Phần Không Tên 7
Mới vừa tháng tám, chủ nhà đột ngột lên thông báo rằng cần phải sửa hệ thống sưởi
để chuẩn bị cho mùa đông. Daniel bị lùa ra ngoài, ngơ ngẩn tay xách laptop tay
mang từ điển, không biết phải làm gì.
Cậu đâu có nơi nào khác để đi. Daniel không thích những quán cà phê dù là ồn ào
hay yên tĩnh. Ngồi ở đó cả một ngày dài cũng giống cực hình.
Seongwoo từ trong phòng bước ra, vai đeo cặp da đựng máy ảnh rất lớn, thấy
Daniel ngồi bệt xuống sàn nhăn mặt vì âm thanh máy móc trong phòng, bỗng gọi to
một tiếng:
"Kang Daniel, muốn tới studio của tôi chơi không?"
Studio có phòng làm việc riêng cho nhiếp ảnh gia, hôm nay Seongwoo có lịch chụp
nên phòng để trống. Daniel ngần ngừ một chút. Cậu không nhớ nổi là từ bao giờ,
những con đường ở trong thành phố này gói gọn thành ra ngã ba, rẽ trái, lên bus số
4, xuống ở bến xe trung tâm, đi bộ thêm mười lăm phút ở một con đường có hai
hàng me lớn, và kết thúc ở nhà xuất bản ở cuối đường. Seongwoo biết Daniel đang
suy nghĩ nên cũng không giục, nhưng mắt lại liếc xuống đồng hồ.
"Đi thôi, ngồi đây cả ngày không dịch sách được đâu."
Anh lại kéo cổ tay Daniel như lần trước. Daniel xỏ chân vào đôi giày trước cửa, chậm
rãi theo Seongwoo xuống đường.
Đường phố đông lạ thường mà trước nay Daniel chưa từng biết đến. Cậu nhìn mãi
những bảng hiệu mới toanh treo khắp nơi, nhớ lại khi mình còn học đại học, tưởng
như mình đã lạc về một thành phố khác. Mọi thứ đều đổi thay, chỉ có Daniel ở trong
góc phòng của mình là không có gì thay đổi, ngoại trừ việc đã đổi nhãn hiệu sữa
thường uống trong mấy tháng rồi.
"Lần đầu tiên thấy?"
Seongwoo chăm chú lái xe, vu vơ hỏi một câu.
"Ừ, có thể nói thế."
"Bao lâu rồi cậu không ra đường? Không tính đường tới nhà xuất bản."
Bấm thử mấy đốt ngón tay, Daniel cũng bất ngờ với chính mình khi tìm ra đáp án.
"Bốn năm."
"Bốn năm? Vì sao cậu lại không ra đường nữa?"
Daniel không biết chắc câu trả lời. Có lẽ là vì một ngày tỉnh dậy, tự bản thân mình
không muốn nhìn thấy ánh mặt trời.
"Vậy trước đó cậu như thế nào?"
"Thì vẫn như mọi người, đi học, đi chơi."
Seongwoo không hỏi nữa. Nắng tháng tám chiếu vào trong xe đã bớt gay gắt, anh
nhún nhảy trên ghế lái theo một điệu nhạc trên radio. Kì lạ là anh nghĩ thật ra Kang
Daniel không phải là loại người trốn tránh xã hội điển hình, những người tự có cảm
giác thất bại rồi nhốt mình trong bóng tối. Seongwoo đoán rằng nếu như giao việc
gì vào tay Daniel cậu cũng sẽ hoàn thành rất tốt, ở trong nhà chỉ là sở thích của cậu
mà thôi.
-
Studio của Seongwoo hóa ra rất gần nhà xuất bản. Cánh cửa đi vào rất nhỏ, kẹp
dưới gốc hai cây phượng già, bên ngoài chỉ có một tấm bảng đơn giản đề tên.
Seongwoo mở cửa đi vào, Daniel không khỏi ngạc nhiên. Nơi này giống một căn
nhà cho người độc thân hơn là nơi làm việc.
"Sao anh không sống ở đây luôn?"
Cậu phải hỏi ngay điều đó. Bên ngoài giống như là phòng khách, còn có cả một căn
bếp nhỏ mà từ phòng khách có thể nhìn sang. Thấp thoáng sau cánh cửa mới là
phòng chụp rất lớn, Daniel nhác thấy bóng của những cây đèn và phông nền. Một
chiếc sofa ở giữa phòng khách, bên cạnh là giá sách với những đầu sách về nhiếp
ảnh và thiết kế, nhìn thôi cũng đã thấy rất đắt tiền. Cậu tới bên giá sách nhìn, rút ra
ngay một quyển rồi ngồi xuống ghế.
"Ở đây ban đêm không có người."
Seongwoo đặt một ly nước xuống trước mặt Daniel, cũng ngồi vào cạnh bên. Khuỷu
tay anh đặt lên thành ghế, tự nhiên chống tay ra sau đầu.
"Ai dè về ngôi nhà đó lại gặp cậu, cậu yên lặng hơn cả ở đây. Phòng cách âm rất
kém mà tôi lại chẳng nghe được gì."
Nhịn xuống câu hỏi vậy thì tại sao không chuyển đi, Daniel lật mấy trang sách. Sách
về nhiếp ảnh, thuật ngữ chuyên ngành rất nhiều Daniel không hiểu hết, cậu chỉ tập
trung nhìn mấy tấm hình.
Chín giờ sáng, khi Daniel đọc đến quyển sách thứ hai và Seongwoo đang kiểm tra
lại máy ảnh, thì cửa bật mở và một nhóm người bước vào.
Lâu lắm không gặp người lạ, Daniel hơi bối rối. Cậu cảm thấy tay chân thừa thãi
không biết làm gì. Seongwoo liếc qua bên thấy thế thì cười cười rút thêm cho cậu
một quyển sách.
Buổi chụp hôm nay là chụp ảnh bìa và thêm một bộ ảnh cho một tạp chí thời trang.
Những người đi tới, ngoài phụ tá chụp hình còn có cả người mẫu và stylist. Trợ lý
của studio - Akira, một cô gái lai Nhật Bản nhìn thấy Daniel thì cười cười, nháy mắt
hỏi Seongwoo:
"Này, bạn trai mới?"
Daniel giấu mặt ở sau cuốn sách, tai đã đỏ lên. Seongwoo ho nhẹ một tiếng, đáp:
"Không phải, cậu ăn nói cho cẩn thận."
"Không phải bạn trai thì là gì?"
"Cậu tưởng thế giới này chỉ có một loại bạn tên là bạn trai bạn gái thôi à?"
Akia không giỡn nữa. Cô hướng về phía Daniel chào hỏi.
"Chào cậu, cậu tên là...?"
Daniel biết mình không thể tránh, bỏ quyển sách xuống ngượng ngùng nhìn Akira.
"Lần đầu gặp chị, em là Kang Daniel."
Mắt Akira sáng lên. Cô lôi từ trong túi xách ra một quyển sách tên là Mùa thu nảy
chồi, bìa vàng rực rỡ. Quyển sách đó Daniel dịch trong tháng trước, tháng này đã
được xuất bản cho kịp mùa.
"Em dịch quyển này đúng không?"
Daniel lạ lẫm gật đầu. Lần đầu tiên trong đời Daniel tiếp xúc với người đọc quyển
sách mình dịch ra. Bình thường, hành trình với một quyển sách của cậu kết thúc
ngay khi bản thảo đến tay biên tập.
"Chị thích nó lắm. Đã đọc bản gốc rồi, bản này em dịch rất hay."
Akira đẩy Seongwoo qua một bên, rì rầm nói chuyện với Daniel về cuốn sách. Dù
còn dè dặt, nhưng vì có chung một chủ đề, câu chuyện của hai người không bế tắc
mà có dấu hiệu dài mãi ra. Seongwoo bị gạt ra ngoài, ngồi kì lạ nhìn Daniel tiếp
chuyện với người khác. Cậu tự nhiên nghiêng đầu về phía Akira để nghe cho rõ, hơi
cúi xuống một chút vì cô quá nhỏ bé so với mình. Mấy ngón tay của cậu chạm vào
nhau, cậu thường gật gật đầu, thỉnh thoảng lại cười rất khẽ.
"Này, Ong Seongwoo, đi làm việc thôi."
Stylist kêu lên một tiếng, Seongwoo đứng dậy. Anh đi được vài bước, vẫn liếc về
phía Daniel. Hai người nói gì đó, cậu bất chợt cười rộ lên.
Vẫn là nụ cười đẹp như buổi chiều hôm nọ.
"Kang Daniel!"
Seongwoo từ sau lưng gọi lớn, Daniel giật mình nhìn ra.
"Phòng làm việc của tôi ở trong kia, cậu vào đó mà làm."
Daniel gật đầu, rồi lại ngồi xuống nói tiếp câu chuyện còn dang dở. Seongwoo bước
vào đến cửa phòng rồi lại quay đầu nhìn lại.
"Kira, còn không mau vào mở máy tính cho tôi?"
Akira lè lưỡi lắc đầu, cô chỉ về phía Seongwoo rồi đưa ngón tay giả làm động tác
bắn súng. Daniel càng cười lớn hơn nữa, Seongwoo chỉ nhíu mày.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com