🌟 Chương 5 🌟: Đừng hồ đồ
Editor: Chu
Lục Phồn Chi hơi nghiêng đầu nhìn cô: "Cô......."
Nói còn chưa dứt lời, Tô Tinh Nam đã cắt ngang: "Một lần cuối cùng này thôi, anh giải thích với tôi lần nữa, bất kể anh nói gì tôi cũng sẽ tin, chỉ cần anh nói thật lòng."
Im lặng một lúc lâu, Lục Phồn Chi mới chậm rãi cất lời, giọng nói khô khốc mà khàn khàn như đã lâu chưa uống nước: "Tôi là bộ đội đặc nhiệm của lực lượng không quân, trong lúc chấp hành nhiệm vụ thì bị người ta bán đứng. Sau khi đồng quy vô tận cùng kẻ địch, tôi đột nhiên xuất hiện trong phòng cô. Có lẽ đây là thế giới song song."
Anh tự giễu cười một tiếng: "Cô chắc không tin đâu. Chuyện này nghe quá hoang đường."
"Tôi tin." Tô Tinh Nam đáp một cách dứt khoát. Cô nở nụ cười, nhìn anh, ánh mắt lấp lánh như dải ngân hà:
"Chào anh, Lục Phồn Chi, tôi tên là Tô Tinh Nam, Tinh trong ngôi sao trên bầu trời. Nam là 'Nam phương dĩ nam, dĩ mộng vi mã' trong câu thơ ấy. Phải nhớ kỹ đấy."
Sau đó liền đứng lên: "Có đói bụng không? Về nhà với tôi đi. Có điều anh phải tự mình nấu ăn nhé."
Lục Phồn Chi ngẩng đầu nhìn cô trong im lặng.
Tô Tinh Nam học theo anh, vỗ vỗ đầu anh vài cái: "Ở trong nhà của tôi thì phải trả phí. Đừng có nghĩ được free."
Cô cười, đưa tay ra về phía anh.
Lục Phàm Chi cũng đưa tay ra, khẽ đập vào lòng bàn tay cô, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."
"Anh nói gì cơ? Tôi không nghe rõ." Tô Tinh Nam cười nói.
"........."
"Tôi nói cô không sợ tôi là lừa đảo sao à."
"Bây giờ anh muốn lừa thì cũng muộn rồi."
Về đến nhà, Tô Tinh Nam lấy gối, chăn và một bộ ga giường sạch để vào phòng khách cạnh phòng mình:
"Anh ở đây đi. Phòng này được quét dọn thường xuyên nên sạch lắm, còn vỏ chăn này kia thì tự đổi ha."
Bởi vì suy xét đến việc phòng này có nhà vệ sinh, Lục Phồn Chi ở cũng sẽ tiện hơn.
"OK."
Tô Tinh Nam nghĩ nghĩ rồi lại nói: "Có cần gì cứ nói với tôi. Phòng bếp ở dưới lầu, trong tủ lạnh có sẵn đồ ăn, anh đói thì tự xuống tìm gì đó để nấu. Tôi về phòng đây."
Rửa mặt xong, Tô Tinh Nam ngồi trên thảm sơn móng chân.
Sơn xong một bên chân, có hơi lem ra một chút. Cô định dùng khăn lau, nhưng lục mãi không thấy nên để chân trần đi tìm trong phòng chứa đồ dưới lầu.
Vừa ra khỏi cửa đã ngửi thấy mùi thơm, cô bất giác đi vào phòng bếp, nhìn thấy Lục Phồn Chi bưng ra một tô mì. Cô không ngờ mì anh nấu lại thơm đến vậy.
Lục Phồn Chi quét mắt, thấy cô đi chân trần mặt đất.
Một bàn chân móng vẫn sạch sẽ hồng hào, bên còn lại sơn một lớp màu đỏ, giống như trái cherry, quyến rũ vô cùng, tựa như đang đợi chờ người ta ngắt xuống.
Anh nhíu mày: "Sao lại không mang dép?"
"Tôi định uống miếng nước rồi quay về phòng ngay."
Lục Phồn Chi bất lực, đi đến tủ giày cầm đôi dép đem đến cho cô: "Tuy đang là mùa hè nhưng vẫn phải kỹ một chút."
Tô Tinh Nam nhỏ giọng nói thầm: "Đúng là ông cụ non."
Lục Phồn Chi gõ nhẹ vào đầu cô, lực tay vừa phải, không nặng cũng không nhẹ: "Nhóc con, uống nước đi, xong rồi thì nhanh về phòng mà ngủ."
Tô Tinh Nam bĩu môi, sau đó vừa uống nước vừa liếc về phía anh vài lần, nhìn anh ngồi ăn mì.
Người này rõ ràng là đang rất đói, mỗi lần đều ăn một đũa cực nhiều, nhưng trông vẫn tao nhã.
Tuy có chút mâu thuẫn, nhưng sự tao nhã và việc ăn uống ngấu nghiến đặt cạnh nhau lại chẳng thấy khó chịu chút nào.
Đúng lúc này, bụng cô không biết điều lại kêu lên.
Tô Tinh Nam âm thầm mắng anh một tiếng. Lục Phồn Chi không khỏi bật cười: "Mới đó mà lại đói rồi à?"
"Lo ăn của anh đi, tôi đói hồi nào." Tô Tinh Nam quay đầu đi, không nhìn anh.
"Ồ, thế à. Thế mà bụng cô vừa lên tiếng nói với tôi là nó đói bụng kìa. Tôi muốn cho nó ăn một chút, có phiền cô không?"
Tô Tinh Nam "phụt" cười ra tiếng:
"Anh giỡn mặt với tôi đó hả. Bộ trông tôi độc ác lắm à? Ăn một chút thì ăn một chút. Này là do anh mời tôi đó nha."
Lục Phồn Chi đứng dậy, nhướng mày, bất đắc dĩ nói: "Được. Ăn chén mì đi. Xem như tôi bù cho chuyện hôm đó cắt ngang bữa của cô ở cửa hàng tiện lợi. Được không?"
Dứt lời liền đi vào phòng bếp bưng ra một chén mì cho cô, còn đập thêm một quả trứng gà, rồi tự mình cũng thêm một chén.
Tô Tinh Nam ăn mì, suy nghĩ dần bay xa.
Chắc lâu rồi cô chưa ăn lại mì gói, trước kia trong nhà không có thêm người như này, buổi tối đói bụng cũng chịu đựng cho qua.
Không ai quan tâm cô, không ai hỏi cô có đói bụng không.
Lục Phồn Chi nhìn Tô Tinh Nam ăn từ từ từng ngụm nhỏ, giống như một bé mèo nhỏ, gai nhọn trên người đều thu hết vào.
Sau đó anh hỏi cô: "Nhóc con, hiện tại còn đang đi học à?"
"Đúng vậy, chuẩn bị vào năm tư ý." Tô Tinh Nam ngẩng đầu lên.
Chữ "ý" cuối câu của cô như chạm thẳng vào tim anh, khiến anh thấy tê tê.
Trước kia trong bộ đội cũng có con gái, nhưng họ không giống với cô, phần lớn đều như anh em, nên anh cũng chỉ coi như đồng đội.
Đây là lần đầu anh tiếp xúc với kiểu con gái như Tô Tinh Nam, vừa giống mèo con lại vừa như một nhành hồng đầy gai.
Nhìn bề ngoài thì lạnh lùng như băng, nhưng trong lòng lại mềm mại như bông.
Lục Phồn Chi không cố ý quan sát cô, tất cả là do thói quen nghề nghiệp.
Anh nhíu mày, ngừng ngay mạch suy nghĩ, đừng hồ đồ, người ta vẫn còn là một cô bé.
Sau đó liền không nói thêm câu nào.
Cuối cùng Tô Tinh Nam cũng ăn xong miếng cuối cùng, cầm khăn giấy lau miệng rồi nói:
"Nói thật, anh nấu ăn khá ngon đấy. Không ấy sau này anh nhận việc nấu cơm đi ha. Coi như là tiền thuê nhà luôn. Tôi đi rửa chén."
Nói xong lập tức đứng lên.
Lục Phồn Chi nhìn ánh đèn sáng rực tạo một vòng sáng quanh người cô, liền ngăn cô lại: "Khuya rồi. Cô đi ngủ đi. Để tôi rửa."
Tô Tinh Nam cũng không giành với anh, xoay người rời đi, nhưng sau vài bước chợt dừng lại, nhanh miệng nói: "Quần lót để trong phòng anh rồi, là đồ mới."
Nói xong, định bỏ chạy thì nghe thấy giọng nói của Lục Phồn Chi: "Nhỏ."
Tô Tinh Nam khựng lại vài giây, không nói gì, tiếp tục đi về phòng.
Cô nằm trên giường đọc sách, không lâu sau nghe thấy phòng bên cạnh vang lên tiếng đóng cửa.
Sau đó đứng dậy ở trong ngăn tủ tìm cái di động, tải về một vài ứng dụng, rồi đăng nhập tài khoản Alipay của mình vào.
Đi đến cách vách, gõ cửa vài cái, đợi một lát nhưng không thấy mở cửa.
Lại gõ thêm lần nữa, thấy cửa vẫn không mở bèn đẩy cửa đi vào.
Vào trong phòng liền nghe thấy âm thành vang lên trong phòng tắm, cơ thể Tô Tinh Nam cứng đờ, muốn chạy đi tức khắc.
Lúc này, cửa phòng tắm trùng hợp mở ra, Lục Phồn Chi bước ra ngoài.
Hơi nóng trong phòng tắm vẫn còn bốc lên, chiếc khăn tắm quấn ngang hông, nước trên người anh chưa kịp khô, từng giọt men theo đường cơ bụng chảy xuống dưới khăn...
Tô Tinh Nam sửng sốt vài giây, cô che lại mặt, không đợi anh nói chuyện đã ném điện thoại về phía anh, rồi xoay người bỏ chạy.
Cô trở về phòng, phóng mạnh lên giường, vùi đầu vào gối nằm, nhịn không được hét lên một tiếng.
Tô Tinh Nam cứ vậy mà xấu hổ tới mười phút, rồi tự an ủi mình.
Có gì ghê gớm đâu, không phải cũng là body thôi sao? Ai mà không thấy qua đâu. Mình xấu hổ làm gì?
Sau đó, cô lấy điện thoại ra.
Lục Phồn Chi vừa lau khô tóc và nước trên người, cầm lấy điện thoại Tô Tinh Nam quăng cho, từ từ lướt xem.
"Ting ting" tức thì nhận được tin nhắn từ một số lạ.
"Anh dùng chiếc điện thoại này đi. Cần gì thì tự mua, tôi đăng nhập Alipay của mình rồi. Đương nhiên là phải có điều kiện, ba bữa một ngày nhất định phải ngon!!!"
Lục Phồn Chi bật cười thành tiếng, đúng là mèo con ham ăn.
Tô Tinh Nam tỉnh lại khi trời hửng sáng, thấy không còn buồn ngủ, cô cầm điện thoại xem giờ, chỉ mới 5 giờ. Sau đó đứng dậy rửa mặt. Xong xuôi, cô đi đến trước bàn, mở cửa sổ ra, hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại tận hưởng hương vị mùa hè.
Một lúc sau mới ngồi xuống đọc sách.
Tính toán thời gian, cô đi xuống lầu, Lục Phồn Chi đang bận rộn trong bếp, những tia nắng sớm rọi vào người anh, trông vô cùng ấm áp.
Cô đứng tại chỗ, không nỡ phá vỡ khoảnh khắc yên tĩnh này.
Lục Phồn Chi tiếp tục làm bữa sáng, không quay đầu lại nói: "Chào buổi sáng."
"Ò. Buổi sáng tốt lành." Tô Tinh Nam nhanh chóng lấy lại tinh thần.
"Lại đây đi." Lục Phồn Chi đặt bữa sáng lên bàn.
Trên bàn có cháo đậu đỏ, bánh mì và trứng gà.
Trước giờ Tô Tinh Nam chưa từng ngửi được mùi cháo đậu đỏ thơm như này, cô nói: "Nhiều thế, anh đánh giá sức ăn của tôi cao dữ vậy. Tối hôm qua là ngoài ý muốn thôi mà."
Lục Phồn Chi mỉm cười: "Tôi tin cô ăn được, mà bình thường cô thích ăn gì?"
"Để tôi nghĩ xem... Ừm, hình như không đặc biệt thích món nào hết, chỉ cần ngon là tôi đều ăn." Tô Tinh Nam nghiêng đầu nói:
"Đúng rồi, gần đây tôi sẽ tham gia một cuộc thi, nên sắp tới không thể nào dẫn anh ra ngoài. Anh muốn mặc quần áo kiểu gì thì nói với tôi để tôi nhờ bạn đem tới, nhé? Dáng người và chiều cao của cậu ấy chắc thua anh một chút, chắc lấy lớn hơn một size đi ha."
"Được."
"Nếu anh ở nhà thấy buồn thì có thể ra ngoài đi dạo, chỉ cần nhớ đường về là được rồi. À mà, lát nữa tôi sẽ lưu lại dấu vân tay của anh để ra vào cho tiện."
"Có phòng gym không?"
"Có, ở tầng cao nhất á. Có hai phòng, bên phải chính là phòng gym. Quân nhân mấy anh ngày nào cũng phải huấn luyện phải không, vất vả lắm nhỉ?"
Lục Phồn Chi hờ hững nói: "Đó là việc phải làm. Hơn nữa cũng quen rồi."
Bảo vệ quốc gia là trách nhiệm của quân nhân, để chúng ta bây giờ có được cuộc sống hạnh phúc và bình yên, không biết đã có bao nhiêu người anh dũng hy sinh để đổi lấy.
Đã tập thành thói quen thì sẽ không còn thấy mệt mỏi.
Tô Tinh Nam ăn xong thì đi lên tầng cao nhất.
Đẩy cửa ra, đập vào mắt là một cái cửa sổ sát đất lớn, trước cửa sổ có vài chậu hoa.
Giữa phòng đặt một cây đàn grand piano của Steinway, tinh xảo và cao quý.
Một bên tường treo đàn guitar và violin. Bên còn lại là bức tranh của một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng.
Tô Tinh Nam đi đến trước đàn, chậm rãi ngồi xuống, nhẹ nhàng mở nắp đàn, khởi động đôi tay, rồi bắt đầu luyện ngón.
Hiệu quả cách âm rất tốt, Lục Phồn Chi đi lên tầng chuẩn bị vào phòng tập gym, mới nghe thấy tiếng đàn truyền ra.
Không ngờ, nhóc con kia còn biết chơi piano.
Anh đợi nghe xong cả bài rồi mới bước từ từ đến phòng gym.
Cứ như vậy tới giữa trưa.
Lục Phồn Chi rời khỏi phòng gym, tắm rửa xong, anh xuống lầu nghiên cứu nguyên liệu nấu ăn.
Đột nhiên nhớ ra vẫn chưa biết khẩu vị của cô nhóc kia thế nào, nhưng hiện giờ cũng không tiện đi lên quấy rầy cô. Anh tra công thức vài món ăn, cuối cùng chọn nấu vài món thanh đạm và vài món hơi cay.
Từng món được bày ra bàn, Tô Tinh Nam vẫn chưa xuống.
Lục Phồn Chi đành đi lên gõ cửa, tiếng đập cửa bị tiếng đàn lấn át hoàn toàn.
Anh dứt khoát chờ cô đánh xong bản nhạc.
Khi tiếng đàn dần lắng xuống, Lục Phồn Chi lại lần nữa dùng sức gõ cửa.
Tô Tinh Nam hoàn hồn, cô mở cửa, nói bằng giọng điệu mệt mỏi: "Sao vậy?"
Lục Phồn Chi vỗ nhẹ đầu cô: "Nhóc con, ăn cơm thôi."
Đi đến trước bàn ăn, trước mắt là thịt bò xào ớt chua cay, mề gà, cá phi-lê xào cay, cải măng tây xào và một bát canh sườn.
Tô Tinh Nam chỉ ngửi mùi thơm mà đã cảm thấy đỡ mệt hơn hẳn: "Trình nấu nướng của anh đỉnh thật nha. Hồi trước hay nấu ăn lắm hả?"
"Không có." Lục Phồn Chi nhớ tới lúc còn sinh hoạt trong đơn vị, nếu đồng đội biết Lục Phồn Chi cũng có ngày tự thân vào bếp, chắc sẽ kinh ngạc đến há hốc mồm.
"Vậy sao anh nấu ngon thế?" Tô Tinh Nam vừa nói dứt lời thì không kiềm được mà thò tay bóc một miếng thịt bò ăn vụng.
Lục Phồn Chi buồn cười: "Đi rửa tay trước đi. Nấu ăn dễ lắm, chỉ cần xem là biết được thôi, tất nhiên cũng phải nhờ vào có thiên phú. Cô tưởng ai cũng như cô à?"
Tô Tinh Nam trừng mắt: "Bớt tự luyến đi."
Ăn được một nửa thì chuông cửa vang lên.
"Ơ? Ai lại đến giờ này thế? Để tôi đi mở cửa."
Tô Tinh Nam cau mày, đứng dậy, khó chịu vô cùng với vị khách không mời mà đến quấy rầy bữa cơm của cô.
Ngoài cửa, Trần Tân mang kính râm đang dựa vào cửa xe, nói lớn: "Đừng nói là cậu đang bao nuôi trai trong nhà nha? Sao lại bảo tôi mang đến nhiều đồ dùng của đàn ông vậy?"
"Nói nhảm gì đó, mau đem đồ vào trong rồi phắn đi."
Cánh cửa mở ra, bên ngoài là một khu vườn nhỏ, được tường bao quanh, cách cổng chính một đoạn.
"Ý cậu là không tự ra lấy mà còn sai tôi xách vào trong á?"
"Trời nắng như vậy, cậu nỡ ư?" Tô Tinh Nam bĩu môi.
Trần Tân nhếch mép: "Ờ. Đương nhiên rồi. Chẳng lẽ cậu nhẫn tâm để tôi phơi nắng cả buổi hả?"
"Không mang vào thì thôi!"
"Thôi được rồi, bà cô tôi ơi, sợ cậu thật đấy. Coi như tôi lỡ giúp rồi thì giúp cho chót luôn vậy." Dứt lời, Trần Tân liền lấy túi lớn túi nhỏ trong xe ra rồi mang vào trong nhà.
2714 words
21.09.2025
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com