Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 51

Đan Ny không muốn ở đây lâu bởi ba cô vẫn còn đang nằm ở trong phòng bệnh không ai chăm sóc, cô phải về đó để chăm sóc cho ông nên đã rời khỏi giường bệnh. Trên đường trở về phòng bệnh của ba, cô cứ nghĩ mãi về đứa bé trong bụng, nó là một sinh linh bé nhỏ, cô không nhẫn tâm bỏ nó được. Nếu không nói chuyện này cho ai biết chắc là đứa bé sẽ được bảo toàn tính mạng. Chuyện cô mang thai là một bí mật, ngoài cô và người y tá đó thì không ai biết.

Khi trở về phòng, đột nhiên cô nhìn thấy người đàn ông lạ ngồi cạnh giường bệnh của ba nên có hơi đề phòng.

"Ba..."

"Đây là...con gái ông sao Minh Viễn?"

Hạc Hiên đưa mắt nhìn cô, cô có vẻ đẹp thuần khiết khiến người khác vừa nhìn đã thấy có thiện cảm. Ba cô nắm lấy tay cô, lay nhẹ rồi từ từ giới thiệu với cô:

"Đây là Hạc Hiên, ông ấy là một người bạn của ba, mau chào hỏi đi."

"Cháu chào bác, cháu là Đan Ny."

"Đan Ny, quả là một cái tên hay."

Cô không ngờ ba lại có một người bạn lạ như vậy, cô chưa từng gặp mặt ông bác này lần nào cả. Đột nhiên Hạc Hiên đứng dậy, ông cầm mũ lên rồi xin phép về.

"Tôi có việc phải đi rồi, ông giữ gìn sức khỏe nhé."

"Bác đi cẩn thận ạ."

"Ừ, chào cháu."

Khi Hạc Hiên rời khỏi hẳn, cô mới dám hỏi ba mình:

"Bác ấy là bạn của ba sao? Tại sao con lại chưa từng gặp bác ấy?"

"Lúc con gặp ông ấy, con còn nhỏ xíu thế này, sao mà nhớ được."

"Vậy sao?"

Ba cô đang nói dối để lừa gạt cô. Bí mật vụ tai nạn của ba mẹ Trần Kha nếu để cô biết chắc chắn cô sẽ rất đau khổ. Ba cô không muốn con gái mình phải đau khổ vì ba nó nên đành ngậm ngùi giữ kín đến lúc rời xa trần thế.

....

Tối hôm đó, quán bar Tonight,

Lạc Thanh hẹn gặp Bác Văn ở đây để tâm sự và làm bạn rượu của mình. Sau khi Bác Văn đến, chỉ một lát đã nhìn thấy cô tiểu thư này đang uống rượu ở một góc quán bar.

"Trần đại tiểu thư, đây không phải là nơi mà chị nên đến đâu."

Nghe thấy giọng Bác Văn, Lạc Thanh rất vui, dường như cô nàng này đã say rồi nên đã ôm chầm lấy cậu bạn của y một cách rất vô tư.

"Cậu đến rồi, cuối cùng cũng đến rồi..."

Bác Văn vui đến sướng cả người, lần đầu tiên được người chị này chủ động ôm nên đã không ngần ngại mà ôm chặt hơn. Nhưng ngay sau đó Lạc Thanh đã buông tay ra còn không quên đẩy Bác Văn ra nữa.

"Chị đẹp, tại sao lại uống rượu? Chị có chuyện gì buồn sao?"

"Có rất nhiều chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, nó khiến tôi mệt mỏi nên tôi muốn tìm đến rượu. Ở đây tôi không có người bạn nào khác cho nên mới gọi cậu tới."

"Chị coi em là bạn rượu thôi sao?"

Lạc Thanh cười trừ, dơ ngón trỏ nên lắc lư.

"No no, không chỉ là bạn rượu, cậu còn là...một đứa em trai của tôi nữa, haha."

Bác Văn cố gắng như vậy nhưng cuối cùng trong mắt của Lạc Thanh cũng chỉ là một người bạn, một đứa em trai. Bác Văn dốc thẳng chai rượu vào miệng để lấy dũng khí tỏ tình với Lạc Thanh.

"Trần Lạc Thanh, chị nghe cho rõ đây..."

Lạc Thanh ngừng uống, hai mắt chăm chú nhìn Vương Bác Văn. Cả đời Bác Văn làm badboy để trêu ghẹo nhiều phụ nữ không những thế còn là quân sư tình yêu cho Trần Kha, nhưng khi đứng trước người phụ nữ mình thật sự thích tay chân lại bủn rủn, không dám nói ra. Bác Văn uống thêm ngụm rượu nữa, đưa tay kéo Lạc Thanh lại gần mình.

"Em không muốn làm bạn của chị, cũng không muốn làm em trai chị. Em muốn làm bạn trai chị, làm chồng của chị..."

Lạc Thanh có hơi đỏ mặt, không biết là do men rượu hay do xấu hổ. Tự nhiên được tỏ tình ở một nơi như thế này thật sự là không ngờ tới.

"Ý cậu là..."

"Em thích chị. À không...em yêu chị mới đúng. Lạc Thanh, làm bạn gái của em nhé?"

Lạc Thanh không trả lời mà chỉ mỉm cười rồi ngất xỉu vào lòng của Bác Văn. Chắc là bà chị đã uống khá nhiều trước khi cậu em này tới nên mới say xỉn như thế. Bác Văn không còn cách nào khác đành phải vác Lạc Thanh ra ngoài.

Vì cả hai đã uống rượu nên không thể lái xe nên mới gọi taxi tới. Ngồi trên xe, Lạc Thanh liên tục ngọ nguậy, cọ người vào Bác Văn khiến cậu ta không thể ngồi yên.

"Lạc Thanh, chị nằm yên có được không? Đừng ngọ nguậy nữa, em không kiềm chế được đâu."

Lạc Thanh đã say rượu nên không thể kiểm soát được hành động của mình. Chị ấy nhướn người lên, hôn vào môi của Bác Văn khiến cậu ta đứng hình.

"Lạc Thanh, chị..."

Thật sự đến nước này, Bác Văn đã bị men rượu thấm vào người, là một thằng trai thẳng sao có thể không rung động trước một cô gái như Lạc Thanh. Bất giác Bác Văn nói với tài xế một câu, không biết cậu ta đang nghĩ cái gì mà lại nói ra câu đó:

"Bác tài xế, dừng lại ở khách sạn phía trước giúp tôi."

"Được."

Bác Văn cũng không kiểm soát được bản thân, sau khi đến khách sạn đó thì xe dừng lại, Bác Văn bế Lạc Thanh vào trong vô tư đặt phòng khách sạn. Cả hai người họ đều như bị điều khiển, cứ thể tiến vào phòng khách sạn.

Mở cửa vào trong, Bác Văn để Lạc Thanh nằm xuống giường, nhìn gương mặt đỏ ửng của chị ấy, Lạc Thanh không thể kìm lòng mà suýt nữa làm bậy.

"Bác Văn, mày đang làm cái quái gì thế này, không được, mày không được làm vậy."

Bác Văn tự tát vào má mình, tự nhủ không được làm như thế. Cho dù Lạc Thanh có say cũng không thể thừa nước đục thả câu. Bác Văn ngồi bên giường tính lấy lại tinh thần thì đột nhiên từ đằng sau phát ra những âm thanh kích thích đến lạ.

"Ư...ưm...nóng...nóng quá."

Bác Văn từ từ quay đầu lại liền bị một phen bất ngờ khi Lạc Thanh đang cởi đồ, Bác Văn vội vàng giữ lấy tay của Lạc Thanh ngăn lại.

"Lạc Thanh, chị không được cởi nữa."

Lạc Thanh mở mắt ra, lại hôn Bác Văn thêm một lần nữa. Hôn xong thì nằm xuống giường, quằn quại trong sức nóng của rượu. Bác Văn nhìn cô gái đang nằm dưới thân mình mà không ngừng nuốt nước bọt. Đột nhiên cậu ta mỉm cười, nụ cười vô cùng gian mãnh:

"Là chị châm lửa trước đấy nhé, đừng trách em."

Nói rồi Bác Văn cúi người hôn ngấu nghiến đôi môi xinh đẹp của Lạc Thanh. Quần áo của cả hai nhanh chóng được cởi bỏ và vứt xuống dưới nền nhà. Cái chuyện mà vợ chồng hay làm bây giờ Bác Văn và Lạc Thanh lại vô tư làm ngay tại khách sạn. Hai người chật vật suốt đêm, cho tới gần sáng thì mới chịu ôm nhau đi ngủ.

8 giờ sáng ngày hôm sau,

Lạc Thanh từ từ mở mắt cảm thấy đầu đau như búa bổ, chắc chắn là tối qua đã uống rất nhiều. Đang định ngồi dậy thì đột nhiên Lạc Thanh cảm thấy có bàn tay nào đó đang ôm chặt lấy eo của mình. Lạc Thanh cảm thấy không ổn vì không gian phòng này lạ quá, không giống với biệt thự Trần Gia. Lạc Thanh kéo chăn lên, nhìn thấy cơ thể mình không hề mặc đồ thì vô cùng hoảng hốt, đến khi quay sang thấy gương mặt của Bác Văn thì Lạc Thanh đã hét lớn lên.

Bác Văn bật tỉnh dậy, nửa tỉnh nửa mơ hốt hoảng:

"Xảy ra chuyện gì? Động đất hả?"

"Tại sao cậu lại nằm ở đây?"

Bác Văn giật mình quay sang, thấy Lạc Thanh đang ngồi ôm chăn, Bác Văn liền cúi xuống. Ôi không, tại sao lại trần như nhộng thế này? Đêm qua đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay sao?

Cả hai ngay lập tức vơ lấy quần áo và mặc vào, cố gắng làm như không có chuyện gì xảy ra. Lạc Thanh và Bác Văn đều chạy hớt hải ra khỏi khách sạn. Cả hai đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệch, trở thành tâm điểm chú ý của nhiều người. Ra đến quầy tiếp tân thì hai người vô tình chạm mặt Trần Kha, y tới khách sạn để gặp đối tác, không ngờ lại chứng kiến cảnh này.

"Kha Kha?"

"Trần...Trần Vương Kha?"

"Cái quái gì thế này? Tại sao hai người lại chạy ra từ trong khách sạn? Lạc Thanh, đêm qua chị không về biệt thự là vì qua đêm ở khách sạn này cùng cậu ta sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com