CHƯƠNG 3: CHÀNG TRAI MỚI
-Này anh quá đáng vừa thôi nhé! Anh đi một mạch từ sáng, chẳng dặn dò tới nửa câu. Tôi nấu cho là may rồi! Bây giờ lại chê rẻ tiền sao? Anh biết tôi tốn bao nhiêu tiền để mua nguyên liệu không hả?
Cô bực mình nhìn Lâm Vũ ăn ngon ành đùi gà, anh lau tay lau miệng rồi nhìn San San:
-Không cần biết và chẳng muốn biết. Tôi thấy rẻ tiền thì tôi nói. Cô phàn nàn sao? Cô chuyên nghiệp cơ mà!
-Nhưng cái gì cũng phải có cái lý của nó. Anh không nói anh muốn ăn gì thì làm sao tôi chuẩn bị được?
-Điện thoại của cô để làm gì? Cô có thể gọi hỏi mẹ tôi nếu cô chuyên nghiệp!
-Chuyên nghiệp chuyên nghiệp... sao anh cứ nói đi nói lại từ đấy thế. Tôi chuyên nghiệp là tôi không để nhà bờ bụi, không có cơm lúc anh về. Chứ tôi không đọc được suy nghĩ hay ý muốn của người khác. Nhất là loại người như anh!!!!
-Cô...cô... chưa ai dám nói tôi là loại người này loại người kia đâu!!! Cô còn muốn công việc này không hả?
-Anh...anh...
San San đã chịu hết nổi, chẳng nói thêm câu nào, nhanh tay bưng bát đĩa còn nguyên đồ ăn trên bàn ra bếp.
-Cô làm trò gì vậy?
-Anh không ăn thì tôi cho hộp mang về cho mẹ em tôi.
-Ai cho phép cô hả?
-Tiền tôi mua, tôi nấu nên tôi cho.
Nói xong, San San để mấy hộp xốp vào túi rồi cô cầm áo khoác, khẩu trang đi ra khỏi biệt thự.
-Này. Này cô kia đứng lại ngay.
[Nhà San San..]
-Aaa chị San San kìa mẹ ơi!!!
San San vừa về tới cổng, thằng Phan mặc bộ đồng phục thể dục nháo nhào chạy ra đón. Cô cười rồi xoa xoa đầu nó. Mẹ từ trong bếp đi ra, cô đặt túi đồ lên bàn:
-Mày đi dọn bát đũa đi. Cả nhà ăn cơm.
-Đồ ăn con lấy ở đâu thế?
-Ôi trời, con trai của cái bà thuê con làm giúp việc chê. Đúng là con thấy mình giỏi, không biết con sẽ chịu được tên công tử bột nhão đó bao lâu nữa! Nhưng vì tiền lương, vì mẹ và em con sẽ cố!!!!
-Đừng quá sức con nhé. Con gái thì nhẹ nhàng thôi, đừng dữ rằn quá... người ta không ưa lại tội.
-Mẹ đừng lo. Con cũng là đứa biết đối nhân xử thế!!!
Nói đoạn, Phan nhanh chân chạy ra từ bếp, tay ôm chồng bát và bó đũa, mặt hí hửng. San San nhìn thằng em mà không nhịn được cười, tay mở mấy hộp đồ ăn ra..
****
[Biệt thự Á Nam..]
-Cô mau tới đây làm việc của cô đi. Tôi cho cô 10phút.
Lâm Vũ gọi điện cho San San. Anh dập máy rồi tự hỏi bản thân:"Sao mình phải xin số cô ta trước chứ?"
****
-Anh ta quá quắt lắm!
-Thôi. Mày kể tao suốt cả đoạn đường rồi đấy!
San San ngồi sau xe của Hiểu Vy, cô thấy mình thật may mắn khi vừa "được" Lâm Vũ phát lệnh, đang cuống quýt không biết làm cách nào tới chỗ đó cho kịp thì gặp Hiểu Vy đi học về. Cô kệ cho sự ngăn chặn của bạn thân, nói tiếp:
-Mày không biết bộ mặt thật của tên đó kinh tởm thế nào đâu!! Tao sẽ để tới lúc tao không chịu nổi hắn nữa, tao sẽ uy hiếp hắn nếu không thôi trò chèn ép công dân chân chính là tao thì tao sẽ tung tin cho báo chí biết sự thật về hắn!!! Hahahah mày thấy kế hoạch của tao hay chứ?
-Rất đáng để hợp tác hahaha
Hiểu Vy nói rồi cười lớn.
****
-Tao vào liệu có được?
-Nếu tiểu thư Chu muốn vào chịu trận cùng tiểu nữ thì thoải mái hahah Nhưng xin mày, nếu mày vào hắn thể nào cũng vịn cớ nói tao cho xem!!!
-Thôi được. Chúc may mắn!!!! Tao về ăn cơm với mẹ mày và em mày.
-Ờ. Cơm tao nấu, ăn xong nhớ về tao =)))))
San San cởi trả mũ bảo hiểm cho bạn thân, cô nói mấy câu tức cười rồi cắm đầu cắm cổ chạy về tòa biệt thự.
****
-Cô tới muộn 2phút.
San San vừa bước vào phòng khách, suýt thì cô đâm đầu vào Lâm Vũ. Lâm Vũ nhìn gõ gõ vào mặt chiếc đồng hồ đeo tay. San San bặm môi bặm lợi, cô tỉnh bơ hành động của Lâm Vũ, đi về phía bàn ăn, dọn dẹp
-Anh cũng ăn sạch sẽ gớm!
San San lấy giấy ăn, cầm lên một mẩu xương. Lâm Vũ đi về phía đó:
-Ý gì?
-Thì ăn sạch là biết tiết kiệm. Đáng tuyên dương!
San San ngúng ngoáy trả lời, bê hộp rác đi.
-Đúng là cái đồ chết tiệt!
San San phủi phủi tay, suy nghĩ:"Căn nhà này cũng quái dị, không có lấy một cái thùng rác trong nhà. Tên Lâm Vũ điên khùng kia thì bắt chẹt cô, có rác phải vứt ngay." Cô nhìn xung quanh, nơi đây đúng là cho bọn cướp được tiền sinh sống, không phải ác cảm nhưng cô không thích những người lắm tiền.... Bỗng San San đứng hình, ánh mắt dừng lại trước nhà bên cạnh. Căn nhà không có gì đẹp nhưng trước cổng, có...có trai đẹp. San San tập trung, thu hết mọi ưu điểm của anh chàng "hàng xóm"...anh ta đang dắt một chiếc xe đạp thể thao, chứng tỏ một người đàn ông có thể lực tốt. Cơ bắp tay cũng cuồn cuộn lắm, khuôn mặt thì đúng chuẩn mỹ nam, kiểu đầu undercut đến là menly. Mũi cao dọc dừa lại thêm hàng lông mày rậm.
-Cô gọi Lâm Vũ hộ tôi được không?
Chàng trai dừng xe San San, nở nụ cười thân thiện. San San tưởng người đang nhũn ra, giọng sao nghe vào tai quá. Chàng trai hoàn hảo cô tìm bấy lâu nay đây sao?
-À...dạ...để...để em gọi.
Bỗng San San thay đổi hẳn tính cách, không còn sự hùng hổ trong lời nói nữa, thay vào đó là nói lắp bắp, từ nghe được từ không.
-Đợi cô gọi chắc nửa ngày nữa tôi mới biết.
Giọng nói đáng ghét của Lâm Vũ cắt mạch cảm xúc của cô, San San trở lại là mình, quay ngoắt lại, phủi phủi quần vì bị Lâm Vũ cố tình đâm bánh xe đạp vào chân cô. Cô hơi chau mày, giọng hơi gằn:
-Vâng. Tôi trả lời người ta cho phải phép thôi. Chứ tôi biết anh không bao giờ bỏ quên những cuộc vui. Chúc anh đạp xe vui vẻ!
Nói rồi, San San nhìn đểu Lâm Vũ một cái, cô đi thẳng vào trong nhà.
****
-Cô gái ban nãy là ai vậy?
-Osin mới.
-Trông hay hay.
Hải Nam nhấp cốc coffee còn hơi nóng. Lâm Vũ bật cười ha hả:
-Mày thích cô ta tao làm mối. Nhưng trước đấy, chuyển nhượng cho tao em Thủy Tiên hahahah
-Nhường? Tao thật không ngờ Lâm Vũ cũng nhận đồ "nhường" cơ đấy!!!!
Hải Nam đáp lại, hai anh chàng cười thích chí.
****
-Thật đấy!!!!
San San gào vào điện thoại. Cô đã gọi cho Hiểu Vy ngay khi vào nhà, kể đầu đuôi câu chuyện "gặp trai đẹp". San San cười tít mắt. Cô cúp máy, ngã nhoài ra ghế sofa, bắt đầu mơ màng về anh chàng hàng xóm đẹp trai.
****
-San San! Ôsin!
Lâm Vũ vừa vứt xe đẹp vào gara đã lên giọng gọi San San. Hải Nam cất xe xong cũng sang nhà Lâm Vũ vì cả hai đã lập mưu trêu chọc San San.
-Trông cũng ổn đấy. Môi trái tim, da trắng, lông mày ngang, lông mi dài. Mỗi tội hơi mộc.
-Làm gì mà ổn? Chả ra cái gì hết. Khuôn mặt quá sức bình thường.
Đang lơ mơ, San San nghe thấy những lời bình phẩm rất trái ngược nhau và hình như về khuôn mặt cô. Cô mở trừng mắt, thấy Lâm Vũ và anh hàng xóm ngồi trên chiếc sofa đối diện. Cô bật dậy, co nhanh người rồi lấy tay chải lại mái tóc hơi rối. Lâm Vũ hắng giọng, nói:
-Trừ nửa...
-Này này. Anh đừng có trừ lương lung tung nhé! Anh có biết luật lao động không? Giờ là tôi đang nghỉ bù buổi trưa nhé!
San San không để Lâm Vũ nói hết câu, cô chặn luôn ý định vô lí của Lâm Vũ. Lâm Vũ trừng mắt:
-Ai nói tôi trừ lương cô vì cô ngủ? Tôi trừ vì cô ngủ mà không khóa cửa, lại để khách của tôi ngồi không thế này sao?
San San lúc này muốn lao vào bóp cổ Lâm Vũ cho chết luôn đi nhưng những suy nghĩ đó mãi chỉ trong trí tưởng tượng thôi. Cô quay sang anh chàng hàng xóm:
- Anh muốn uống gì? Lọc hay lọc đá?
- Không uống gì.
Câu trả lời của anh hàng xóm khiến San San vui mừng vì đúng ý cô. San San quay sang Lâm Vũ:
- Anh thấy chưa? Tôi biết anh ta không uống gì nên không hỏi, tôi sợ khách của anh sẽ mệt. Còn trách móc tôi?
- Cô bật tanh tách thế à? Đồ con tôm!
- Ý anh đầu tôi giống đầu con tôm???
- Cô thấy giống à mà nhận ra nhanh thế?
Lâm Vũ cười thầm trong bụng, anh đứng dậy, ý định lên gác thì bị San San chặn lại:
- Chúng ta cần làm một việc quan trọng.
- Lúc khác. Giờ tôi không thích.
- Ngay bây giờ. Cả anh nữa. Ra bàn ăn.
San San quay sang anh chàng hàng xóm, nói. Anh chàng cũng giật mình khi bị San San nhìn bằng ánh mắt nghiêm túc đến đáng sợ đó!
****
- Đây. Anh đọc rồi kí nhanh lên.
San San đã nhanh chóng lấy một tờ giấy trắng khổ a4, viết dài dằng dặc. Lâm Vũ cầm tờ giấy lên, xoay xoay chiếc bút bi rồi #xoẹt #xoẹt... Tờ giấy chỉ trong mấy giây đã trở về trước mặt San Sna, cô tròn mắt hết cỡ nhìn tờ giấy cách đó mấy giây còn đẹp đẽ, nghiêm túc thì giờ đã bị gạch ngoằng đi bằng những đường bút bi ngoằn nghoèo, một dòng chữ chả khác mấy chữ bọn trẻ con lớp 1 mới tập viết: NGHE THEO LỜI LÂM VŨ.
Cô giờ tức giận thật sự, San San ngày nào kiên cường, giỏi kiềm chế cơn giận của bản thân đã vì tên ngồi đối diện làm nổi máu. Cô nhìn chằm chằm Lâm Vũ,. gào lên:
-AISHHHHHHHHHHHHHHHH!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Anh có thật là đã 21 tuổi khoongg???????????????????? Anh tưởng tôi đang giỡn với anh à???????????
Lâm Vũ và Hải Nam (anh chàng hàng xóm) giật mình vì tiếng gào của San San. Lâm Vũ có chút hơi nghiêm túc:
- Tôi hay cô là chủ nhà này? Cô làm cũng phải suy nghĩ chứ? Tôi mới là người đề ra các mục trong hợp đồng!
Nửa tiếng sau...
-Giờ cô đã vừa ý chưa?
Lâm Vũ dựa lưng ghế, tay khoanh trước ngực nhìn San San đang hí hửng cầm tờ hợp đồng được tranh cãi và đánh máy rất cẩn thận. San San thấy Lâm Vũ nhận ra sự phấn khích của cô nên mặt trở lại nét nghiêm nghị:
- Anh hãy thực hiện nghiêm túc những gì anh đã đề ra. Đừng làm sai là tôi vừa ý lắm lắm rồi.
- Cô có bị dở không? Câu đó là tôi nói mới phải! Giờ mau đi chợ và chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn cho tôi. Đừng như bữa buổi trưa!
Lâm Vũ nói rồi đứng dậy. San San cũng sực nhớ ra điều gì đó:
- Anh muốn một bữa thịnh soạn thì phải đưa tiền ra chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com