Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 46. Cưng chiều anh(4)

Beta: Một Tỷ
Chương 46. Cưng chiều anh(4)
𝜗𝜚

Kiều Nguyệt chỉ tỏ ra bình tĩnh trước người ngoài, thực tế, những lời bà Chu nói đã vượt xa nhận thức của cô. Nhưng vì những chuyện kỳ lạ gần đây xảy ra liên tiếp, cô mới không đến nỗi hoảng loạn. Dù vậy, vẫn cần chút thời gian để tiêu hóa hết.
Chẳng hạn, những người cô từng tiếp xúc khả năng cũng không phải con người.
Nghĩ đến đây, cô không khỏi rùng mình.
Về lời bà Chu nói liên quan đến chuyện tình cảm giữa người và quỷ, Kiều Nguyệt chỉ nắm được đại khái. Ý bà là vì lợi ích của cả hai, xét từ góc độ thế tục.
Không có chuyện vượt rào chủng tộc không thể ở bên nhau, cũng không có lệnh cấm rõ ràng từ chính phủ.
Biết điều này, Kiều Nguyệt yên tâm.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc rời xa Giang Như Thu, dù gần đây anh điên cuồng làm đủ chuyện xấu. Tệ nhất, cô chỉ định chiến tranh lạnh với anh.
Bà Chu vừa đi, Kiều Nguyệt như được bật công tắc, định chia sẻ tâm trạng với Giang Như Thu, nhưng lại đối diện ánh mắt âm trầm của anh.
…Anh chắc chắn lại nghĩ lung tung.
Không cần hỏi, cô cũng biết vẻ mặt âm trầm bất mãn của anh là vì gì. Chắc chắn do lời bà Chu bảo cô cân nhắc chuyện ở bên anh, khiến anh nghi ngờ cô. Thật là một người đàn ông đa nghi.
Kiều Nguyệt mím môi, định không nói gì, cứ để hai người đối mặt lạnh lùng. Nhưng ánh mắt cô không tự chủ được lướt đến vết thương trên người anh.
…Khí thế của cô lập tức giảm xuống.
Giang Như Thu vừa chịu tổn thương diện tích lớn, những chỗ bị nắng chiếu còn đen sì, nhưng mặt anh may mắn được cô che kịp thời nên không bị thương. Tuy nhiên, vì cơ thể không chịu nổi đau, mặt anh trắng bệch.
Anh cắn môi dưới, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Kiều Nguyệt, cả người toát ra hơi thở âm trầm. Như một quả pháo chỉ chờ cô mở miệng châm ngòi.
Cô cũng nhìn ra anh đang đợi gì. Đôi khi giận dỗi là vậy, cứ chờ đối phương mở lời mới bùng nổ, không thì nghẹn mãi.
Như Giang Như Thu bây giờ, không biết có phải tích tụ quá nhiều oán khí từ cô mấy ngày qua không. Nghe lời bà Chu, bất kể thái độ cô thế nào, anh đã mặc định cô sẽ rời bỏ anh, chỉ chờ cô chạm vào để trút hết tà hỏa.
Kiều Nguyệt không thèm nhìn anh, dù sao mấy ngày nay cô đã suy nghĩ nhiều, cũng có kinh nghiệm. Dù anh là quỷ hay hoạt thi, cũng chỉ dám giở trò sau lưng cô. Khi trầm mặt thì trông đáng sợ, nhưng trước mặt cô chỉ là hổ giấy, chọc một cái là xẹp.
Nghĩ vậy, sống lưng cô thẳng hơn, liếc anh một cái, hỏi: “Anh bày ra cái vẻ mặt gì thế?”
Giang Như Thu ngẩn ra, thái độ của cô hoàn toàn ngoài dự đoán.
Anh dường như quen với Kiều Nguyệt im lặng trước mặt mình. Dù anh làm nũng, nổi điên hay vừa đe dọa vừa dụ dỗ, cô luôn giữ một biểu cảm. Đôi khi anh làm quá, cô sẽ lộ ra vẻ hoảng sợ khiến anh luống cuống.
Lúc đó, anh chẳng biết làm gì.
Anh quá sợ mất cô.
Nhưng giờ cô dường như thay đổi. Từ khi trở về từ Đông Trấn, cô ít sợ hãi hành động của anh, thường một mình nằm ngoài sân hoặc ngồi bên cửa sổ ngẩn ngơ.
Mỗi lần vậy, Giang Như Thu chỉ muốn chui vào đầu cô xem cô nghĩ gì!
Mỗi khi cô ngẩn ngơ xong, ánh mắt nhìn anh luôn cười như không cười.
Như bây giờ.
Khiến anh hoàn toàn không đoán được cô muốn làm gì…
Cô chấp nhận lời bà Chu sao? Nếu không, sao thái độ với anh đột nhiên tệ đi?
Đúng vậy, trong mắt anh, thái độ cô cực kỳ tệ!
Anh nghe bà Chu nói, phi nhân loại chỉ nên ở bên phi nhân loại.
Mặt anh trở nên kỳ lạ, nhìn chằm chằm Kiều Nguyệt. Một lát sau, vẻ âm trầm trên mặt biến mất, thay bằng nụ cười gượng gạo: “Kiều Kiều, em tìm người chữa thương cho anh, là quan tâm anh đúng không? Anh vui lắm! Nghĩ đến sau này có thể cùng em ra ngoài tắm nắng, anh thật sự rất vui. Cơ quan này chu đáo thật, làm phi nhân loại cũng chẳng thua gì con người.”
Kiều Nguyệt ở bên anh lâu, nhưng đôi khi vẫn không hiểu nổi những lời âm dương quái khí của anh. Theo kinh nghiệm, rõ ràng một giây trước anh còn giận, giây sau lại đổi sắc mặt, chắc chắn trong lòng đang có ý xấu.
Để ngăn anh nghĩ lung tung, cô nói thẳng: “Giang Như Thu, anh đừng giả vờ.”
Nụ cười của anh cứng lại, ánh mắt lạnh đi.
Kiều Nguyệt liếc anh, không sợ, tiếp tục: “Nhìn dáng vẻ anh là nghe được lời bà Chu, đúng không? Giờ có bà Chu ra mặt, thân phận anh sẽ sớm được xét duyệt. Đến lúc đó, anh có thể như người bình thường, muốn đi đâu thì đi. Nghe này, chẳng khác gì con người. Nhưng nếu anh làm bất kỳ chuyện xấu nào, không chỉ mất hết mọi thứ, mà phía trên còn phái người tiêu diệt anh.”
Mắt Giang Như Thu run lên.
“Chỉ cần anh còn tồn tại một ngày, em hứa sẽ không rời bỏ anh. Nhưng nếu anh biến mất, thì em chẳng quản được nữa.”
Theo kinh nghiệm, giờ Giang Như Thu đang ở trạng thái cảm xúc sụp đổ. Thực tế, từ khi trở thành quỷ, anh luôn căng thẳng, lúc nào cũng sợ cô rời xa.
Cô từng thử ngoan ngoãn nghe lời, chiều theo anh để xoa dịu bất an. Nhưng kết quả không như ý, anh càng lấn tới, thậm chí suýt gây ra chuyện không thể cứu vãn.
Vì thế, Kiều Nguyệt hiểu rằng chỉ ngoan ngoãn thuận theo không giải quyết được gì.
Quả nhiên, lời cô chọc tức khiến mặt anh run rẩy, vẻ ôn nhu không giữ nổi, biểu cảm dữ tợn xen lẫn cầu xin.
“Kiều Kiều, anh không muốn biến mất, anh không muốn em rời xa anh… Em đừng nghĩ thế! Vĩnh viễn đừng nghĩ!”
Dù được tiêm thuốc, dược hiệu chưa phát huy, anh vẫn không đủ sức. Anh giãy giụa muốn lao vào cô, nhưng vừa động, Kiều Nguyệt đứng dậy, nhìn xuống anh, ánh mắt bình tĩnh.
Anh bị ánh mắt lạnh nhạt của cô làm run rẩy.
Rõ ràng vết thương không còn đau, nhưng sao anh đột nhiên không chịu nổi? Như bị ném vào hang tối, cửa ngay trước mặt, nhưng dù cố gắng thế nào anh cũng không thoát ra được. Ánh sáng cứu mạng anh nắm trong tay cũng dần biến mất.
… Không được!
Anh liều mạng muốn nắm lấy, bỗng ngã từ sofa xuống, ngẩng đầu, đôi mắt đen ngập nước, gần như làm mờ tầm nhìn. Nước mắt rơi lã chã.
Anh chẳng quan tâm mình trông thảm hại thế nào, chỉ bò đến chân cô.
“Kiều Kiều, em nói với anh, em sẽ không bao giờ rời xa anh, được không? Bà Chu nói anh có thể như người bình thường! Em đừng ghét bỏ anh…”
Kiều Nguyệt trong lòng không chịu nổi, đặc biệt khi thấy anh khóc trước mặt cô, tim cô như bị bóp nghẹt, khó thở. Nhưng cô quá hiểu anh, nếu chỉ dỗ dành, chỉ khiến anh tạm quên, rồi sau này anh sẽ không nhớ bài học.
…Cô không chịu nổi thêm lần tuyệt vọng mất anh.
Trong ánh mắt bi thương và luống cuống của anh, cô lùi một bước, khiến bàn tay anh cố chạm vào chân cô lại hụt lần nữa.
“…Kiều Nguyệt!”
Giang Như Thu cắn răng, biểu cảm trở nên đáng sợ, trừng cô, nước mắt rơi không ngừng.
Anh lớn tiếng chất vấn: “Em định rời bỏ anh sao!” Rồi nhận ra thái độ cô thay đổi, anh xé rách mặt uy hiếp: “Anh chỉ tạm thời không có sức thôi, đợi anh hồi phục, Kiều Nguyệt, em chạy không thoát đâu! Em không trốn được! Em là của anh, chỉ có thể là của anh! Dù anh chết, em vẫn là của anh!”
Kiều Nguyệt không nghĩ mình có thể thoát khỏi tay anh. Lời anh bệnh hoạn, điên cuồng, nhưng cô lại cảm thấy vui vẻ, thậm chí muốn cảm thán rằng người đàn ông này yêu cô đến thế…
Ý nghĩ quái lạ ấy chỉ thoáng qua trong đầu, rồi biến thành nụ cười nhạt trên môi cô.
Cô ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào ánh mắt đáng sợ của anh, bị anh làm giật mình lùi nửa bước, nhưng rồi dừng lại.
Cô điều chỉnh cảm xúc, giọng nói bình thản không gợn sóng.
“Giang Như Thu, anh có muốn em bế anh lên không?”
Anh khựng lại, thở hổn hển, có lẽ không ngờ cô lại hỏi vậy với vẻ lạnh nhạt. Vẻ vui sướng trong mắt anh lộ ra trước khi kịp che giấu.
“Anh muốn!” Anh không do dự đáp.
“Anh biết đấy, nếu cơ quan phi nhân loại tồn tại, họ hẳn có cách đối phó phi nhân loại, đúng không? Như tách phi nhân loại khỏi người thân, vĩnh viễn không gặp lại, chắc dễ như trở bàn tay.”
“…!” Biểu cảm anh lại trở nên đáng sợ.
Cô cười không để tâm: “Vậy nên, nếu em không muốn ở bên anh, anh cũng không ngăn được, đúng không?” Không muốn anh tuyệt vọng quá, cô lập tức nói thêm: “Nhưng hiện tại em chưa muốn rời xa anh đâu.”
Anh nhạy bén nhận ra cô nói “hiện tại”, sắc mặt không khá lên, ngừng thở nhìn cô.
“Vậy… anh có muốn thử nghe lời em không? Nếu anh đồng ý, em có thể ở bên anh mãi.”
Giang Như Thu gật đầu nhanh chóng, không chút suy nghĩ. Kiều Nguyệt không muốn dồn anh đến đường cùng, nhìn anh ngã dưới đất, chỉ biết khóc, thật quá đáng thương.
Cô vừa nói vừa tiến lại gần: “Vậy giờ em bế anh lên sofa. Dù anh là thi thể, có lẽ không thấy sàn lạnh, nhưng nằm dưới đất thật chướng mắt. Anh không được động đậy, nếu không em sẽ ném anh xuống rồi đi ngay.”
Lời uy hiếp của cô làm anh khựng lại, bàn tay định siết chặt cô dừng giữa chừng.
Vừa khen cơ quan tốt, giờ anh lại thấy nó thừa thãi!
Sắc mặt anh khó chịu, được cô đỡ lên sofa, hung hăng vùi đầu vào hõm vai cô. Nhớ lời cô uy hiếp, anh chỉ dám dùng răng gặm nhẹ thịt trên vai cô.
Kiều Nguyệt thu dọn lại cho anh, nhưng anh vẫn không buông tay. Cô trầm mặt nhắc lại lời trước, anh lập tức thả ra, nhưng trong lòng không cam tâm, trông thảm hại với đôi mắt đỏ hoe còn đọng nước, trừng cô.
“Được rồi, anh phải nghe lời.”
Biểu cảm giận mà không dám nói của anh chọc cô cười. Sợ anh nghĩ lung tung, lại sợ anh lo lắng quá độ, cô suy nghĩ một lát, hôn mạnh lên mặt anh một cái, rồi chu đáo hôn bên má còn lại với lực tương tự.
Cô nhìn hai má anh sáng bóng, mỉm cười nhạt.
“Chỉ cần anh ngoan, em sẽ cố gắng đáp ứng yêu cầu của anh.”
Cô nhớ từng có lần anh cũng nói lời tương tự, luôn nói những lời đó, nhưng lại nuốt lời. Dù anh đối xử với cô rất tốt, nhưng thường xuyên nổi điên làm cô sợ hãi, đúng không?
Kiều Nguyệt thấy trạng thái tinh thần mình còn bình thường, có lẽ vì tâm lý cô vững vàng.
“…Kiều Kiều!” Thấy cô xoay người, tay anh nhanh hơn não, nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, không chút yếu thế nhìn thẳng cô: “Anh không bỏ, anh không cho em đi!”
Cô không nói, chỉ cau mày, nở nụ cười nhạt quen thuộc, thấp giọng: “Anh chắc chắn muốn thế à?”
Giang Như Thu cúi mắt, chậm rãi buông tay, vẻ mặt đầy ủy khuất.
Tác giả có lời muốn nói: Haha, Tiểu Giang bị chà đạp liên tục~~ thật đáng thương ~
Có lẽ khoảng 10h30 sẽ có thêm một chương?(đó là tác giả nói, khôn phải tui)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com