Chương 41
Người anh cả giống như một người cha.
Thật đúng là như vậy.
Nhân danh chồng, nhân danh anh trai, cô được anh chăm sóc như người cha già.
Tư Tấn nhếch môi, giọng điệu tự giễu: "Niên Niên, em thật sự quan tâm đến anh sao?"
Tư Hoa Niên thật sự sốt ruột: "Em đương nhiên quan tâm!"
"Đến một nơi nguy hiểm như vậy, tại sao lại không nói cho anh biết?"
Tư Hoa Niên cắn môi tiếc nuối, dũng cảm nói: "Anh, đây là lần đầu tiên em đến biển Meyers... Em chưa từng đến đó... Em sẽ không bao giờ đến đó nữa. Anh đừng tức giận nhé?"
Cô cố tình nhấn mạnh rằng đây là lần đầu tiên cô đến đó, có ý tứ vài phần lạy ông tôi ở bụi này . Nếu đầu óc tỉnh táo, Tư Tấn nhất định sẽ nhận ra có điều gì đó không ổn. Nhưng bây giờ trong lòng anh chỉ cảm thấy đau lòng.
"Niên Niên," anh đưa tay chạm vào mặt cô, trong mắt hiện lên vẻ buồn bã, "Anh chỉ có em."
Em là cuộc sống của anh .
Nhưng em không trân trọng mạng mình.
"Em biết,"Tư Hoa Niên ôm eo anh, dùng giọng nói nhẹ nhàng, cư xử cực kỳ dè dặt, "Em sẽ không bao giờ đến đó nữa, em hứa."
Tư Tấn đẩy cô ngồi xuống ghế sô pha, sau đó dùng thân thể cường tráng của anh bao bọc cô.
"Anh?"
Anh hạ mắt xuống nhìn cô, màu đỏ tươi trong mắt anh nhạt dần rồi quay trở lại.
"Niên Niên," anh 2 tay ôm lấy eo cô, vùi đầu vào cắn môi cô, "Em thích kích thích đến vậy sao? Anh làm em thoải mái, đừng đi lướt sóng nữa được không?
2 giây sau, Tư Hoa Niên hiểu ý của anh, sửng sốt: "Anh, anh... không biết xấu hổ!"
Tư Tấn coi như không nghe thấy, dùng sức hôn cô thật mạnh, bàn tay xoa nắn cơ thể cô.
Sự phát triển của sự việc đã hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát.
Tư Hoa Niên đưa tay đẩy anh: "Anh, đừng làm như vậy."
Tư Tấn cau mày không nói gì, cơ bắp trên người căng ra. Ngón tay anh có chút thô ráp, lặng lẽ đưa tay vào trong vạt áo, chạm vào chỗ mềm mại và mỏng manh nhất trên eo Tư Hoa Niên .
Một cơn chấn động mơ hồ truyền đến đại não, Tư Hoa Niên không khỏi rên rỉ. Cô đưa tay ôm lấy anh, chủ động hôn lên môi anh.
Thành thật mà nói, lần đầu tiên này hơi khác so với những gì cô tưởng tượng. Không có giường lớn, không có hoa hồng, không có ý nghĩa lễ nghi.
Nhưng có một người anh trai. Người anh duy nhất yêu cô suốt hai đời. Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, Tư Hoa Niên đều vui vẻ đến mức bật cười.
"Nào anh trai," cô nháy mắt với anh, "Em yêu anh đến ch.ết."
Tuy nhiên, Tư Tấn không tiếp tục như cô tưởng tượng. Anh nhìn xuống cô, đông cứng.
Đôi mắt cô ươn ướt, khóe mắt có chút đỏ bừng vì khóc. Cô mỉm cười ngọt ngào với anh, để lộ lúm đồng tiền, tin tưởng và lệ thuộc.
Thân thể Tư Tấn mỗi giây một nóng hơn, nhưng lý trí của anh cũng dần dần ổn định lại.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, Tư Hoa Niên ngơ ngác chớp mắt vài cái: "Anh?"
Lời nói của cô không hề nghi ngờ giống như một cây búa đập vào đầu Tư Tấn, cuối cùng cũng khiến anh tỉnh lại.
"...Niên Niên ."
"Ừm?"
Tư Tấn ôm cô ngồi dậy, chỉnh lại quần áo của cô. Giống như một con búp bê mỏng manh, anh cẩn thận ôm vào lòng, sau đó vùi mặt vào cổ cô: "Anh xin lỗi... anh sai rồi."
Anh đã làm cái quái gì vậy.
"Anh không nên đánh em," hơi thở ấm áp của anh phả vào cổ cô, giọng anh nghẹn ngào và run rẩy, "Tha thứ cho anh."
Tư Hoa Niên có chút vui mừng, cũng có chút buồn bã: "Không phải lỗi của anh."
Anh im lặng một lúc rồi mới nói: "Anh không nên nói như vậy."
"...Câu nào?"
Tư Tấn không nói cho cô.
Anh thực sự xấu hổ nếu phải lặp lại những lời tục tĩu như vậy.
Nói đến đây, Tư Hoa Niên có chút không biết chuyện này có thay đổi hay không, cô do dự, thấp giọng hỏi: "Anh không tức giận nữa à?"
Làm sao anh có thể không tức giận?
Nhưng anh không nên...nổi giận với cô.
Niên Niên không phải là Niên Niên ở kiếp trước. Niên Niên đời này rất tốt, cô cái gì cũng không biết, cũng không biết mình từng chết ở biển Meyers.
"Bảo bối ngoan," anh cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô, "Em tha thứ cho anh nhé."
Tư Hoa Niên rúc vào lòng anh, đưa tay dụi dụi mắt, khóe môi nở nụ cười: "Em thực sự, thực sự rất yêu anh."
Giờ phút này, cô thực sự cảm thấy mình không hề có tiếc nuối gì trong kiếp sống này .
Sau bao chuyện xảy ra thì trời cũng đã muộn, Tư Tấn vào bếp nấu bữa tối. Hai người ngồi đối diện hai bên bàn, im lặng ăn.
Tư Hoa Niên buông đũa xuống, cúi đầu, trong lòng có chút thất vọng.
Tại sao anh trai lại không nói gì?
Cô vừa mới xác nhận anh trọng sinh cách đây không lâu, trong lòng cô tràn ngập niềm vui và sự phấn khích. Nhưng anh lại im lặng.
Chắc hẳn anh vẫn còn tức giận với cô.
Sự im lặng này kéo dài suốt đêm cho đến khi hai người tắt đèn đi ngủ. Tư Hoa Niên không thể kìm được cơn tức giận.
Anh đang tựa người vào giường, trông có vẻ không giống như là đang xử lý đại sự. Tư Hoa Niên đưa tay đẩy chiếc laptop ra khỏi đùi anh rồi tự mình trèo lên.
"Anh."
Tư Tấn ngoan ngoãn đặt máy tính ra xa, ôm lấy cô: "Sao vậy?"
"Tại sao anh không nói chuyện với em?"
Cô bĩu môi như một con thỏ nhỏ bị đối xử bất công. Tư Tấn cười nhẹ, vỗ lưng cô dỗ dành cô ngủ.
Đối với Tư Hoa Niên mà nói, điều đó thực sự rất khó chịu.
"......Em không buồn ngủ."
Tư Tấn ôn nhu bao dung: "Niên Niên muốn làm gì?"
Tư Hoa Niên kêu lên, trèo lên người anh: "Em muốn làm gì đó vui vẻ với anh."
Tư Tấn làm sao có thể không hiểu ý của cô. Anh dùng hai tay đè chặt cô không cho cô di chuyển: "Anh không tức giận, không cần cảm thấy uỷ khuất như vậy."
Cũng không phải là ủy khuất.
Rõ ràng là anh ấy vẫn còn tức giận.
Lần này Tư Hoa Niên thực sự rất đau lòng. Cô bất đắc dĩ cúi xuống hôn lên môi anh.
Người trước mặt cô là anh trai , anh trai ở kiếp trước.
Cô vẫn còn cơ hội đối xử tốt với anh, cô muốn dành cho anh thật nhiều tình yêu.
Môi anh nóng bừng. Cô đưa tay chạm vào đôi môi nóng hổi của anh.
Thân thể Tư Tấn run rẩy: "...Không được chạm vào."
Tư Hoa Niên ngoan ngoãn rút tay anh ra, tiếp tục chăm chú vào môi anh.
Cô ôm vai anh như đang ngận một viên kẹo, liếm và cắn anh. Tư Tấn nhịn hồi lâu, cuối cùng trong cổ họng phát ra một tiếng thở hổn hển: "Niên Niên...đủ rồi..."
Tư Hoa Niên mỉm cười, hơi cúi đầu hôn lên yết hầu của anh, rồi lại âu yếm vuốt ve má anh
Đầu óc Tư Tấn trống rỗng. Những giọt mồ hôi xuất hiện trên trán anh, những đường gân nổi lên do sự chịu đựng tuyệt vọng của anh.
Yêu tinh.
Cô là một tiểu yêu tinh.
Anh nhìn cô từ nhỏ tới tận khi lớn lên biến thành tiểu yêu tinh muốn giết người từ khi nào?
Dây thần kinh cuối cùng cũng đứt đoạn, Tư Tấn đột nhiên vùi vào ngực cô, tuyệt vọng cầu xin: "Niên Niên anh khó chịu ... giúp anh."
-------[Kéo rèn]-------
Tư Hoa Niên ngày hôm sau dậy rất sớm.
Những chiếc kim dạ quang trên đồng hồ có màu xanh lá cây chỉ 7 giờ rưỡi sáng.
Anh trai không biết đã đi đâu, Tư Hoa Niên nằm đó giơ tay lên, cẩn thận kiểm tra cả mười ngón tay.
Không, thực ra là không.
Không có nhẫn.
Tư Hoan Niên có chút thất vọng.
Sau khi nam chính và nữ chính làm được điều gì đó không thể nói ra thành lời, nam chính sẽ đeo nhẫn cho nữ chính.
Thật lãng mạn.
Mặc dù cô và anh trai cô không thực sự...làm , nhưng có lẽ giống nhau.
Tiếc thay anh trai cô lại là anh trai đầu gỗ.
- Ở phía bên kia, trong phòng làm việc.
Tư Tấn nói trong điện thoại: "Chúng ta hoãn lại cuộc hẹn ban đầu đi."
Người ở đầu bên kia điện thoại cố gắng khuyên can: "Tư tổng, ngài biết người dân Thành Băng Tuyết rất quý trọng tháp truyền hình này. Nếu là lúc khác, có lẽ họ sẽ không chịu cho thuê tháp truyền hình."
"Tôi biết," Tư Tấn đưa tay xoa xoa lông mày , "Tôi sẽ gọi cho họ, hôm nay thật sự không thể làm được."
Anh đã nói như vậy, đối phương đương nhiên không có phản đối.
Tư Tấn cúp điện thoại, từ trong ngăn kéo lấy ra một chiếc hộp nhỏ. Anh không mở mà dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa lớp nhung trên nắp.
Niên Niên.
Niên Niên bảo bối của anh.
Ban đầu anh muốn cầu hôn cô ấy vào ngày hôm nay, khi cô sẽ trở về sau cuộc thi. Nhưng hôm qua cô đột nhiên quay lại, còn đêm qua họ... Dù chưa đi đến bước cuối cùng nhưng sau mối quan hệ thân thiết như vậy, nếu anh cầu hôn Niên Niên ngay lập tức, cô có thể sẽ nghĩ rằng anh chỉ muốn chịu trách nhiệm .
Anh không muốn như vậy .
Tư Hoa Niên xứng đáng nhận được tất cả nên phải cân nhắc chu đáo.
Bất kể khi nào, dù cô thích hay không thích anh, anh cũng vẫn yêu cô như vậy.
Tư Tấn cất chiếc nhẫn vào ngăn kéo, đứng dậy trở về phòng. Anh không ngờ Niên Niên cũng dậy sớm như vậy, hiện tại đang ngồi ở đầu giường, ngơ ngác ôm con chó bông của mình.
Nghe được tiếng bước chân, Tư Hoa Niên quay đầu lại: "Anh."
Tư Tấn đi tới ngồi xuống bên cạnh cô: "Vẫn còn sớm, chưa tới thời gian ghi hình, chúng ta ngủ thêm một lát nhé?"
Tư Hoa Niên hơi nghiêng đầu, ánh mắt sáng ngời như đang chờ đợi điều gì: "Anh ơi, anh có gì cho em không?"
Anh xoa đầu cô, cười nói: "Em muốn gì anh sẽ mua cho em."
Tư Hoa Niên chớp mắt, lại hỏi: "Vậy anh có cái gì muốn hỏi em sao?"
Tư Tấn ôm em gái, nhẹ nhàng xoa bụng cô: "Em đói không? Em muốn ăn gì? Anh sẽ làm bữa sáng."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com