Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương VIII: ko bt đặt gì cho ngầu😥

Mây đen buông xuống, mang theo sự tĩnh lặng u ám bao trùm kinh thành Elaria.

Trên bức tường thành kiên cố, Đại úy Alexei Ivanov và Binh nhì Sergei cùng với các hiệp sĩ Elaria đang đứng gác, đôi mắt họ không ngừng nhìn xung quanh đánh giá tình hình.

Ánh sáng bập bùng từ những ngọn đuốc hắt lên khuôn mặt họ, để lộ vẻ căng thẳng hiện rõ.

Chiếc T14-Armata, cỗ máy chiến tranh khổng lồ, đã được kéo về một khu vực bí mật nằm sâu bên trong thành, khuất sau những bức tường đá vững chãi, sẵn sàng cho những trường hợp khẩn cấp nhất, như một lá bài tẩy chỉ được rút ra khi mọi hy vọng dường như đã cạn.

Hiệp sĩ trưởng, một người đàn ông vạm vỡ với bộ giáp sáng bóng, đứng cạnh Alexei, giọng nói trầm tĩnh nhưng đầy uy quyền

Hiệp sĩ trưởng: "Theo báo cáo mới nhất từ các đội trinh sát còn lại, lũ quái vật đang tiến đến gần hơn. Số lượng của chúng vượt xa mọi ước tính ban đầu. Chúng ta phải chuẩn bị cho một cuộc tấn công toàn diện. Đây sẽ là một ngày rất dài, Đại úy."

Alexei gật đầu, ánh mắt anh vẫn dán chặt vào phía xa, nơi những âm thanh gầm gừ yếu ớt bắt đầu vọng lại.

"Chúng ta sẽ phòng thủ trên thành, Hiệp sĩ trưởng. Tận dụng tối đa địa thế cao và sức mạnh của các cung thủ, các pháp sư và các binh lính của Elaria. Mỗi mét đất trên bức tường này đều phải được bảo vệ kiên cố."

Alexei: "sergei, chúng ta phải đứng trên thành hỗ trợ thôi"

Sergei, dù đã phần nào nguôi ngoai sự bất mãn, vẫn còn chút do dự hiện lên trong mắt. Tuy nhiên, anh nhanh chóng gật đầu, bản năng của một người lính đã được rèn luyện trong chiến trường khắc nghiệt đã trỗi dậy. "Rõ, Đại úy."

Alexei đặt tay lên vai Sergei, một hành động nhằm trấn an và củng cố tinh thần đồng đội.

Alexei: "Lần này, chúng ta sẽ không lao ra chiến trường trực tiếp. Chúng ta sẽ chiến đấu từ trên cao, tận dụng lợi thế tầm nhìn và hỏa lực phòng thủ."

Alexei cau mày, ánh mắt anh liếc nhìn xung quanh, tay anh đưa khẩu AK-74M của mình lên vai, đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai anh ngăn lại.

Sergei: "đại úy, chúng ta không nên dùng súng đâu, hiện tại số đạn của chúng ta có giới hạn, chúng ta không thể dùng kiếm vì chúng ta chưa từng chiến đấu với quái vật, phép thuật cũng không, vậy nên...*

Người binh nhì đưa một cây cung dài bằng gỗ sồi và một túi tên được tẩm độc, những mũi tên sắc nhọn lấp lánh dưới ánh đuốc.

Sergei: "Không. Như tôi đã nói, chúng ta cần tiết kiệm nguồn đạn dược quý giá cho những trận chiến lớn. Tiếng súng có thể khiến chúng bộc lộ điểm yếu, nhưng cũng có thể thu hút thêm nhiều quái vật hơn hoặc khiến chúng ta mất kiểm soát tình hình. Hơn nữa, chúng ta không biết rõ về khả năng phục hồi của chúng, liệu một viên đạn có thực sự tiêu diệt chúng triệt để hay không. Cung tên sẽ là lựa chọn tối ưu cho trận phòng thủ này. Nó đủ mạnh để tiêu diệt những con quái vật nhỏ hơn ở cự ly gần, và giúp chúng ta giữ sự im lặng tương đối, tránh bị phát hiện dễ dàng"

Alexei bất ngờ ra mặt, đứng hình mất 5 giây

Alexei: "chú ăn gì mà khôn thế??"

Anh hiểu rằng sergei đang nhìn xa hơn, không chỉ là một cuộc chiến ngắn ngủi mà là cả một chiến lược sinh tồn lâu dài trong thế giới kỳ lạ này.

Alexei: "được rồi, lúc về nước anh xin sếp tăng lương cho chú"

Người binh nhì bắt đầu thực hiện theo chỉ thị của Alexei, lấy ra một cây cung tương tự từ một kho vũ khí nhỏ trên thành, bắt đầu làm quen với nó dưới sự hướng dẫn của một cung thủ Elaria.

Từng người lính Elaria vào vị trí của mình trên thành. Hàng trăm cung thủ giương cung, chuẩn bị những mũi tên tẩm độc. Các pháp sư bắt đầu niệm chú, những luồng ánh sáng ma thuật mờ ảo xuất hiện giữa không trung, sẵn sàng tạo ra các lá chắn hoặc những đòn tấn công nguyên tố.

Các hiệp sĩ với giáp trụ sáng bóng, cầm kiếm và khiên, đứng thành hàng dài, vững chắc như những bức tường thép, sẵn sàng đối mặt với bất kỳ mối đe dọa nào có thể vượt qua lớp phòng thủ đầu tiên. Không khí căng như dây đàn, mỗi người lính đều ý thức được sự sống còn của kinh thành đang đặt trên vai họ.

Tiếng gầm rú từ phía xa bắt đầu vang lên, càng lúc càng gần, càng lúc càng rõ rệt, như tiếng sấm rền từ lòng đất. Những bóng đen khổng lồ lướt đi trong đêm, tiến về phía kinh thành.

Đó là lũ quái vật, đông hơn và hung tợn hơn bao giờ hết, đôi mắt đỏ rực như những đốm lửa ma quái trong bóng tối, phản chiếu sự khát máu và tàn bạo. Tiếng móng vuốt cào xé mặt đất, tiếng gào thét man rợ của chúng khiến không khí như đặc quánh lại.
Hiệp sĩ trưởng (giọng run rẩy nhưng kiên quyết, tay nắm chặt thanh kiếm): "Chúng đến rồi! Sẵn sàng!"

Tuy đã sống trên chiến trường khá lâu, nhưng lần đầu thấy quái vật, nó thật sự kinh dị hơn anh tưởng

Alexei hít một hơi thật sâu, cảm nhận mùi khói và mùi tanh tưởi của máu từ phía tiền đồn vọng lại. Anh nhìn về phía Sergei, người đang đứng vững chắc ở vị trí của mình, ánh mắt quyết tâm, sẵn sàng chiến đấu. Cả hai đều biết rằng đây sẽ là một đêm dài và khó khăn, một thử thách sinh tử mà họ chưa từng trải qua.

Alexei: "Tất cả vào vị trí! Đừng lãng phí bất kỳ mũi tên nào! Nhắm vào điểm yếu!"

Tiếng bước chân của lũ quái vật vang dội trên mặt đất, những chấn động nhỏ truyền lên tận tường thành.

Những mũi tên đầu tiên được bắn ra từ bức tường thành, tạo thành một cơn mưa tên tẩm độc lao thẳng vào đội hình của chúng. Một vài con gầm lên đau đớn và đổ gục, thân hình khổng lồ của chúng va vào nhau, nhưng số còn lại vẫn tiếp tục lao tới, không hề nao núng, như thể được thúc đẩy bởi một lực lượng nào đó tàn bạo hơn cả bản năng sinh tồn.

Khi lũ quái vật đến gần chân thành, các pháp sư bắt đầu hành động.

Những quả cầu lửa rực sáng, những luồng sét xanh biếc và những bức tường băng giá khổng lồ được tạo ra, trút xuống đầu lũ quái vật. Tiếng nổ, tiếng gầm rú và tiếng va chạm dữ dội vang vọng khắp không gian, biến màn đêm thành một địa ngục trần gian. Bức tường thành rung chuyển, nhưng vẫn đứng vững.

Alexei, với cây cung trong tay, liên tục bắn những mũi tên chính xác vào mắt, vào khớp nối hoặc vào bất kỳ điểm yếu nào anh có thể nhìn thấy của lũ quái vật. Anh đã quen với tiếng súng, nhưng cảm giác khi dây cung bật ra, mũi tên xé gió lao đi và găm trúng mục tiêu mang lại một cảm giác khác biệt, một sự hòa nhập kỳ lạ với thế giới mới này. Sergei, tuy chưa thuần thục cung tên bằng Alexei, cũng đang cố gắng hết sức, mỗi mũi tên bắn ra đều chứa đựng sự quyết tâm sinh tồn của anh.

Trong khi Alexei và các cung thủ đang bắn tên một cách miệt mài, một cảnh tượng bất ngờ và đáng sợ hơn nhiều xảy ra. Một sinh vật khổng lồ, trông giống như một con dơi khổng lồ với đôi cánh bằng da sẫm màu và móng vuốt sắc nhọn, bất ngờ xuất hiện từ phía trên không. Nó không giống bất kỳ con quái vật nào họ từng thấy trước đó, và điều đáng sợ hơn là nó không hề tấn công binh lính hay thành lũy. Với tốc độ kinh hoàng, nó bay lượn trên bầu trời, vượt qua bức tường thành một cách dễ dàng, và bay thẳng về phía trung tâm thành, nơi có vẻ như là một công trình quan trọng, ẩn mình giữa những tòa nhà cao lớn.

Sergei (hét lớn, giọng xen lẫn kinh ngạc và hoảng sợ): "Đại úy! Có một con... thứ gì đó bay qua! Nó đang bay vào trong thành!"

Alexei nhìn theo hướng Sergei chỉ, khuôn mặt anh tối sầm lại. Anh hiểu ngay. Mục tiêu của chúng không phải là bức tường thành, không phải là binh lính, mà là một thứ khác. Một thứ gì đó nằm sâu bên trong thành, một mục tiêu có ý nghĩa chiến lược hoặc ma thuật nào đó. Đây không phải là một cuộc tấn công bừa bãi.

Alexei: "Sergei! Cậu ở lại đây chỉ huy phòng thủ! Cậu phải đảm bảo bức tường này không bị phá vỡ! Ta phải quay lại trung tâm thành! Có thứ gì đó quan trọng hơn mà chúng đang nhắm tới!"

Alexei lo lắng vứt cây cung đi và nhặt súng lên, anh nhanh chóng rời khỏi vị trí, vừa chạy vừa xâu chuỗi lại mọi sự kiện.

Anh đoán mờ được thứ bọn nó muốn nhắn đến là gì, chỉ mong rằng nó không phù hợp là sự thật...

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com