Chương 3
Nơi liên hoan là một nhà hàng nổi tiếng lâu đời, Trần Kha đi theo Tần Dĩnh Hoan bốn người đi vào một phòng riêng, không đợi ba người kịp ngồi thì từ cửa xuất hiện hai nam nhân. Trần Kha theo bản năng quay đầu về phía cửa khuôn mặt lạnh lùng bỗng trở nên vui vẻ mỉm cười với người đàn ông kia.
"Tiểu Trần, cậu cuối cùng cũng xuất hiện, mừng chết tôi a." Một người đàn ông cao màu da hơi ngăm đi về phía trước, tiến tới chỗ ngồi của Trần Kha rồi ôm cô một cái ôm siết chặt.
"Ách..." Trần Kha đột nhiên bị người đàn ông kia ôm có chút mạnh, hai tay cô giơ lên bất động tại chỗ.
"Ha ha, quả nhiên là Lương ca a, tôi gặp chị ấy còn chưa dám ôm nữa là." Lúc này ngồi ở vị trí chủ vị, Tần Dĩnh Hoan cười hì hì bộ dáng trêu chọc nhìn Trần Kha có chút thảm.
Lương Tử Duệ buông Trần Kha ra tay hướng tới Tiểu Tần: "Nhiều năm như vậy không gặp, tôi chỉ muốn ôm cô ấy một chút." Sau đó hắn nhanh chóng đặt mông xuống bên cạnh Trần Kha.
Trần Kha cười vài cái với người kia, cuối cùng ánh mắt kiên định nhìn về phía người đàn ông còn lại đi sau. Dùng từ "đàn ông" để miêu tả người còn lại thì có chút không thích hợp, đây rõ ràng là một cậu bé lớn xác, diện mạo thanh tú tỏa hào quang như nắng tươi cười trên mặt, Trần Kha nhìn người đó một hồi: "Gia Tích, cậu đã trưởng thành."
Nhậm Gia Tích cười có chút ngại ngùng: "Trần tỷ, đã lâu không thấy chị."
Trần Kha định tiếp lời thì Tiểu Tần bước nhanh tới lôi tay Gia Tích: "Mau ngồi đi đều là người nhà mà khách sáo làm gì." Sau đó hắn nói với Trần Kha: "Trần tỷ, nghe tin chị trở về tôi vội tới, bọn tôi sẽ nói cho chị biết mấy năm nay Dạ Thành thay đổi thế nào đâu."
Trần Kha gật đầu với Tiểu Tần, hắn liền hướng phía Trục Lưu nói: "Trục Lưu nhận chức đội trưởng ở sở cảnh sát."
Trần Kha mỉm cười gật đầu nhìn về phía Uyển Quân.
"Uyển Quân quả lợi hại, nhớ ngày đó chúng ta cùng nhau học cùng một thời điểm cũng không biết chị học nhiều hơn so với chúng ta a, học nhảy lớp, sau khi tốt nghiệp liền thuận lợi vào làm ở đài truyền hình, hiện tại thì làm hồng nữ bá chủ đương thời. Thật sự khiến người khác không thể không bội phục a." Tiểu Tần nói có chút nghịch ngợm đùa giỡn hướng Uyển Quân chắp tay cung kính.
"Cái thằng này, cậu không chọc tôi liền chết sao?" Uyển Quân trừng mắt oán trách liếc Tiểu Tần bằng một mắt: "Cậu cũng không tầm thường a, có thể chen chân vào bên báo chí, so với bọn tôi còn đáng khâm phục hơn."
Tiểu Tần ngạo khí quay mặt đi không để ý lời nói của Uyển Quân, hướng phía đối diện: "Lương ca cũng vậy a, tự mình mở công ty hậu cần, hiệu quả rất tốt." Nói xong cũng không đợi Trần Kha đáp lời chuyển hướng nhìn Gia Tích: "Cậu nhóc này còn lợi hại hơn, làm bác sĩ bệnh viện ngoại khoa ở khu trung tâm, vẫn là "Rùa biển"?
Trần Kha vui mừng nhìn Nhậm Gia Tích, cô rõ ràng nhớ thời điểm năm đó cùng bạn bè đùa giỡn, luôn có một cậu bé lúc nào cũng mang bộ mặt ngượng ngùng theo sau, cho dù bị người khác khi dễ cũng luôn mỉm cười, không nghĩ đã qua nhiều năm cậu bé lại có thành tựu như vậy.
"Tốt lắm, Trần tỷ của chúng ta trở về, sau này lại cùng nhau một chỗ tụ họp, đêm nay không say không về." Tần Dĩnh Hoan cực giống người lãnh đạo vừa nói chuyện vừa cầm chai rượu rót cho từng người.
"Các người như thế này là sao? Tại sao đi ăn mừng mà không gọi tôi? Sao có thể không có lương tâm như vậy." Tiểu Tần vừa dứt lời thì ngoài cửa truyền tới giọng cao vút của một cô gái khác.
Ngoài cửa là một cô gái mặc đồ công sở đanh đá hấp tấp, vẻ mặt bất mãn tiêu sái đi vào trong. Trong phòng vang lên tiếng giày cao gót đi trên sàn, nàng dừng lại cách bàn ăn không sai biệt lắm khoảng một thước, tả hữu quét mọi người bằng mị nhãn, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Trần Kha.
"Trần Kha, cậu đã trở lại a?" Nữ nhân vội che biểu tình trên mặt, âm thanh cũng có chút trầm nhẹ hơn.
Trần Kha có chút sững sờ, cô xem nữ nhân trước mặt nhất thời không phản ứng lại há miệng có chút thở dốc: "Thanh Nhã?"
"Cậu còn nhớ rõ mình tên gì a? Thật đúng là không dễ dàng." Nàng vừa nói chuyện vừa bước tới: "Nhiều năm như vậy cậu đi đâu, người cũng không thấy bóng, cũng không có điện thoại một lần." Nói xong vẻ mặt nữ nhân cường thế ngữ điệu khó nén được nghẹn ngào.
Trần Kha đứng dậy chạy nhanh đến ôm Thanh Nhã: "Mình không phải đã bình yên trở về rồi sao?"
Bội Thanh Nhã giơ tay ôm lại Trần Kha, đầu cọ cọ lên vai cô, trong phòng bỗng chốc trở nên yên lặng, hai người ôm nhau không ai nói một lời nào.
Cảnh tượng ôn nhu duy trì một hồi lâu Thanh Nhã liền đẩy Trần Kha ra, lùi ra sau một chút, tay đặt lên vai Trần Kha nghiêm túc đánh giá nàng một lúc nói có chút cao ngạo: "Vẫn còn nguyên vẹn, không có thay đổi đến nỗi mình không nhận ra." Nói xong nàng không để ý đến Trần Kha, quay gót bước đến chỗ chủ vị đặt mông ngồi xuống.
Trần Kha so với phản ứng kia của Thanh Nhã có chút chậm nửa nhịp, nhìn theo động tác quay gót của Thanh Nhã cô cuối cùng cũng cười.
"Aigu, cô đúng là linh a. Tôi vừa mới nghĩ tới cô thì cô liền xuất hiện." Tiểu Tần chỉ chỉ ly rượu trên bàn cười hì hì.
Bội Thanh Nhã sắc mặt không thay đổi trừng mắt liếc hắn một cái sau đó chuyển ánh mắt sang Trần Kha: "Cậu còn ngây ngốc ra đó làm gì? Mau mau ăn cơm, tôi sắp chết đói rồi."
Cả bàn nhậu bị câu nói của Thanh Nhã chọc cười, Trần Kha gật đầu chạy nhanh về chỗ ngồi. Lúc này tâm tình cô bỗng tốt lên, nhiều năm như vậy dù có nhiều bằng hữu bên ngoài nhưng cũng không có mấy thân thiết. Nhưng giờ phút này, nhìn mấy người trên bàn nhậu cười nói, cô cảm thấy có bằng hữu bên mình thật tốt.
Cơm no rượu say, vài người trong phòng đã có chút say, mấy nam nhân ồn ào có vẻ rất hưng phấn.
"Đi thôi, chúng ta đi tăng hai." Ra ngoài đại sảnh, gió đêm thổi, Tiểu Tần uống có chút nhiều, hắn một bên tìm chìa khóa vừa nói.
"Đi đâu?" Trục Lưu hỏi, hắn quả nhiên không hổ danh là cảnh sát, Trần Kha thấy vài người có vẻ say, chỉ riêng hắn vẫn còn thanh tỉnh.
"Dạ Yến. Cậu ấy còn có thể muốn đi đâu? Mỗi lần đều đến Dạ Yến không phải sao?" Thanh Nhã quay đầu lại nói.
"Không được, các người đều uống rượu không thể lái xe." Trần Kha nghe Thanh Nhã nói xong liền thấy nàng mở cửa xe, chạy nhanh tới chặn hành động của nàng.
"Đúng, chúng ta không thể lái xe, hôm nay quả thật uống không ít, Thanh Nhã đại luật sư xin đừng gây phiền toái cho tôi." Trục Lưu ôm eo Uyển Quân đi tới nói phụ họa.
"Để mình lái cho, mình uống ít." Uyển Quân lấy chìa khóa trên tay Tiểu Tần.
"Chúng ta nhiều người như vậy nhét vào một cái xe e là không đủ a."
"Sợ cái gì a."
"Không được, sao mà dám trao tính mạng mình cho mấy kẻ say rượu này."
"Làm như cô không uống."
Nhậm Gia Tích vẫn đứng đằng sau đám người không nói gì, nhìn mấy kẻ có chút rượu vào người sự tình nhỏ như vậy mà cũng xé ra to, bất đắc dĩ né người tránh xa. Sau một lúc, phía sau cậu có hai người theo sau, đi tới phía đám người đang tranh cãi: "Em tìm người lái xe rồi, chúng ta nhanh đi thôi, hôm nay không có đặt trước sợ chậm trễ sẽ không có chỗ cho chúng ta." Nói xong cậu lấy chìa khóa từ Uyển Quân và Thanh Nhã đưa cho hai người kia.
"Ách..." Mọi người đều ngơ ngác, tôi nhìn anh anh nhìn tôi rồi yên lặng lên xe ngồi.
Trong thành phố, Dạ Yến là nơi ăn chơi vào ban đêm, tất cả dân chơi đều thích nơi này để ném tiền qua cửa sổ. Hai chiếc xe dừng bánh, đợi bảo an mở cửa rồi bước xuống xe.
Trần Kha nhìn nơi này, cô thật sự không chút ấn tượng gì với sự sa hoa trước mặt này.
"Trần tỷ, nơi này chính là của Diệp lão đại." Tần Dĩnh Hoan không biết từ khi nào đến bên Trần Kha nhỏ giọng nói.
Nghe được ba chữ "Diệp lão đại" Trần Kha có chút nhíu mi, ngày mai cô sẽ đi báo danh nhưng cô vẫn còn chuyện phải giải quyết vào buổi sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com