Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Yêu xa

Hạo Vũ đang ngủ thật ngon trên giường, miệng nhoẻn cười như đang mơ thấy một giấc mơ ngọt ngào, đột nhiên cậu bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa inh ỏi của Kha Vũ. Cậu lếch cái thân mệt nhừ còn chưa tỉnh ngủ đi ra mở cửa cho anh. Kha Vũ nhìn dáng vẻ ngái ngủ của vật nhỏ trước mặt mà không khỏi bật cười. Đầu thì rối bù, mắt thì đờ đẫn, quần áo xộc xệch loạn hết cả lên. Hạo Vũ lúc này nhìn giống một chú thỏ vừa chui ra từ đống lá cây khô vậy.

"Còn sớm, anh ồn vậy làm gì?" Hạo Vũ nũng nịu tựa đầu vào thành cửa, mắt nhắm nghiền.

"Nhóc con, đã 9 giờ hơn rồi! Em còn muốn ngủ đến bao giờ? Thay đồ đi, anh dắt em đi mua chút đồ."

Anh bước tới gõ nhẹ vào đầu cậu.

"Đồ gì giờ này, đồ ăn dưới nhà có, đồ mặc thì trong tủ vẫn không thiếu, đồ uống thì anh tự đi mua đi. Em muốn ngủ."

Nói rồi cậu toang đi về phía giường thì đã bị bàn tay to lớn nắm giữ cổ áo. Thân ảnh to lớn đi đến phía sau cậu, anh xoay người cậu lại. Ánh mắt dịu dàng trìu mến như chỉ dành cho mình Hạo Vũ, nhẹ nhàng nói ra từng chữ.

"Là đi mua quà cho mẹ anh! Tháng sau sinh nhật của mẹ, anh sẽ bỏ em vào túi áo mang em theo đó!"

Kha Vũ cuối người, giọng điệu mang theo nét cười nhìn vào gương mặt mềm mại của cậu.

"Tháng sau lận mà, hôm khác chúng ta đi cũng được."

Hạo Vũ phồng má, cầm tay anh nghịch ngợm từng ngón.

"Em đừng náo, ngoan, hôm nay đi với anh! Hôm sau anh phải bay qua Pháp vài ngày để xử lí công việc ở tòa soạn bên đó nên không có thời gian. Đợi anh về sẽ dắt em đi chơi đền bù, chịu không?"

Kha Vũ ôm cậu vào lòng, xoa xoa tấm lưng nhỏ đang vùi đầu vào ngực anh.

"Chưa được bao lâu mà anh lại bỏ đi sao? Anh nỡ để cậu bé đáng thương tội nghiệp ở đây sao hả? Châu Kha Vũ là đồ heo"

Hạo Vũ giương ánh mắt to tròn lên làm nũng. Cậu không phải là người không hiểu chuyện, vốn chỉ chọc anh tí thôi. Không ngờ anh lên tiếng làm tim cậu lệch nhịp.

"Bảo bối, anh đi không lâu đâu, sẽ cố gắng về nhà cùng em. Dù gì anh cũng không thể trốn đi, mẹ anh còn mòn mỏi đợi con dâu ở nhà, anh làm vậy chỉ có đi chết thôi!"

Anh bật cười khi nhìn thấy khuôn mặt nóng hổi, đôi rai đỏ bừng của Hạo Vũ. Cậu vội vã chạy đi lấy đồ, không nói một tiếng nào. Anh chỉ bất lực ngồi đấy đợi cậu. Sau khoảng 15 phút thì cả hai cùng đan tay nhau ra khỏi nhà, đôi chân nhịp bước đi trên con đường mang hương vị của biển khơi.

************

Ngày anh lên máy bay, cậu không nói lời nào, chỉ ngồi yên một chỗ trong sân bay, ôm chặt chiếc vali nhỏ của Kha Vũ. Ánh mắt ươn ướt nhìn anh uất ức.

"PaiPai, em đừng khóc. Em mà khóc là anh không đi nữa đấy!"

Anh cầm vé trên tay, đi đến bên cạnh ôm mặt cậu định lau đi giọt nước đang đọng nơi khóe mắt.

Nghe anh nói xong, mặt Hạo Vũ bỗng biến sắc, khóc òa lên như một đứa trẻ giữa sân bay. Người khác nhìn vào cứ tưởng Châu Kha Vũ đang chọc con nít khóc toáng lên.

Anh hốt hoảng lau vội nước mắt của cậu đang chảy xuống, tay vuốt lưng trấn an cậu. Một lúc sau cậu mới ngừng được ngăn cho nước mắt rơi.

"Em khóc rồi, anh không đi nữa phải không?"

Câu nói thản nhiên của Hạo Vũ làm anh thẫn thờ. Nhìn cậu lúc này thật muốn nâng niu cưng chiều.

Kha Vũ nhìn cậu, môi nhếch lên, đưa tay bẹo má sữa của cậu.

"Nhóc con, rốt cuộc em còn bao nhiêu trò nữa đây? Ngoan ngoãn đợi anh về được không? Về rồi sẽ dắt em đi ăn thật nhiều!"

Cậu im lặng gật đầu.

Thấy cậu không trả lời, anh liền hỏi tiếp.

"Ăn bánh bao kim sa nhé! Khi về sẽ mua cho em 10 cái."

Hạo Vũ im lặng lắc đầu, anh khó hiểu nhìn cậu. Bình thường cậu rất thích ăn, hôm nay sao lại trưng ra vẻ mặt chán chường đó.

"18 cái."

Kha Vũ chưa kịp hỏi lại, Hạo Vũ đã lên tiếng, thành công khiến anh bật cười. Vừa nói, đầu vẫn cuối thấp, bàn tay đưa ra nghịch ngợm từng ngón tay anh.

Kha Vũ ôn nhu xoa đầu cậu.

"Được, em muốn bao nhiêu cũng được! Chiều em."

Nói qua nói lại cũng đến giờ anh lên máy bay, tuy không nỡ nhưng cậu cũng chẳng làm được gì, chỉ là vài ngày thôi mà, cậu tin mình sẽ đợi được.

Lúc anh kéo vali đi, quyến luyến ôm cậu một cái ôm thật ấm áp tạm biệt. Cậu rút vào người anh, hít hương thơm nhẹ nhàng thoang thoảng trên người anh. Những ngày sau này, có lẽ cậu sẽ ngửi hương mà nhớ người chết mất.

******

11:15 - Paris

Kha Vũ ngồi thẫn ở tiệm cafe dưới tòa soạn, những vệt nắng yếu ớt nhẹ nhàng chạm vào mái tóc bồng bềnh, cơn gió mùa hạ từng đợt thổi qua làm sợi tóc mỏng manh khẽ lay động.

Ánh mắt trong suốt nhìn về hướng chân trời xa xôi kia mà đọng lại những nỗi nhớ.

Anh và Hạo Vũ xa nhau cũng được 2 ngày rồi! Khoảng thời gian này đối với anh quả thật rất khó chịu.

Vài phút sau, điện thoại anh bỗng reo lên từng hồi liên tục. Anh vừa nhấc máy, giọng nói của đầu dây bên kia liền vang lên:

"Alo Kha Vũ, anh đã làm việc xong chưa?"

Vừa nghe giọng nói mềm mại ấy, anh bất giác nở nụ cười.

"Đang trong giờ giải lao, bé gọi anh có gì không?"

"Em nhớ anh không được sao?"

Đầu dây bên kia bắt đầu làm nũng với anh.

"Được, chỉ cần là bảo bối của anh, đều được hết!"

"Kha Vũ, anh có mệt không?"

Hạo Vũ lên tiếng hỏi, cậu nhận ra tuy anh vẫn nói chuyện cưng chiều cậu như thế, nhưng giọng nói có phần mệt mỏi.

"PaiPai, anh không mệt. Vừa xử lí xong vài việc, đột nhiên lại thấy nhớ em."

Kha Vũ xoa xoa mi tâm, tựa lưng mỏi nhừ vào ghế, tay vẫn không ngừng lật đi lật lại trang tạp chí kiểm tra gì đó.

"Em cũng nhớ anh! Anh làm cũng phải chú ý sức khỏe đó."

"Được, anh biết rồi!"

Thanh âm nhẹ nhàng của anh mang theo nỗi nhớ truyền vào tai cậu.

"Thôi anh làm việc đi, mẹ gọi em rồi!"

"Được! Em đi nhanh để mẹ đợi. Tạm biệt! Yêu em."

"Anh làm xong thì ăn uống nghỉ ngơi đi nhé! Tạm biệt, moaaaaa"

Nói xong đầu dây bên kia đã tắt máy. Anh mỉm cười sau đó nhanh chóng đóng tạp chí, dọn dẹp đồ đạc, rồi đi ăn theo lời dặn dò của cậu.

Đang đi trên đường, điện thoại bổng ting lên một tiếng, anh mở lên đã thấy cậu gửi tin nhắn: "Yêu anh!". Mặt anh lúc này như không còn một nét mệt mỏi nào, thích thú trả lời lại tin nhắn của cậu: "Anh yêu em hơn! Ngoan ngoãn đợi anh về nhé!"

********

20:00 - Bắc Kinh.

Hạo Vũ vừa tắm xong, bên ngoài đã có điện thoại gọi đến.

Nhanh tay cầm lấy điện thoại, màn hình hiện lên dòng chữ " Người yêu siêu cấp đẹp trai vũ trụ ", đôi môi ẩm ướt cùng lúc ấy cũng cong lên hạnh phúc. Cậu nằm lên giường rồi bấm nhận cuộc video call từ Kha Vũ.

"Em đây!"

"PaiPai, anh vừa về đến khách sạn, em đang làm gì đấy?"

"Em vừa tắm xong."

"Có tắm chung với ai không?"

"Kha Vũ, anh nói cái gì vậy hả?"

Kha Vũ vừa nói xong, lông mày cậu bảo bối này đã chau lại với nhau mà tức giận.

"Haha, anh đùa thôi! Em xem, mặt em lại nổi giận rồi này."

"Kha Vũ, anh quá đáng! Hứ."

"Thôi! Không dỗi nữa. Anh xin lỗi."

Kha Vũ bày ra giọng điệu làm nũng với cậu, chỉ nhiêu đó thôi đã khiến Hạo Vũ mềm lòng

"Coi như em tha thứ cho anh đó! Lần sau không đùa vớ vẩn nữa, anh biết không?"

"Không biết, anh chỉ biết mỗi ngày anh đều yêu em thêm một chút."

Nói rồi anh chu mỏ lên hôn liên tục lên camera.

"Sao hôm nay anh lại sến đến ớn lạnh như vậy không biết. Em không yêu anh."

Nói rồi Hạo Vũ úp mặt vào gối mà cười lên thành tiếng.

"Em nói gì?"

"Em nói là em không yêu anh."

Cậu gặng từng chữ thật chậm cho anh nghe.

"Phải yêu, không yêu cũng phải yêu."

"Hôm nay anh lằng nhằng thế? Khi nào anh về với em đây?"

"Em mong anh về đến vậy sao? Như thế mà bảo không yêu anh à?"

Anh nhếch môi khiêu khích Hạo Vũ.

"Ai mà thèm yêu anh chứ! Trả lời em, khi nào anh về?"

"Nhanh thôi! Hai hôm nữa chuẩn bị xong tạp chí mới anh sẽ về ngay."

"Được, anh mau về nhé! Em nhớ anh, Kha Vũ."

______________________

Tôi đang high quá các cô ạ! Hôm nay OTP bạo quá rồi huhu. Cái này là đang khoe nhẫn đôi hay sao đây? Đã thế còn đeo ngón áp út. Tôi gáy đến điên rồi 😭


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com