Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 79: Năm nào cũng có ngày này.

Người dịch + beta: 一个陌生人。

---

Học kỳ hai của lớp 12 có lịch học rất dày đặc, nhưng với học sinh trường trung học Thập Nhị thì đây đã là chuyện bình thường. Sau một học kỳ rèn luyện, họ đã hình thành khả năng tự giác rất tốt, dù không có trường ép buộc nhưng đa phần vẫn không nới lỏng yêu cầu đối với bản thân.

Mà Trịnh Bằng Khinh vốn đã nổi tiếng vì sự chăm chỉ gấp đôi người khác nay chính thức tuyên bố nâng cấp lên chế độ gấp ba lần chăm chỉ, học hành đến mức quên ăn quên ngủ, sáng tối miệt mài, hoàn toàn khác xa hình tượng đại ca bất cần của hắn năm nào. Dù là giáo viên hay bạn học thì ai nấy đều không khỏi tặc lưỡi kinh ngạc khi nhìn thấy sự chuyển mình này. Nhất là những người từng đến nhà hắn chúc tết, sau khi tận mắt chứng kiến thì họ càng thêm khâm phục.

Trên đời này, điều khiến người ta cảm thấy xấu hổ nhất chính là người giàu hơn bạn còn chăm chỉ hơn bạn. Mà nhà Trịnh Bằng Khinh hiển nhiên không chỉ đơn giản là giàu có. Bản thân hắn cũng không chỉ đơn giản là chăm chỉ. Áp lực này đè nặng lên các bạn cùng lớp, khiến họ cảm thấy vừa khâm phục vừa hổ thẹn.

Thế nhưng điều họ không biết là, người họ xem là "người chiến thắng cuộc đời" như Trịnh Bằng Khinh thật ra còn áp lực hơn họ gấp mấy lần. Hắn cũng muốn thả lỏng một chút chứ, nhưng có thể làm gì khi mà bạn trai hắn là một thiên tài đây? Một người đã rời xa môi trường trung học hơn chục năm, thế mà chỉ cần cố gắng một học kỳ ngắn ngủi đã dễ dàng đạt hạng nhất toàn thành phố trong kỳ thi thử cuối kỳ. Điểm số của Lâm Khiển thậm chí đã vượt xa điểm tuyển thẳng vào đại học F.

Thực ra thành tích của Trịnh Bằng Khinh trong kỳ thi này cũng rất tốt, đã đạt ngưỡng điểm đại học trọng điểm, trở thành một trong hai "hạt giống" nổi bật nhất của lớp "bồi dưỡng đặc biệt" của trường trung học Thập Nhị. Hơn nữa điểm của hắn còn bỏ xa "hạt giống" còn lại là bạn học Cẩu Tân Đậu.

Khi nhìn vào kết quả này, Trịnh Bằng Khinh đã vô cùng tự hào, cảm thấy bản thân cuối cùng cũng không phụ lòng bạn trai khi từ bỏ suất tuyển thẳng vì mình. Với số điểm hiện tại, chỉ cần cố gắng thêm một học kỳ nữa, hai người thi đỗ vào đại học F hoàn toàn không phải vấn đề. Nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy bảng điểm của bạn trai, suýt nữa hắn lên cơn đau tim ngay tại chỗ.

Hắn hoàn toàn không ngờ rằng, bây giờ, ngay cả đại học F cũng không còn xứng với điểm số của bạn trai hắn nữa. Trịnh Bằng Khinh còn có thể làm gì đây? Chỉ đành nuốt nước mắt vào trong mà cắm đầu cày cuốc tiếp thôi chứ sao!

Cũng may bây giờ đang sống chung với bạn trai, có một học sinh giỏi bên cạnh mỗi ngày kèm cặp tận tay, không chỉ giúp hắn nâng cao thành tích nhanh hơn mà còn mang lại chút an ủi tinh thần.

Hôm nay Trịnh Bằng Khinh lại tiếp tục thức ôn bài đến tận đêm muộn. Thực ra Lâm Khiển đã lập sẵn thời gian biểu, quy định hắn chỉ được học đến 12 giờ đêm. Nhưng Trịnh Bằng Khinh lo lắng nếu không cố gắng hơn thì sẽ không theo kịp tiến độ của bạn trai trước kỳ thi đại học, nên thường lén lút học thêm một hai tiếng.

Mấy lần trước, hắn từng bị Lâm Khiển bắt gặp vì ánh sáng lọt qua khe cửa, sau đó hắn lập tức nghĩ ra cách mới - mua một cái đèn pin, lén lút đọc sách trong bóng tối. Vậy nên khi kim đồng hồ nhảy qua số 12, hắn lập tức nhanh chóng tắt đèn trần, bật đèn pin, tiếp tục làm bài tập. Nhưng chưa kịp đọc xong đề bài, tiếng gõ cửa đã vang lên.

"Trịnh Bằng Khinh, mở cửa." Lâm Khiển ở ngoài gọi.

Lông tơ sau gáy Trịnh Bằng Khinh lập tức dựng đứng. Hắn phản ứng cực nhanh, tắt ngay đèn pin rồi nhét vào ngăn kéo, sau đó ba bước thành hai nhảy lên giường, kéo chăn thật nhanh, vô cùng thuần thục mà giả vờ buồn ngủ: "Anh ngủ rồi, có chuyện gì mai hẵng nói."

Lâm Khiển vẫn gõ cửa: "Bây giờ chính là ngày mai rồi, mở cửa đi."

Giọng điệu dứt khoát của Lâm Khiển khiến Trịnh Bằng Khinh có chút thấp thỏm. Mấy ngày nay hắn lại lén học thêm không ít giờ, chẳng lẽ đã bị phát hiện rồi?

Nói đi cũng phải nói lại, Lâm Khiển rất hiểu điểm yếu của hắn. Mỗi lần bắt quả tang hắn thức khuya, anh đều không trách mắng hay phạt hắn, mà sẽ học cùng hắn. Hắn học đến mấy giờ, anh liền học hơn hắn một giờ.

Thành ra có mấy lần sáng hôm sau đi học, Lâm Khiển xuất hiện với quầng thâm mắt to đùng. Anh da trắng, quầng mắt đen càng thêm nổi bật khiến cho khoảng thời gian đó, ánh mắt của Hứa Dao nhìn Trịnh Bằng Khinh tràn đầy oán khí. Cứ như thể đang nhìn một tên dâm ma vậy.

Trịnh Bằng Khinh không xót bản thân, nhưng hắn xót bạn trai lắm chứ! vì vậyy, hắn đành phải chuyển sang hoạt động ngầm.

Nói ra cũng chẳng ai tin, một đại ca từng hô mưa gọi gió ở trường trung học Thập Nhị, đánh đâu thắng đó, không ai trị nổi, vậy mà về đến nhà lại bị quản lý đến mức ngay cả thời gian học cũng bị hạn chế, muốn học thêm một chút cũng phải giấu giấu diếm diếm. Mà đáng sợ nhất là hắn hoàn toàn không dám phản kháng.

Ví dụ như lúc này đây, khi nghe thấy giọng điệu kiên quyết của Lâm Khiển, Trịnh Bằng Khinh bất giác lo sợ. Hắn nhanh chóng tính toán thời gian mình đã lén học thêm dạo gần đây, rồi lại hoảng hốt. Nếu bị phát hiện, Lâm Khiển chắc chắn sẽ thức trắng cả đêm để học cùng hắn, rồi lại để hắn đau lòng chứng kiến anh mệt mỏi!

Trịnh Bằng Khinh lết dép lê, vừa đi mở cửa vừa cố chấp tự biện hộ: "Anh ngủ thật rồi, vừa bị tiếng gõ cửa của em đánh thức đấy."

Lâm Khiển không đáp. Trịnh Bằng Khinh càng hoảng, cố ý ngáp một cái rất khoa trương: "Hầy, cái đồng hồ sinh học này đúng là kỳ diệu, đến giờ là mắt cứ díp lại. Em có gì nói nhanh lên..." Vừa nói hắn vừa mở cửa, rồi lập tức chết lặng.

Bên ngoài tối om, toàn bộ đèn trong nhà đều đã tắt, chỉ có trước cửa phòng hắn, một ngọn nến nhỏ lặng lẽ cháy, ánh lửa cam nhảy múa trong bóng tối, soi sáng màn đêm tĩnh mịch. Cũng soi sáng gương mặt sau ánh nến.

Lâm Khiển nâng một chiếc bánh kem trái cây, cười rạng rỡ nhìn hắn: "Trịnh Bằng Khinh, sinh nhật vui vẻ."

Lâm Nhã Chí đứng phía sau cũng cười tít mắt: "Cháu Trịnh, chúc mừng sinh nhật nhé!"

Trịnh Bằng Khinh sững sờ. Vì ba mẹ bận rộn nên năm nào cũng không thể ở bên hắn, vì vậy từ nhỏ hắn đã không thích sinh nhật. Sau này ba mẹ ly hôn, hắn lại càng ghét ngày này hơn. Lâu đến mức, hắn gần như quên mất... mình cũng có sinh nhật. Hắn chớp mắt, im lặng hồi lâu mới hỏi: "Sao hai người biết hôm nay là sinh nhật con?"

Lâm Khiển nhìn hắn, ánh mắt sâu thẳm: "Em nhớ mà."

Trước đây mỗi lần đến sinh nhật anh, Trịnh Bằng Khinh đều rình rang tổ chức. Nhưng sinh nhật hắn thì chưa từng nhắc đến một lần.

Với Trịnh Bằng Khinh của những năm ấy, sinh nhật không phải là một ngày đáng để ăn mừng. vì vậyy Lâm Khiển cũng chưa bao giờ chủ động đề cập, nhưng không nhắc tới, không có nghĩa là không để trong lòng. Anh luôn luôn ghi nhớ.

Trịnh Bằng Khinh lặng lẽ ngắm người trước mặt qua ánh lửa. Bạn trai hắn đẹp thật, kể cả trong điều kiện ánh sáng khắc nghiệt như thế này thì vẫn thấy anh thanh tú rạng ngời, từng cái nhíu mày, từng ánh mắt đều mê người. Nếu... nếu không phải vì sau lưng còn có một bóng đèn tự phát sáng đứng sừng sững, chắc chắn hắn đã vồ tới mà cắn người rồi. Ba vợ đúng là một sự tồn tại khiến người ta đành phải bình tĩnh.

Mà bóng đèn ấy hoàn toàn không nhận thức được hào quang chói lọi của mình, một tay kéo hắn ra phòng khách, hào hứng nói: "Cháu Trịnh, ra đây nào, chúng ta hát bài chúc mừng sinh nhật cho cháu."

Trịnh Bằng Khinh vẫn đang ngơ ngác thì Lâm Nhã Chí đã lớn tiếng gọi: "Đến rồi đến rồi, mọi người chuẩn bị nào!"

Trịnh Bằng Khinh: "???"

Trịnh Bằng Khinh hơi căng thẳng. Nhìn cái dáng vẻ hào hứng của Lâm Nhã Chí, không lẽ trong phòng khách còn có mười mấy người đang nấp sẵn? Dù gì hắn cũng là đại ca của trường trung học Thập Nhị, hoàn toàn xứng đáng với cái thế trận đấy. Nhưng sinh nhật đã không tổ chức nhiều năm, tự dưng lại có buổi lễ long trọng thế này, hắn bỗng thấy hơi bối rối.

May mà trong phòng khách không có ai khác. Chỉ có trên bàn trà trước sofa đặt một chiếc laptop, màn hình phát ra ánh sáng mờ mờ, hiện lên ba ô video call đang bật cùng lúc.

Trong mỗi ô, lần lượt là ba cái đầu to tướng của Trịnh Bất Lục, Trần Thi Dật và Thiệu Ti Giai. Có lẽ do mở quá nhiều video cùng lúc, hình ảnh hơi lag, động tác của ba người trông cứ giật giật không được trôi chảy lắm.

Thiệu Ti Giai đã mất kiên nhẫn, bực dọc trợn mắt: "Lẹ lẹ lên, đừng làm lỡ thời gian ngủ dưỡng nhan của chị."

Lâm Khiển bưng bánh kem theo sau, nghe vậy lập tức khinh bỉ: "Thiệu Ti Giai, chị đừng có giả bộ nữa. 3 giờ sáng đêm qua chị còn online chơi game đấy."

Thiệu Ti Giai không hề thấy xấu hổ vì bị bóc mẽ, ngược lại còn hùng hồn: "Chính vì hôm qua ngủ không đủ, nên hôm nay càng phải ngủ sớm hơn!"

Lâm Khiển cười lạnh: "Thế chị cam đoan tối nay không lén lút online đi."

Thiệu Ti Giai đắc ý: "Tôi có acc phụ."

Trịnh Bằng Khinh lại bắt được điểm quan trọng, cau mày nhìn Lâm Khiển: "Sao em biết chị ấy online lúc 3 giờ sáng?"

Lâm Khiển mặt không đổi sắc: "Ban ngày kiểm tra lịch sử nên thấy."

Trịnh Bằng Khinh nheo mắt: "Anh không tin."

Lâm Khiển thản nhiên bước qua hắn, đặt bánh kem lên bàn trà, tự nhiên ngồi xuống tấm thảm trước bàn, vỗ vỗ chỗ bên cạnh, gọi hắn: "Mau lại đây nào."

Trịnh Bằng Khinh dùng ánh mắt uy hiếp: Chờ lát nữa xử lý em sau! Dám lén lút thức khuya sau lưng anh à!

Trên màn hình laptop, Trịnh Bất Lục cũng cười tủm tỉm mở miệng: "Con trai, sinh nhật vui vẻ."

Trần Thi Dật dịu dàng nhìn hắn: "Bằng Khinh, sinh nhật vui vẻ."

Trong giọng Trịnh Bất Lục tràn đầy tiếc nuối: "Lẽ ra ba muốn về để tổ chức sinh nhật cho con, nhưng công ty có việc đột xuất, không thể sắp xếp được..."

Ông cười hề hề: "May mà có Lâm lão đệ giúp đỡ, đúng là tri kỷ của ba, suy nghĩ hợp ý ba quá..."

Trịnh Bất Lục càng nói càng lan man, nghe đến đây, Trần Thi Dật trong khung video khác nhíu mày chặt đến mức gần như xoắn vào nhau, cuối cùng không nhịn được mà ngắt lời: "Ông Trịnh, anh còn nhớ đây là sinh nhật của Bằng Khinh không đấy?"

Trịnh Bất Lục "ái chà" một tiếng, không có chút ngượng ngùng nào: "Hễ nhắc đến Lâm lão đệ là anh lại lỡ lời mất kiểm soát."

Trần Thi Dật: "..."

Trịnh Bằng Khinh đỡ trán: "Rồi rồi, con biết rồi."

Trần Thi Dật nói: "Vậy... chúng ta hát nhé? Thời gian của dì hạn chế, không thể call video với mọi người lâu được."

Lâm Nhã Chí cũng hiểu đặc thù công việc của Trần Thi Dật, lập tức vỗ tay cái bốp, vô cùng hăng hái: "Hát hát hát, nào, chuẩn bị... bắt đầu!"

Theo nhịp hô của Lâm Nhã Chí, Trịnh Bất Lục và Trần Thi Dật trong video cùng cất giọng, ba người lớn vô cùng ăn ý, bắt đầu hát:

"Happy Birthday to you! Happy Birthday to you!"

Lâm Khiển: "..."

Thiệu Ti Giai: "..."

Hai chị em nhà họ Lâm nhìn nhau qua màn hình, cuối cùng không địch lại được sự nhiệt tình của hội trung niên, đành miễn cưỡng tham gia vào dàn hợp ca. Chỉ tiếc là do mạng lag, mấy giọng hát không hòa hợp nổi với nhau, bài hát bị kéo lệch hết cả nhịp.

Toàn bộ đèn trong nhà họ Lâm đã tắt, chỉ còn ánh sáng từ màn hình laptop và ngọn nến trên bánh kem là hai nguồn sáng duy nhất. Trịnh Bằng Khinh nấp trong bóng tối, cố tình tránh để biểu cảm của mình bị nhìn thấy.

Nói ra cũng xấu hổ, năm đó bị Lâm Khiển đánh đến nhập viện hắn cũng chẳng nhỏ một giọt nước mắt, thế mà bây giờ, nghe mấy người này hát bài sinh nhật chẳng mấy ăn khớp, trong đó còn có giọng hát siêu khó nghe, mắt hắn lại tự dưng nóng lên.

"Happy Birthday to you!"

Đến đoạn cuối của bài hát, Lâm Nhã Chí đã không thể chờ đợi thêm, nhanh chóng đè đầu Trịnh Bằng Khinh, ấn hắn xuống trước bánh kem: "Nào, cháu Trịnh, mau ước đi."

Trịnh Bằng Khinh bị đẩy bất ngờ, thuận thế nhanh chóng nhắm mắt lại, khóe mắt hơi đỏ lên, nhưng lập tức biến mất không dấu vết. Có thể nói là rất thông minh.

Trịnh Bất Lục rộng rãi tuyên bố: "Ngỗng con, con có điều ước gì thì nói lớn lên, ba đều sẽ giúp con thực hiện."

Trịnh Bằng Khinh mở miệng ngay: "Điều ước đầu tiên, mong ba có thể phát âm chuẩn hơn." Hết "con trai" lại đến "ngỗng con" (*), thực sự rất ảnh hưởng đến phong thái của một ông trùm tài chính.

(*) Ngỗng con (鹅子) pinyin là ézi (phát âm kiểu như "ớ zự")

Con trai (儿子) pinyin là érzi (phát âm kiểu như "ớ zự" nhưng uốn lưỡi ở chữ "ớ")

Thật ra ba Trịnh phát âm không sai, vì "ngỗng con" thường được dùng để gọi con trai theo cách thân mật.

Trịnh Bất Lục: "..." ông uất ức, nhưng rất cố gắng kiềm chế giọng điệu phấn khích của mình: "Con trai, tiếp tục đi."

Trịnh Bằng Khinh lúc này mới chịu mở mắt, nước mắt vừa rồi đã tan biến, chỉ cười cười quét mắt một vòng, lướt qua Lâm Nhã Chí đang cười hiền lành, Trịnh Bất Lục và Trần Thi Dật đang mong chờ nhưng giả vờ tỏ ra bình thản, Thiệu Ti Giai thì dựa cằm vào tay, mắt hờ hững nhưng không nói câu nào. Cuối cùng, ánh mắt hắn dừng lại ở bạn trai mình, hai người nhìn nhau.

Lâm Khiển nói: "Ước đi."

Trịnh Bằng Khinh lại nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nói: "Vậy thì... mong rằng năm nào cũng có ngày này, năm nào cũng có khoảnh khắc hôm nay."

Trước đây hắn không tổ chức sinh nhật, đây là lần sinh nhật đầu tiên sau nhiều năm, nhưng đột nhiên hắn hy vọng rằng, mỗi năm về sau, vào ngày sinh nhật của mình, vẫn sẽ có những người này ở bên cạnh.

Ba người lớn đều sững lại, sau đó bật cười. Trịnh Bất Lục vỗ ngực bảo đảm: "Chắc chắn sẽ có, năm nào cũng có."

Trần Thi Dật hơi chần chừ: "Mẹ có thể đảm bảo năm nào cũng gọi video."

Lâm Nhã Chí suy tư một chút: "Chú cũng gọi video được."

Thiệu Ti Giai tựa cằm vào tay, lười biếng nói: "Được thôi, chị cũng sẽ có mặt."

Lâm Khiển vỗ vỗ lưng hắn: "Nghe lời anh hết."

"Em nói rồi đấy, đừng có nuốt lời." Trịnh Bằng Khinh thuận tay kéo anh một cái, Lâm Khiển không phòng bị, ngã luôn vào đùi hắn.

Lâm Nhã Chí nhìn cảnh đó, cười đầy yêu thương: "Hai đứa nhỏ này lại quậy nữa rồi."

Trần Thi Dật đang cảm khái, đột nhiên lại nhìn thấy cảnh tượng không muốn nhìn, phối hợp với gương mặt ngố tàu của chồng cũ, cả người cứng đờ.

Trịnh Bất Lục vẫn chưa thỏa mãn: "Bằng Khinh, ước thêm điều nữa đi, tốt nhất là điều gì đó cần tiêu tiền."

Lâm Nhã Chí: "..."

Trần Thi Dật nhìn chồng cũ mà không biết nói gì. Ông Trịnh, cái gì cũng tốt, chỉ có tật xấu duy nhất là quá nặng mùi đại gia mới nổi khiến tầng lớp lao động thật sự rất ghen tị.

Khóe miệng Trịnh Bằng Khinh co giật: "Rốt cuộc là mọi người ước nguyện hay con ước nguyện đây?" Yêu cầu cũng nhiều quá đấy.

Hắn hừ một tiếng: "Không ước nữa." Nói xong, hắn thổi tắt nến trong một hơi, cũng thổi luôn tâm lý so đo của hai ông chú trung niên kia.

Lâm Nhã Chí lau mặt, đi bật đèn. Trần Thi Dật do quy định nghiêm ngặt của đơn vị, không thể duy trì cuộc gọi video quá lâu, nên lát sau liền tắt máy. Trịnh Bất Lục sợ con trai thức khuya ảnh hưởng đến sức khỏe, dù có chút lưu luyến nhưng cũng thoát khỏi giao diện. Thiệu Ti Giai đã sớm mở game ngay khi Trịnh Bất Lục khoe khoang của cải rồi. Lâm Nhã Chí đợi hai đứa nhỏ cắt bánh ăn xong, cất phần còn lại vào tủ lạnh, sau đó xua chúng về phòng ngủ.

Nhưng mà Trịnh Bằng Khinh hiển nhiên không ngủ được. Hắn đợi Lâm Nhã Chí về phòng rồi lập tức lén lút mở cửa phòng Lâm Khiển, nhưng vừa vào đã thấy đèn vẫn sáng, Lâm Khiển khoanh tay dựa tường nhìn hắn.

Trịnh Bằng Khinh mắt cong cong: "Anh biết ngay là em đang đợi anh mà."

Lâm Khiển vươn tay khóa cửa, ngược tay ấn vai hắn, đẩy ngã xuống giường, sau đó cưỡi lên: "Ngông cuồng! Ngay dưới mí mắt của ba em mà dám định làm chuyện xằng bậy à?"

Trịnh Bằng Khinh vẻ mặt đương nhiên: "Em không thể để điều ước sinh nhật của anh bị uổng phí được!"

Hắn nở nụ cười gian mãnh đầy tính toán: "Đã nói là năm nào cũng có ngày này, hôm nay nhất định phải 'ngày'." (*)

(*) 日 là ngày, cũng là chịch.

Lâm Khiển: "..." Bất cẩn rồi, sao đến cả điều ước cũng không trong sáng vậy?

Lâm Khiển tố cáo: "Anh thành niên rồi nhưng em thì chưa đấy!"

Trịnh Bằng Khinh ân cần nhượng bộ: "Vậy làm một nửa thôi."

Lâm Khiển: "..."

Lâm Khiển im lặng lăn sang bên, nằm thẳng đơ: "Tới đi, anh muốn 'ngày' nửa bên trái hay nửa bên phải?"

Trịnh Bằng Khinh thương lượng: "...Có thể chọn nửa dưới không?"

Lâm Khiển ngẫm nghĩ: "Vậy từ đầu gối trở xuống nhé."

Trịnh Bằng Khinh: "..."

---

Follow, comment, rate để mình có thêm động lực nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com