Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1


Một cú đấm thật mạnh lao thẳng vào mặt của Vương Dịch trước sự bất ngờ của toàn bộ H đội

"Em làm gì vậy Vương Dịch, em ở đâu trong thời gian qua hả? Chị tin tưởng giao Dao Dao cho em, bản thân em đã làm được cái gì hả? Tại sao chị ấy bị bệnh nặng đến như vậy em không nhận ra hả Vương Dịch?"

Cảm nhận được sự mất kiểm soát của Viên Nhất Kỳ, Trương Hân nhanh chóng bước tới ôm chặt lấy cậu

"Viên Nhất Kỳ em bình tĩnh lại cho chị em có đánh chết em ấy Dao Dao cũng không quay trở lại được. Nhất Nhất em tạm thời về phòng trước đi ở đây có chị lo rồi."

Mặc dù bị đánh đến chảy máu nhưng em lại không cảm nhận được bất cứ nỗi đau ngoài trừ trái tim, tim em đau như bị ai đó bóp nghẽn đến không thể thở được. Không thể nhận biết được gì xung quanh, cũng không biết bằng cách nào mà em bước về được phòng.

Run rẩy ngồi trên giường tay không ngừng gọi cho chị,từng dòng lệ cứ thế tuông trào.

"Dao Dao chị đi đâu, Dao Dao tại sao chị không trả lời em, xin chị đấy có thể trả lời em không, em xin lỗi tất cả là tại em, sao em lại không nhận ra sự bất ổn của chị, tại sao em lại vô tâm đến thế, Dao Dao em rất nhớ chị, chị đâu rồi."

Nhận được tin nhắn từ Dao Dao, Châu Châu lập tức trở về phòng.

Vừa bước vào phòng nhìn thấy đứa nhỏ đang khóc đến tê tâm liệt phế tay cứ như vậy tát vào mặt mình không ngừng miệng lẩm bẩm

"Là em không tốt, là em không bảo vệ được chị, Dao Dao em biết lỗi rồi chị đừng bỏ em đi được không."

Nhanh chóng lao tới ôm em vào lòng nắm chặt tay em không để em tiếp tục làm tổn thương mình mới nặng nhọc nói

"Bình tĩnh lại được không Nhất Nhất, Dao Dao cậu ấy chắc chắn không sao đâu, cho cậu ấy thời gian đi chị tin rằng khi cậu ấy bình tĩnh lại sẽ tới tìm em mà. Em cứ như vậy Dao Dao sẽ càng đau lòng đó Nhất Nhất, đừng tự làm tổn thương mình nữa được không? Nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi."

Nhìn đứa nhỏ khóc đến mệt mà ngất đi cô thật sự thấy xót xa, nhẹ nhàng đặt em nằm xuống đắp lại chăn cho em sau đó nhắn tin cho Dao Dao.

"Em ấy vừa mới ngủ rồi cậu đang ở đâu?"

Nhận được địa chỉ từ Dao Dao, cô vội vàng đi đến chỗ chị.

Nhanh chóng đi đến quán café chị hẹn, từ xa đã nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của chị cô lo lắng lặp tức bước tới hỏi

"Cậu sao rồi Dao Dao tại sao lại không nói với bọn mình hả?"

"Cậu ngồi xuống trước đi rồi chúng ta nói chuyện. Cậu muốn uống gì?"

"Hiện tại còn ăn uống gì hả, cuối cùng là tại sao lại giấu bọn mình lâu như vậy?"

"Trước tiên cậu bình tĩnh chút đã mình sẽ từ từ kể hết cho cậu nghe mà nhưng Nhất Nhất em ấy sao rồi."

"Cậu còn nói nữa cứ như vậy bỏ đi em ấy lo lắng cho cậu lắm cứ như vậy mà trách bản thân, không phải mình về kịp không biết hiện tại em ấy ra sao rồi."

"Hả Nhất Nhất có làm sao không, mình...mình chỉ là sợ em ấy lo lắng."

"Sợ em ấy lo lắng, cậu nghĩ hiện tại em ấy sẽ không lo lắng sao, lúc nãy mình về em ấy tự đánh bản thân tới bật máu đấy cậu có nghĩ điều này thật sự là tốt cho em ấy hả?"

"Mình...mình...mình..."

Nhìn thấy nước mắt Dao Dao bắt đầu rơi, cô mềm lòng không đành trách chị nữa.

"Được rồi em ấy cũng đã ổn rồi cậu trước tiên nói mình nghe có chuyện gì trước được không?"

"Thật ra chuyện cũng chỉ mới đây thôi cậu cũng đã biết mình mắc bệnh hen suyễn đã lâu mà. Nhưng mặc cho bác sĩ đã khuyên nhủ rất nhiều nhưng tình yêu với sân khấu niềm đam mê khát khao của tuổi trẻ không cho phép mình dừng lại, mình muốn tiếp tục với con đường mình đã chọn, muốn cháy hết mình với đam mê. Mình đơn giản nghĩ rằng mình còn trẻ, mình vẫn có thể cố gắng tiếp tục được và hơn thế nữa mình không nỡ buông bỏ sân khấu này, không nỡ buông bỏ Miêu chiến đội và buông bỏ mọi người ở đó. Nhưng mà có lẽ mình đã sai nhìn thấy rõ được tình trạng của bản thân không ngừng đi xuống mình cuối cùng cũng chấp nhận. Lấy hết cam đảm đến bệnh viện tâm thần và được chẩn đoán mắc chứng trầm cảm vừa phải và rối loạn lưỡng cực. Cảm giác lúc ấy hoàn toàn rơi khỏi hết tầm kiểm soát của mình, mình hoang mang bất định hoàn toàn không biết phải làm sao. Lúc đó trong đầu mình chỉ có một ý nghĩ không thể để người xung quanh lo lắng đặc biệt là gia đình, fan hâm mộ, bạn bè và cả Nhất Nhất. Vì vậy mình quyết định giấu đi hoàn toàn bệnh tình của mình nhưng vẫn là nghe lời của bác sĩ quyết định báo cáo tình trạng sức khỏe với công ty hy vọng sẽ cho mình tạm nghỉ công việc. Nhưng công ty lại tàn nhẫn tới mức không cho phép mình nghỉ ngơi nên đã dẫn đến quyết định ngày hôm nay. Đây là tất cả mọi chuyện mình hiện tại vẫn ổn chỉ là mình không muốn ai thấy bộ dạng chật vật hiện tại của mình nên Châu Châu cậu có thể giúp mình chăm sóc em ấy không khi mình ổn rồi mình nhất định sẽ đến tìm em ấy."

Chưa kịp nói gì thêm cả cô và chị đều chỉ thấy một cái bóng từ đâu lao tới ôm chị vào lòng khóc nức nở lớn tiếng nói

"Em không cho phép, tại sao chị lại giấu em lâu như vậy?"

Nhìn thấy em vùi đầu vào cổ chị mà khóc nức nở cô ngạc nhiên lấp bắp hỏi

"Không...không phải em...em ngủ rồi sao."

"Chị...chị nói dối em hic...hic chị lừa em rõ ràng...rõ ràng em thấy tin nhắn Dao Dao gửi...gửi tới, mà...mà chị lại dụ...dụ em ngủ rồi...rồi tự mình đi...đi tìm chị ấy."

Nhìn em khóc đến khàn hết cả giọng, chị đau lòng mà khẽ vỗ lấy lưng em, mắt nhìn xung quanh sợ mọi người sẽ để ý nên dự định đứng lên thì lại bị đứa nhỏ đang khóc thút thít giữ chặt mình trong lòng

"Nhất Nhất bỏ chị ra trước chị đi thanh toán rồi đưa em về được không?"

"Không...không bỏ, chị...chị sẽ lại...lại chạy mất."

"Chị không chạy mất đâu chị hứa đấy ngồi đây một chút chị đi thanh toán rồi sẽ về với em được không?"

"Không...không tin."

"Ngoan đi chị có bao giờ thất hứa với Nhất Nhất đâu, chị sẽ không trốn nữa đâu ngoan nha."

"Chị hứa nha!"

"Được chị hứa."

Nói rồi mới thấy em nhẹ nhàng buông chị ra nhưng ánh mắt vẫn cứ thế ghim chặt vào chị như sợ chỉ chớt mắt một giây thôi chị sẽ lại biến mất. Nhìn thấy ánh mắt ủy khuất rưng rưng của em chị chỉ cảm thấy đau lòng mà cố gắng nhanh chóng thanh toán rồi bước về phía em.

Vừa thấy chị bước tới em lại vội vàng ôm chặt lấy chị. Biết đứa nhỏ đang rất bất an chị cũng không đành lòng đẩy em ra chị nhẹ nhàng xoa đầu em nói

"Châu Châu cậu về trước đi có gì giúp mình báo với A Hân cho em ấy nghỉ 1 hôm nhé mình đưa em ấy về được rồi!"

"Được thôi thế cậu về cẩn thận có chuyện gì phải nhắn cho mình liền."

"Được mình nhớ rồi nhưng tạm thời giúp mình giữ bí mật nhé cứ coi như chưa gặp mình đi, mình sẽ tự báo bình an với mọi người sau."

"À cậu xem em ấy có bị thương không nhé Tịnh Tịnh vừa mới nhắn mình trong lúc nóng giận Viên Nhất Kỳ đã đánh em ấy một trận."

"Cái gì...được rồi cậu về đi."

"Nhất Nhất buông chị ra chị đưa em về trước được không?"

"Đi đâu em...em không về, chị nói...chị nói sẽ không...sẽ không trốn nữa mà."

"Không trốn đưa em về nhà chị trước được không ở đây đông người chị sợ có người nhận ra em."

"Được chỉ cần không trốn là được."

Nói rồi buông chị ra ngoan ngoãn để chị nắm tay dắt trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com