Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Trò chơi có điểm kết thúc, còn anh và cô thì không

Editor: Góc nhỏ của Muội

Cô giáo Trần cầm loa nói: "Các bậc phụ huynh, đã chuẩn bị xong chưa?"

Dụ Từ lấy lại tinh thần, thu lại bàn tay đang khoác lên cánh tay Cận Hoài Tiêu: "Hoạt động bắt đầu rồi, anh đi đến đầu chặn tiếp theo đợi đi, đây là hoạt động tiếp sức."

"Ừm, được." Cận Hoài Tiêu cúi đầu sờ vào cái đầu bé xíu của Kiều Kiều: "Kiều Kiều cố lên nhé."

Kiều Kiều nắm tay lại: "Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!"

Cận Hoài Tiêu cười một tiếng, cuối cùng liếc nhìn Dụ Từ. Lúc này gió nổi lên, mái tóc cô bay tán loạn trên khuôn mặt, đang cúi đầu chỉnh lại tóc rối. Có vài phần muốn tránh ánh mắt của anh.

Đợi đến khi trước mặt không có ai nữa, Dụ Từ mới chỉnh tóc xong, vén tóc mái sau tai.

Phần hoạt động tiếp này được chia làm ba chặn: chặn thứ nhất mẹ mang theo đứa con, chặn hai thì đến lượt ba và đứa con, chặn cuối cùng chính là hoạt động cả nhà ba người cùng nhau hợp sức. Dụ Từ xoa xoa bàn tay nhỏ của Kiều Kiều, thấp giọng hỏi cô bé: "Kiều Kiều có nhớ kỹ lời cô vừa nói với cháu không?"

Kiều Kiều giơ tay nhỏ lên: "Dạ có!"

Dụ Từ nhiều năm chưa tham gia hoạt động tập thể, hay thi đấu cuộc thi nào có tính chất so tài và thứ hạng. Giữa lúc đợi hô khẩu lệnh, cô thở ra một hơi, lại có chút căng thẳng.

Cận Hoài Tiêu đứng ở đầu chặn tiếp theo, cách cô khoảng một trăm mét. Anh trong đám người nổi trội, dáng vẻ trưởng thành, đứng chỗ nào cũng đẹp mắt. Không cùng các ông bố trò chuyện mà là lặng lẽ nhìn cô.

Giống như lúc Dụ Từ kiểm tra thể chất ở Đại học, Cận Hoài Tiêu cũng sẽ đến sân tập của cô để ở bên, đứng ở vạch đích, và cầm sẵn một chai nước ấm cho cô.

Tiếng còi của cô Trần và tiến còi của năm đó giống như cùng thời điểm mà đồng thời vang lên. Xuyên qua năm năm, kéo về thực tại.

Dụ Từ nắm chặt tay Kiều Kiều: "Kiều Kiều, bước chân trái trước."

Khuôn mặt nhỏ nhắn Kiều Kiều đỏ bừng, chuyên tâm nhìn vào chân của hai người. Dụ Từ ở một bên hô một hai, một bên cũng đi theo tiếng hô đó. Mỗi một số đêm là bước một bước, đi khoảng vài chục bước có thể nắm giữ quy luật.

Bên tai đầy tiếng hô hoán, nhóm ông bố đứng ở chặn kế tiếp hô tên đứa nhỏ nhà mình cố lên. Có người ngã sấp xuống lại vội vã bò dậy, như vậy càng hoảng loạn hơn. Những gia đình đã thi đấu xong đang quây quần xung quanh, tiếng nói chuyện râm ran.

Dụ Từ không dám ngẩng đầu, cũng không vội tăng thêm tốc độ. Cùng Kiều Kiều hợp tác ăn ý, tần số bước chân của hai người đã thống nhất, một đường cũng không lơ là chút nào.

Lúc gần tới đích, trán Kiều Kiều đã đổ đầy mồ hôi, Dụ Từ hô cố lên với cô bé: "Kiều Kiều, kiên trì, kiên trì nào."

Kiều Kiều hoạt bát hơn, có sức lực dồi dào, chạy rất hết mình, khi còn cách vạch đích mười mấy bước đã dang rộng hai tay, muốn lao vào lòng Cận Hoài Tiêu.

Cận Hoài Tiêu đã quỳ một gối xuống sẵn, đợi Kiều Kiều nhào một cái vào trong ngực của anh.

"Chú, nhanh nhanh nhanh! Bịt mắt cho Kiều Kiều!"

Cận Hoài Tiêu giúp Kiều Kiều bịt mắt, Dụ Từ ngồi xuống cởi dây buộc chân của mình và Kiều Kiều, đột tác nhanh chóng cầm lấy dây. Cận Hoài Tiêu vừa giúp Kiều Kiều bịt mắt xong, cô lập tức vòng qua sau lưng anh.

"Anh ngồi xổm xuống đi, đừng đứng lên, tôi không vớ tới."

Cận Hoài Tiêu vừa mới chuẩn bị đứng dậy, sau khi bên tai nghe được liền cong lưng xuống, để hai tay Dụ Từ vòng qua anh, đem miếng vải đen bịt mặt anh lại.

Động tác của cô rất nhanh, mùi hương nước giặt quần áo trên tay áo chui vào hơi thở của anh. Cận Hoài Tiêu im lặng ngửi, đây là nhãn hiệu giặt quần áo lúc anh đã giặt đồ cho Dụ Từ.

Cô không đổi.

Cận Hoài Tiêu cong khóe môi, đầu vai đột nhiên bị Dụ Từ quay qua, giống như một bậc phụ huynh đặc biệt vội vã: "Anh vẫn còn ngồi xổm làm gì, nhanh cùng với Kiều Kiều đi đi!"

"Chú, cháu ở đây." Kiều Kiều đưa tay cho Cận Hoài Tiêu.

Dụ Từ đứng ở một bên chỉ huy: "Đi một bước nhỏ về phía trước, đi lên một bước nhỏ một chút. Trên mặt đất bên phải của anh có một ly giấy, phía bên trái, bên trái, đúng, đi từ từ thôi."

Bịt mắt đi chướng ngại, trên tấm thảm bò, cứ cách một khoảng sẽ đặt một chiếc ly giấy. Ba và con sẽ cần đi vòng qua những chiếc cốc này theo hiệu lệnh của mẹ. Mỗi khi làm đổ một chiếc ly, tổng thời gian của hoạt động sẽ bị cộng thêm mười giây.

"Chỉ còn mười mấy mét, đi về phía trước, bước nhỏ một chút, đi từ từ, đi một bước nhỏ về bên phải."

Thấy Cận Hoài Tiêu và Kiều Kiều đang dẫn đầu, bỏ xa đội thứ hai khoảng bảy, tám mét, giọng nói của Dụ Từ vô thức trở nên vui vẻ hơn mấy phần. Cô chạy trước đến vạch đích.

"Còn ba mét, đi hai bước nhỏ về bên trái đằng trước, đi ba bước về bên phải đằng trước."

"Tôi ở đây rồi, tôi chờ hai người, một mét cuối cùng."

Cận Hoài Tiêu và Kiều Kiều cùng đi một bước cuối cùng. Dụ Từ tiến lên một bước bổ nhào vào trong ngực Cận Hoài Tiêu: "Aaa, Cận Hoài Tiêu, chúng ta không đụng một ly giấy nào hết!"

Cô đột nhiên lao vào trong ngực, Cận Hoài Tiêu không nhìn thấy, không phòng bị, cơ thể theo quán tính mà lui về sau một bước. Anh hơi sửng sốt, con mắt không thấy nhưng mùi hương ấy anh rất quen thuộc. Bên tai vang lên tiếng cười y hệt năm đó.

Trong tim như có mật ngọt tràn vào, tim bỗng nhiên đập loạn lên. Anh vô thức muốn ôm cô, Dụ Từ lại đẩy anh ra.

"Kiều Kiều, cô hôn cái nào!" Cô lại ôm Kiều Kiều, hung hăng hôn cô bé một cái ở bên mặt.

Cận Hoài Tiêu: "..."

Anh lấy miếng vải bịt mắt xuống.

Kiều Kiều cũng lấy xuống, vỗ người cô đang kích động của mình: "Cô, chúng ta còn có một chặn nữa."

Dụ Từ lập tức lấy lại tinh thần, lúc này gia đình thứ hai cũng khoảng hai mét là đuổi tới, cô lập tức buông Kiều Kiều ra.

Vừa muốn gọi Cận Hoài Tiêu, cổ tay bị ai đó nắm lấy. Cận Hoài Tiêu một tay ôm Kiều Kiều, tay còn lại kéo Dụ Từ.

"Ở đâu, anh dẫn em đi."

Vừa dứt lời, một sức mạnh kéo cô đi, Dụ Từ được Cận Hoài Tiêu nắm tay chạy đi, làn gió táp vào mặt mang theo hơi thở của anh. Họ chen qua các gia đình đang vây xem, dòng người và hàng cây lùi lại phía sau.

Mười năm trước, vào một ngày mưa, những mảng tường phủ đầy rêu phong và dây thường xuân, hạt mưa đọng trên lá rồi dần tạo thành những vũng nước nhỏ, sau đó lại bị những cành lá đung đưa theo gió làm rơi xuống.

Cận Hoài Tiêu cầm một chiếc ô màu xanh đứng ở cuối con đường. Dưới ánh sáng mờ ảo, bóng dáng thẳng tắp của chàng trai in xuống vũng nước trên mặt đường nhựa.

Dụ Từ chạy ra từ khu chung cư cũ kỹ, nhìn thấy người đang đợi mình ở cuối đường, bỗng nhiên cảm thấy, dường như cuộc sống cũng không quá tồi tệ.

Cô đưa tay qua, khóc nói với anh: "Em muốn đi, Cận Hoài Tiêu, dẫn em đi đi mà."

Cho nên bọn họ chạy trốn.

Trong trận mưa bão đó, từ lúc trời chạng vạng cho đến khi màn đêm bao trùm cả thị trấn, xuyên qua gió mưa, tiệm sửa xe, gánh hàng oden trên phố, những người qua lại trở về nhà, trường học, bệnh viện. Tất cả mọi thứ, cùng với mọi nỗi buồn đều bị bỏ lại phía sau.

Năm mười bảy tuổi, họ chạy đến gần bờ sông. Gió sông rất lớn, thổi đến mức cả người run rẩy. Dụ Từ đã khóc một trận thật đã đời bên bờ sông, chỉ có Cận Hoài Tiêu biết chuyện đó.

Khi ấy, cô và Cận Hoài Tiêu đã hẹn ước, một năm sau thi đại học, cùng nhau đến Hải Thành, mãi mãi không chia lìa.

Nhưng đến năm hai mươi bảy tuổi, họ lại mỗi người một ngả.

"Dụ Từ."

Dụ Từ ngẩng đầu, thoát khỏi từ ký ức.

Cận Hoài Tiêu mỉm cười, hất tóc mái lộn xộn của cô: "Suy nghĩ gì vậy, mặc áo phao vào đi."

Kiều Kiều đã mặc áo phao, đang ngửa đầu nhìn cô: "Cô, cô đang nghĩ gì mà ngẩn người thế?"

Dụ Từ cúi đầu xuống, nhận áo phao mặc vào: "Không sao, vừa nãy cô hơi thất thần."

Cận Hoài Tiêu không nói, thay cô buộc dây lại.

Công viên Tùng Lâm hằng năm đều nhận tổ chức các hoạt động dành cho gia đình và nhà trẻ, có hồ bơi bơm hơi riêng để vui chơi, nước chỉ ngập đến bắp chân, đường kính của hồ cũng chỉ có một trăm năm mươi mét.

Một chiếc thuyền bơm hơi có ba chỗ ngồi. Kiều Kiều ngồi ở giữa, Dụ Từ ngồi ở phía trước, còn Cận Hoài Tiêu ngồi ở đuôi thuyền, nơi cần dùng lực để chèo.

Dụ Từ quay đầu liếc nhìn, gia đình thứ hai vừa vặn đuổi theo, cô bắt đầu vội vàng: "Nhanh nhanh nhanh, Kiều Kiều cố lên."

Kiều Kiều cực kỳ hăng hái: "Cô, cô cũng chèo đi."

Vì nước rất nông, Kiều Kiều đứng lên cũng chỉ đến trên đầu gối. Nhà trẻ không có mái chèo, mọi người đều dùng tay để thay thế.

Dụ Từ không kiểm soát được lực tay, một cú chèo về phía sau đã hất hết nước lên mặt Kiều Kiều và Cận Hoài Tiêu.

Kiều Kiều che khuôn mặt nhỏ cười rộ lên: "Cô, cô hắt nước vô mặt cháu luôn rồi nè."

Cận Hoài Tiêu vuốt mặt, ý cười rõ ràng: "Lấy việc công trả thù riêng?"

Lúc đầu không phải cố ý, bị anh nói như vậy nghẹn lại, Dụ Từ bắt đầu không phục: "Kiều Kiều, vẩy nước vào chú ấy đi."

Kiều Kiều: "Dạ!"

Dụ Từ ngày xưa đã thích cãi bướng với Cận Hoài Tiêu, giờ lại càng được đà, hai cô cháu một lớn một bé ra sức quạt nước, khiến nước bắn tung tóe hết lên người Cận Hoài Tiêu.

Hai bên tai Cận Hoài Tiêu tràn ngập tiếng cười giòn tan của cô, trong trẻo như tiếng chuông bạc. Anh cũng không hề né tránh, mặc cho hai tên ngốc phía trước hất nước lên người mình.

Chiếc thuyền nhỏ chèo về phía trước trong hồ bơi bơm hơi, cô vừa chèo vừa quay đầu lại. Vài giọt nước bắn lên mặt cô, đọng lại trên hàng mi dài, chực rơi xuống. Dụ Từ cười rất đẹp, đôi mắt hạnh nhỏ cong lên, giống như vầng trăng khuyết.

Cận Hoài Tiêu bỗng nghĩ về rất nhiều năm trước.

Khoảng thời gian anh mệt mỏi nhất là vào kỳ nghỉ hè năm thứ ba đại học. Lúc mới khởi nghiệp, đủ thứ chuyện dồn nén lại, thức trắng nửa tháng là chuyện thường.

Nhưng khi nửa đêm trở về nhà, đẩy cửa ra, căn hộ một phòng ngủ không lớn, từ ghế sofa trong phòng khách ló ra cái đầu rối bù của cô. Mái tóc đen rối xù vì ngủ, cô dụi dụi mắt, ngơ ngác đứng dậy ôm lấy anh.

"Anh về rồi, trong nồi có cơm em mua, để em hâm nóng cho anh nhé."

Thật kỳ diệu, anh lại tràn đầy động lực, không hề thấy mệt mỏi chút nào.

Anh cần phải cố gắng hơn nữa, kiếm nhiều tiền hơn, mua một căn nhà lớn cho cô, mang đến cho cô một cuộc sống tốt nhất. Để cô có thể làm những điều mình thích mà không phải lo lắng, không sợ thất bại, không phải bận tâm về tiền bạc, chẳng cần suy nghĩ gì cả. Anh sẽ là hậu phương của cô.

Anh từng nghĩ tình yêu của họ sẽ không có điểm kết thúc, không phải là hôn nhân, cũng không phải là cái chết. Chỉ cần hai người không chia xa, tình yêu sẽ không bao giờ kết thúc.

Nhưng họ đã chia tay, con đường này đã đi đến cuối. Căn nhà anh mua không có nữ chủ nhân dọn vào ở, chỉ còn lại một mình anh, trông một ngôi nhà trống trải.

Đúng lúc này, chiếc thuyền nhỏ đến đích. Kiều Kiều lao vào lòng Dụ Từ: "Cô ơi, chúng ta về nhất rồi!"

Dụ Từ ôm chặt Kiều Kiều, hôn chụt chụt mấy cái lên má cô bé.

Cận Hoài Tiêu cụp mắt xuống, lau đi những giọt nước trên mặt, nhìn vào ngón áp út trống không của tay trái. Ở đó có một vết trắng mờ nhạt đến gần như không nhìn thấy, là dấu vết để lại sau thời gian dài đeo nhẫn.

Anh ngẩng đầu nhìn lên, Dụ Từ rất vui, cười rạng rỡ. Kiều Kiều đang lăn lộn trong vòng tay cô.

Nhận thấy ánh mắt của anh, cô quay lại nhìn, nụ cười trong mắt vẫn rạng rỡ như thế, giống như đã quên mất họ đã chia tay, vui vẻ nói với anh như những năm xưa:

"Cận Hoài Tiêu, chúng ta là người đầu tiên về đích!"

Cận Hoài Tiêu mỉm cười: "Ừm."

Anh đưa tay vào túi trái của chiếc áo khoác thể thao, chạm vào một chiếc vòng bạc. Anh siết chặt nó trong lòng bàn tay.

Trò chơi có điểm kết thúc, nhưng anh và cô thì không.

=============

[Lời tác giả]

Tiểu Cận: Theo đuổi lại lần nữa. Nhà của tôi phải có nữ chủ nhân dọn vào ở, không thể để tôi một mình trong căn nhà trống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com