trần Kha cười xuề - Cậu ấy là người rủ mà.

- Em nói là em với Ny Ny rủ.

- Chắc em nói nhầm.

- T-R-Ầ-N-K-H-A! Em dám lừa chị sao? *Rắc rắc* - Bạn Dao bắt đầu bẻ tay, lắc cổ và khởi động. Nhưng Nhất Kỳ nào có để bạn ấy manh động, vội nhảy tới chắn cho Trần Kha . Dao lườm Kỳ:

- Tránh ra.

- Hề hề, người đẹp đừng nóng mà.
Dao Dao muốn cạp cho cái tên dê già này ngay một cái cho cậu ta chết không kịp ngáp.

Cái gì mà người đẹp???

Nhất Kỳ đúng là to gan, biến thái, miệng thì dẻo quẹo
Nhưng kể ra gọi là người đẹp, cũng có mắt thẩm mỹ đấy chứ, hí hí =.=

- Tha cho em lần này. – Dao Dao huơ huơ nắm đấm trước mặt Nhất Kỳ và Đậu – Cả cậu nữa, đáng ghét.

Đáng ghét??

Cô ấy gọi mình là đồ đáng ghét...
AAAA ~~ Nghe đáng yêu quá đi mất
Nhất Kỳ đỏ mặt, gãi đầu đến nửa ngày, Trần Kha nhìn trời nhìn đất chán chê rồi hỏi:

- Cậu gãi xong chưa?

- À..... Hì hì....Xong rồi, mà Ny Ny đâu?

- Ừm.... – Trần Kha ấp úng, nhìn về phía biệt thự, tự hỏi không phải nàng ta ngủ quên trong tủ quần áo đấy chứ? – Để mình quay lại.

- A...Cậu ta xuống rồi kìa. – Nhất Kỳ thở dài nhìn phía sau Đan Ny.

Trần Kha nhìn cái vali của hai nàng Dao và Chu đã muốn sốc mà chết rồi, giờ nhìn cái đống đồ của quả Trứng mà bạn ấy muốn ở nhà luôn cho rồi. Mà không phải mình Trần Kha , ai ở đó cũng đều có chung cảm xúc như bạn ấy vậy.

- Đi thôi. – Đan Ny tiến lại, thản nhiên phẩy phẩy tay bảo gia nhân mang đồ lên máy bay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com