Tiểu Kịch Trường chương 80:
Hôm nay tuyết rơi.
đối với nhóm mèo con mà nói, lại dấu móng vuốt nhỏ ở dưới bụng, ngồi trước máy sưởi " nướng cháy"
"Hô~"
Tần Mặc cuộn thành một đoàn, nằm trên đệm gáy o o, cái đuôi nhỏ run lên khi đang nằm mơ gì đó.
Mèo con bản tính ham ngủ, lại ở một mùa đông như thế, cùng lò sưởi thì một ngày thanh tỉnh không được mấy giờ.
Trái với nàng chính là Thẩm Tấn, là một báo tuyết lớn uy mãnh, da lông thật dày có thể chống lại hàn phong đìu hiu, mùa đông ngược lại càng khiến nàng tinh lực dồi dào.
Giờ phút này, nàng từ trong phòng ra, đột nhiên ngửi thấy mùi kỳ lại trong không khí.
đầu báo giơ lên hít hà, Thẩm Tấn đang buồn bực, đột nhiên kinh hoàng, không phải mùi cháy của Tần Mặc chứ ?
Vội vàng nhảy qua nhìn chỗ lò sưởi, quan sát kỹ, bé mèo cuộn thành đoàn, lông trên lưng đã khô vàng
"..."
Thật đúng là nướng cháy, Thẩm Tấn đi qua, đặt mông xuống, duỗi móng vuốt, lật mặt bé mèo nhỏ.
Cũng may không có cháy chỗ khác, không thì biến thành bữa tiệc mèo nướng
Nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, bông tuyết bồng bềnh, một mảnh trắng xoá.
có lẽ nên ra ngoài hoạt động một chút, Thẩm Tấn cúi đầu ủi ủi Tần Mặc, để nàng rời giường.
"Ha ha, mèo con, em ngủ tiếp sẽ mập ú"
đối với phụ nữ mà nói, từ mập là cấm kỵ, cho dù biến thành mèo cũng thế, lỗ tai Tần Mặc di chuyển, lập tức liền giật mình tỉnh lại.
đầu óc còn mơ màng, lại không quên hung dữ với Thẩm Tấn " meo meo meo!"
vung móng vuốt muốn cào, Thẩm Tấn bất đắc dĩ thở dài, đứng dậy mở cửa trước đi ra ngoài.
"Meo!"
Đừng chạy! Tần mèo con trở mình đứng dậy, hấp tấp theo Thẩm Tấn ra khỏi cửa.
bên ngoài tuyết đọng rất dày, Thẩm Tấn hình thể to lớn, một cước đạp xuống tuyết, tuyết đọng không thể ngăn cản được móng vuốt lớn của nàng.
nhưng bé mèo nhỏ lại không được, lao ra không kịp phanh lại, trực tiếp bị vùi trong tuyết
"Ngao~"
Thẩm Tấn quay đầu đào mấy lần, Tần Mặc mới từ trong tuyết đào ra được, lỗ tai nhỏ rung động, thổi bay bông tuyết.
Đáng yêu không chịu được, Thẩm Tấn đều bị cái sự dễ thương này làm cho tan chảy, nhịn không được liếm nàng một cái.
"Meo~"
Tần Mặc lại chổng vó rơi lại vào trong tuyết, Thẩm Tấn phì một hơi, quay đầu vung đuôi, quét qua mũi của mèo con.
mèo con ngao ô há miệng cắn đuôi to, Thẩm Tấn kéo nàng, từng bước một chậm rãi đi về phía trước.
móng vuốt lông nhung để lại một dấu thật to trên tuyết, Thẩm Tấn đi tới, Tần Mặc liền ở phía sau, ngậm cái đuôi to nhảy lên, thuận lợi nhảy vào dấu chân báo, nhảy vọt lên.
mặc dù không bị tuyết phủ, thế nhưng mệt quá, bé mèo không được bao lâu, lại thở hồng hộc bất động.
Thẩm Tấn cảm thấy cái đuôi lỏng lẻo, quay đầu nhìn lại một chút, đem Tần Mặc mệt mỏi đặt lên lưng, tiếp tục đi tới.
Lảo đảo, bất quá cũng ít dùng sức.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com