Chương 19
Trong phòng im phăng phắc, Hướng Oánh gần như cho rằng mình nghe nhầm, "Tra Tra con nói cái gì vậy?"
Đào Tra hoàn toàn không cảm thấy mình nói có gì không đúng, cậu lại ngã xuống giường, "Mẹ, mẹ nói xem bao giờ con mới có thể vượt qua Lâm Mị?"
Hướng Oánh khẽ thở phào, bà còn tưởng rằng...
Trấn tĩnh lại, bà nói trúng tim đen, "Thì nó học lớp 12, con học lớp 11, nó chắc chắn sẽ đi trước con rồi."
"..."
Đào Tra cảm thấy Hướng Oánh không chừa cho mình chút mặt mũi nào, tâm trạng thiếu niên như trở nên vô cớ gây rối, cậu dùng chăn che đầu cuộn tròn vào góc tường, "Con muốn yên tĩnh, giúp con đóng cửa lại."
Cậu, mẹ nó, ghét, Lâm, Mị.
Đào Tra nghiến răng nghiến lợi, cái gì mà chắc chắn sẽ đi trước, cậu mới là người phải đi trước.
Phòng Lâm Mị ở lầu hai đối diện, nam sinh nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra, anh nghe thấy tiếng rõ ràng "Con là nhớ Lâm Mị", khóe miệng hơi nhếch lên, không biết nghĩ đến cái gì, lại chậm rãi kìm xuống.
Đổi lại bất kỳ ai khác, nói những lời như vậy đều hẳn là đại diện cho một chút chuyện tương đối mập mờ, nhưng từ miệng Đào Tra nói ra, mấy chữ tự động biến thành "Bởi vì con ghét Lâm Mị."
Ghét sao?
Tại sao?
Tuy rằng ghét Lâm Mị, Đào Tra vẫn sẽ ngồi xe Lâm Mị đi học về, dù cậu ghét một người, sẽ không vì ghét mà phủ nhận hoàn toàn người đó.
Tỷ như Lâm Mị lái xe rất ổn, sẽ không giống những nam sinh cùng tuổi đua xe lung tung, mỗi ngày đều đến rất đúng giờ, cũng không vượt đèn đỏ, cũng không vừa chạy xe vừa nói chuyện, cảm giác khi ôm eo cũng rất thoải mái, có người sẽ rất béo, ôm lên rất ngấy, tuy rằng Đào Tra cũng chưa từng ôm người khác nhưng cậu nghĩ vậy.
Hơn nữa mùi trên đồng phục Lâm Mị rất thơm, không phải Lâm Mị thơm đâu, là hương thơm, là công lao của bột giặt.
Nhưng những điều này đều không ảnh hưởng đến việc Đào Tra ghét Lâm Mị.
Đào Tra cảm thấy mình cũng rất đáng ghét.
Nhưng mình không thể ghét mình, cho nên cứ để người khác ghét mình thì tốt hơn.
Trên đường chỉ có thể nghe thấy tiếng rít của xe cộ qua lại hai bên và tiếng còi hơi, gió buổi sáng yên tĩnh hơn ban đêm, sương sớm, lá cây, cỏ xanh, còn có mùi khói xe lẫn vào nhau.
"Tít ————"
"Tít ——"
Hai tiếng còi xe dài đánh thức Đào Tra đang ngơ ngác, Ninh Hâm ra hiệu cho tài xế giảm tốc độ, cậu ta thò đầu ra, "Đào Tra! Khéo thế!"
Đối thoại gân cổ lên như vậy ở đường lớn, Đào Tra không làm được.
Cậu chỉ gật đầu với Ninh Hâm, tỏ vẻ mình nghe thấy.
"Lái gần lại chút đi, tôi muốn nói chuyện với bạn tốt của tôi!" Ninh Hâm la lớn, cậu ta như hận không thể trực tiếp kéo Đào Tra vào xe mình, "Cậu nói tớ nghe đi, tại sao cậu luôn ở cùng Lâm Mị vậy?"
Đào Tra vốn dĩ im lặng lắng nghe, càng nghe càng không ổn, cậu cảm thấy Ninh Hâm thực ngốc, nếu không sao có thể nói ra những lời ngu ngốc như vậy "Cậu chẳng phải ghét Lâm Mị sao, sao tớ chẳng thấy gì cả", cậu chỉ đành quay đầu, mặt nóng bừng đáp lại Ninh Hâm, "Cậu không nên nói thế!"
Ninh Hâm tiếp thu rất thản nhiên: "Cậu nói rất đúng."
Ninh Hâm: "Hội thao trường cậu định đăng ký môn gì?"
Lòng hiếu kỳ của Đào Tra bị khơi dậy, "Hội thao gì?"
"Triệu Thanh Tĩnh gửi thông báo trong nhóm rồi đó, tháng sau hội thao mùa thu, chia thành hạng mục thường quy và phi thường quy, thường quy là chạy bộ nhảy xa đó, phi thường quy là hai người ba chân kéo co chuyền bóng bàn, cậu đăng ký gì?" Ninh Hâm trông rất hăng hái.
Đào Tra lắc đầu, "Tớ không muốn tham gia." Cậu có thể tranh thủ lúc người khác tham gia để làm thêm vài bài tập, đè chết bọn họ.
Cậu còn không quên níu lấy vạt áo bên hông Lâm Mị, "Anh Lâm Mị, anh có tham gia không?"
Nếu Lâm Mị tham gia thì tốt rồi.
Vậy chẳng phải sẽ lãng phí thời gian học tập sao.
"Anh không hứng thú lắm với những cái này." Lâm Mị nhàn nhạt đáp.
Hình như trước đây Đào Tra cũng chưa thấy anh tham gia hạng mục gì, không tham gia thì cũng hơi đáng tiếc.
Ninh Hâm nói không sai, Triệu Thanh Tĩnh hôm qua đã gửi thông báo trong nhóm lớp, bảo ủy viên thể dục thứ hai thống kê số người đăng ký, mỗi hạng mục có số lượng đăng ký tối thiểu, bắt buộc phải đăng ký đủ.
Người dũng cảm tham gia là số ít, lần nào cũng không đủ chỉ tiêu nên ủy viên thể dục lúc nào cũng phải cầu xin ỉ ôi mọi người đăng ký.
Một năm hai lần hội thao, thứ mọi người mong chờ cũng chỉ là ba ngày 'nghỉ lễ' không học không bài tập, chỉ cần không tham gia bất kỳ hạng mục nào, thì khác gì nghỉ đâu.
"Đào Tra Đào Tra Đào Tra, đăng ký một cái đi, đăng ký một cái đi, đăng ký một cái đi, quan hệ hai ta thế này, chỉ một cái thôi, cậu đăng ký một cái đi mà cầu cậu cầu cậu cầu cậu." Mã Tàng Văn cầm bảng đăng ký và bút, sắp quỳ xuống trước mặt mọi người rồi.
Đào Tra thù dai, hoàn toàn không quên lần trước Mã Tàng Văn chế nhạo mình.
Cậu cũng không thèm nhìn bảng đăng ký, "Tớ không có muốn tham gia hạng mục nào."
Mã Tàng Văn đã quên mình từng nói lời tổn thương người khác, hắn đếm kỹ trên đầu ngón tay, "Tạ, nhảy cao, nhảy xa, bóng rổ, 50 mét, 100 mét, 200 mét, 400 mét, 1000 mét, hai nghìn mét... Chỉ cần cậu muốn, cái gì cũng có, tham gia một cái đi mà cầu cậu cầu cậu cầu cậu."
Đào Tra không thể thấy người khác hạ mình đến vậy, mí mắt cậu rũ xuống, "Lần trước không phải cậu nói tớ không phải đàn ông sao..."
Mã Tàng Văn lập tức dứt khoát tự tát mình hai cái, "Tớ mới không phải là ông, cậu mới là đàn ông đích thực."
Đào Tra: "..."
"Được rồi, cậu còn hạng mục nào thiếu người không?" Đào Tra bất đắc dĩ nói.
Quy trình đăng ký hội thao kết thúc, Đào Tra và Ninh Hâm đều bị điền vào 5000 mét, Đào Tra không thể tin được, "Cậu ngốc hả? Sao cậu lại đăng ký 5000 mét?"
Trừ đám người đội tuyển thể dục ra, lớp khác có mấy người chạy nổi 5000 mét?
Ninh Hâm uống nước trái cây, "Không sao đâu Đào Tra, dù sao cũng cố hết sức mà, chạy không xong thì chúng ta giả bộ ngất xỉu, hoặc là trực tiếp biến mất, thầy cô cũng không nói gì chúng ta đâu, dù sao quan trọng là có tham gia hay không thôi, chúng ta tham gia là được rồi."
Đào Tra cầm bút, cau mày đau đầu thật sự.
Nếu cậu đã tham gia, thì nhất định là muốn giành hạng nhất.
Vấn đề là, 5000 mét cậu có lẽ căn bản chạy không nổi, đừng nói lấy hạng nhất, có thể chạy đến đích đã là tốt rồi. Sớm biết vậy không để Mã Tàng Văn tùy tiện chọn dùm, chọn cái hai trăm bốn trăm, có lẽ còn có hy vọng thắng.
Ủy viên toán học ôm một chồng bài thi trở về, cậu ta hô to: "Đào Tra, có người tìm ở ngoài!"
Đào Tra đắm chìm trong nỗi lo lắng liệu mình có thể giành hạng nhất 5000 mét hay không, thất thần đi ra khỏi phòng học, thấy rõ mái tóc xoăn trước mắt, cậu ngơ ngác nhìn tóc đối phương, nghĩ: Trường có cho uốn tóc không nhỉ? Hình như là không.
"Chào em, cái kia anh cái kia," mái tóc xoăn ngại ngùng co rúm cả mặt, cậu ta hai tay ra sức xoa vào nhau trước ngực, răng va vào nhau lặp cập, "Anh tên Tiêu Dư, tôi học lớp 12."
Thấy vẻ mặt mờ mịt của Đào Tra, Tiêu Dư thầm nghĩ, cậu ấy hẳn không biết mình, nhưng cậu ấy quen biết với Lâm Mị mà, chỉ cần nhắc đến Lâm Mị, cậu ấy chắc chắn sẽ biết, cậu ta như được khai sáng, "Anh là bạn học cùng lớp với Lâm Mị, em và Lâm Mị không phải là bạn sao?"
Lúc này Đào Tra mới hoàn hồn, cậu chậm rãi gật đầu, rồi lại lắc đầu, "Em có biết Lâm Mị, nhưng em và anh ấy không phải bạn, chỉ là hàng xóm thôi."
Thái độ không lạnh nhạt của Đào Tra khiến Tiêu Dư bớt căng thẳng đi rất nhiều, đối với câu trả lời của Đào Tra, cậu ta cũng không cảm thấy kỳ lạ, bởi vì hôm qua cậu ta đã hỏi Lâm Mị có quen Đào Tra không, Lâm Mị cũng nói không thân.
Bây giờ Đào Tra cũng nói như vậy, nghĩ lại, hai người thật sự không thân thiết lắm.
"Chúng ta có thể làm quen không? Anh muốn kết bạn với em." Tiêu Dư lấy điện thoại ra, vô cùng mong đợi nhìn Đào Tra.
Học sinh ra vào đều bắt đầu đổ dồn ánh mắt về phía Đào Tra và Tiêu Dư.
Tiêu Dư mặc đồng phục học sinh lớp 12, nhìn là thấy khác biệt, lại còn là một mái tóc xoăn không tệ, mọi người nhao nhao nghĩ đến những chuyện vi phạm kỷ luật trường học —— trường học cấm yêu sớm, lệnh cấm không cho phép.
Đào Tra lần đầu tiên được người chủ động xin phương thức liên lạc, tuy rằng là con trai, nhưng cảm giác được người khác thích cũng không tệ.
Đào Tra mở danh thiếp WeChat cá nhân ra, "Kết bạn thì được, nhưng em không yêu đương, bởi vì yêu sớm sẽ bị xử phạt, hơn nữa em muốn đợi đến đại học rồi mới nói những chuyện không liên quan đến học tập."
Lời cậu nói khiến Tiêu Dư lại căng thẳng, cậu ta liên tục xua tay, "Không đâu không đâu, anh chỉ muốn làm quen với em trước thôi."
Hai người thêm phương thức liên lạc, Tiêu Dư rất vui vẻ, "Buổi chiều chủ nhật ở quảng trường Lục Tam có một quán lẩu mới khai trương, nghe nói ông chủ là người bên du thị, anh dẫn em đi ăn nhé, em có muốn đi không?"
"Dạ được ạ" Đào Tra hoàn toàn không nghĩ nhiều, cậu đã lâu không có bạn mới, hơn nữa bạn mới còn chủ động mời cậu đi ăn.
Cậu vừa đồng ý liền lại nhớ ra chủ nhật cậu phải học bù, cậu lại vội vàng đổi lời, "Có lẽ em không đi được, chủ nhật nào Lâm Mị cũng phụ đạo cho em rồi."
Tiêu Dư: "Vừa nãy em chẳng phải nói, là em với Lâm Mị... không thân sao?"
Đào Tra: "Đúng là không thân, nhưng nhà chúng em ở rất gần."
Tiêu Dư hiểu ra, "Vậy để anh đi nói với Lâm Mị, hỏi xem có thể đổi thơi gian học được không"
Đào Tra lập tức gật đầu.
Kỳ thật chính cậu cũng có thể nói, cậu đâu phải không có phương thức liên lạc của Lâm Mị, nhưng cậu không muốn nói chuyện với Lâm Mị, hôm qua cậu đã cảm thấy giữa mình và Lâm Mị quá thân mật, muốn ít nói chuyện thôi, nói nhiều quá, hiểu nhau quá... vạn nhất cậu vì vậy mà không còn ghét Lâm Mị nữa, vậy thì không nên đâu hừ!
—
Lớp Lâm Mị cũng đang đăng ký hạng mục hội thao, Tào Nghiêm Hoa bị ép đăng ký nhảy xa, chuyền bóng bàn và nhảy cao, không ai dám đến quấn lấy Lâm Mị, một câu "Ngại quá tôi không có ý định tham gia" của Lâm Mị khiến ủy viên thể dục không tiện nói thêm gì nữa.
"Hội thao năm trước, tôi nhảy xa ngã sấp mặt xuống cát, bị bọn họ cười điên cả diễn đàn, mặt mũi bổn thiếu gia mất hết!!!" Tào Nghiêm Hoa gục mặt xuống bàn rên rỉ.
Lâm Mị lật sách bài tập lớp 11, anh đang sắp xếp bài tập mới của tuần này cho Đào Tra, hắn không mặn không nhạt nói: "Nhảy xa cũng cần bí quyết."
Từ Tự dựa vào mép bàn, "Tôi nhảy sào thì nói gì?"
Tào Nghiêm Hoa: "Ha ha ha ha ha ha."
Đang trò chuyện, tóc xoăn từ cửa sau đi tới, nhìn cảnh ba nam sinh ở cùng nhau, cậu ta có chút không muốn đến gần, ba người này đương nhiên không phải loại côn đồ trường học, chỉ là hai cậu ấm và một học bá đẹp trai đỉnh cấp, luôn khiến người ta cảm thấy họ không thuộc cùng một thế giới.
Nhưng nghĩ đến Đào Tra, Tiêu Dư lập tức lại có thêm đầy dũng khí.
"Lâm Mị" Tiêu Dư đứng sau lưng Lâm Mị.
Nghe thấy có người gọi tên mình, Lâm Mị chầm chậm quay đầu lại, nhìn người tới, anh lễ phép cười, "Ừ, có chuyện gì sao?"
Lâm Mị có một đôi mắt dường như có thể nhìn thấu mọi ý nghĩ của đối phương, Tiêu Dư gãi gãi đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ phòng học một lát rồi nhìn lại, nói: "Chủ nhật tôi hẹn Đào Tra đi ăn lẩu, nhưng cậu ấy nói chủ nhật cậu phải phụ đạo cho cậu ấy, cho nên tôi đến hỏi cậu có thể dời lịch phụ đạo được không?"
Tào Nghiêm Hoa và Từ Tự vốn đang cười đùa, nghe thấy Tiêu Dư nói, phản ứng còn lớn hơn cả Lâm Mị.
Hai người gần như cùng một động tác, đi xem quyển vở bài tập trong tay Lâm Mị trước, rồi lại nhìn Tiêu Dư, cuối cùng nhìn Lâm Mị.
Không—— lẽ—— nào?
Lâm Mị ném cây bút lông trong tay xuống, đáy mắt anh không chút ý cười, khóe miệng lại ngậm một nụ cười giả tạo, "Bảo cậu ta tự mình đến đây nói với tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com