Đối Đầu Bọn Cướp Đêm
Sau khoảnh khắc hòa hợp băng hỏa đầy kịch tính trong tâm trí, một cảm giác sảng khoái tột độ tràn ngập cơ thể Lâm Tử. Hắn ta cảm thấy nhẹ nhõm, linh lực cuồn cuộn như sông lớn, mỗi tế bào đều reo vang vì sự phục hồi mạnh mẽ. Nhưng ngay sau đó, một cơn đau buốt đột ngột ập đến, dữ dội đến mức hắn ta phải hộc ra một ngụm máu tươi, bắn tung tóe trên nền hang động lạnh lẽo, nhuộm đỏ cả một vùng. Cơ thể hắn ta trở nên rệu rã, mệt mỏi cùng cực, và hắn ta ngất lịm đi, rơi vào một màn đêm đen đặc không có hồi kết.
Khi Lâm Tử tỉnh dậy, ánh sáng ban ngày đã len lỏi qua khe đá, chiếu rọi vào hang. Hắn ta cảm thấy đầu óc choáng váng, vị máu tanh còn vương nơi cổ họng, gợi nhắc về cơn đau vừa trải qua. Nhìn xuống nền đá, một vũng máu đỏ tươi đã khô lại, minh chứng rõ ràng cho sự việc vừa xảy ra. "Mình... mình đã phun ra nhiều máu như vậy sao? Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Hắn ta lẩm bẩm, trong lòng đầy nghi hoặc và khó hiểu.
Hắn ta vội vàng ngồi xuống, bắt đầu tĩnh tọa, kiểm tra tình trạng cơ thể. Một luồng linh lực từ đan điền lan tỏa khắp tứ chi, và ngay lập tức, Lâm Tử kinh ngạc phát hiện ra một điều đáng kinh ngạc: tốc độ hấp thụ linh khí của hắn ta đã nhanh hơn gấp nhiều lần so với trước đây. Mỗi hơi thở dường như đều mang theo tinh hoa của đất trời, lấp đầy cơ thể hắn. Không chỉ vậy, tốc độ hồi phục vết thương và linh lực cũng tăng lên đáng kể một cách khó tin. Hắn ta khẽ nắn bắp chân, nơi vẫn còn cảm giác đau âm ỉ từ vết thương nào đó không rõ nguyên nhân. Chỉ trong vài nhịp thở, cảm giác đau buốt đã giảm đi đáng kể. "Tại sao lại thế này? Đây là một đột phá sao?" Hắn ta tự hỏi, đôi mắt ánh lên sự ngạc nhiên.
Hắn ta thử tập trung linh lực, cảm nhận sự thay đổi bên trong. Quả nhiên, tốc độ hồi phục của cơ thể hắn ta thật sự phi thường. Một vết xước nhỏ trên tay mà hắn ta vô tình gây ra khi loạng choạng vừa tỉnh dậy, chỉ trong chốc lát đã khép miệng, không để lại bất kỳ dấu vết nào. Điều này khiến Lâm Tử không khỏi vui mừng khôn xiết, cảm giác như mình vừa phát hiện ra một kho báu tiềm ẩn.
Sau đó, hắn ta quyết định thử nghiệm Chu Tước Thánh Thể, công pháp đã gây ra biến cố vừa rồi. Hắn ta vận chuyển công pháp, cảm nhận hỏa nguyên tố cuồn cuộn trong cơ thể, mạnh mẽ và thuần khiết hơn bao giờ hết. Đột nhiên, từ sau lưng hắn ta, một đôi cánh lửa rực rỡ, uy nghi bắt đầu mọc ra, bung rộng và vỗ nhẹ, đẩy thân hình hắn ta bay bổng lên không trung. Ngọn lửa bùng cháy dữ dội, thiêu đốt cả không khí xung quanh, khiến nhiệt độ trong hang tăng lên chóng mặt.
"Mình... mình có thể bay bằng cánh lửa!" Lâm Tử thốt lên, trong lòng tràn ngập sự kinh ngạc và phấn khích tột độ. Hắn ta có thể cảm nhận được một sự kết nối sâu sắc hơn với nguyên tố hỏa. Mặc dù tốc độ bay không quá nhanh do tu vi hiện tại của hắn ta vẫn còn giới hạn, nhưng cảm giác uy lực và sức nóng rực tỏa ra từ đôi cánh là không thể phủ nhận. Hắn ta biết rằng, đây chính là hiệu quả của việc dung hòa huyết mạch Chu Tước (thông qua Chu Tước Thánh Thể) với bản thân. "Liệu đây có phải là kết quả của sự dung hợp huyết mạch không? Thật khó tin!" Hắn ta thầm nghĩ, một tia hy vọng mới bừng sáng trong tâm trí hắn.
Hắn ta bay lượn xung quanh hang động một lúc, làm quen với cảm giác mới mẻ và sức mạnh đang tuôn chảy. Hắn ta thử nhào lộn, tăng tốc, và nhận ra rằng sự điều khiển của hắn với nguyên tố hỏa đã đạt đến một cảnh giới mới. Sau đó, hắn ta quyết định rời khỏi hang động, hướng về Thành Xích Viêm, nơi hắn ta có thể tìm hiểu thêm thông tin. Khi đến gần thành, hắn ta cẩn thận hạ xuống, ẩn mình trong bóng tối của cây cối để không gây chú ý. Ngay lập tức, hắn ta phóng thích luồng khí đỏ thẫm lạnh lẽo mà hắn ta thường dùng để che giấu tu vi. Luồng khí này bao phủ lấy hắn ta, khiến người khác nhìn vào chỉ thấy hắn ta như một phàm nhân bình thường, không hề có chút linh lực nào. Dù bây giờ hắn ta đã có những khả năng mới, hắn ta vẫn không muốn mạo hiểm để lộ thân phận.
Lúc này đã là nửa đêm. Thành Xích Viêm yên ắng đến lạ thường, khác hẳn với sự ồn ào náo nhiệt ban ngày. Những con phố đá lạnh lẽo chỉ còn tiếng gió lùa qua các mái nhà. Hầu hết mọi người đã chìm vào giấc ngủ say. Hắn ta bước vào thành, định tìm một nơi nào đó để ngủ tạm qua đêm, sáng mai sẽ tính tiếp về việc tìm hiểu quy trình tuyển chọn của Hỏa Long Tông.
Khi hắn ta đang bước đi trên một con hẻm vắng vẻ, ánh mắt cảnh giác quét qua từng góc khuất, đột nhiên, một âm thanh "vút!" sắc bén xé tan màn đêm. Một mũi tên sắt với đầu nhọn hoắt găm thẳng vào chân trái của hắn ta, sâu đến tận xương, khiến hắn ta đau điếng và khụy xuống. Máu tươi lập tức trào ra, thấm ướt ống quần.
"Khốn kiếp!" Lâm Tử nghiến răng, một tia sát khí thoáng qua trong mắt hắn. Hắn ta cảm nhận được cơn đau buốt, nhưng đồng thời, hắn ta cũng nhận ra tốc độ hồi phục nhanh chóng của cơ thể khiến vết thương dù sâu nhưng không quá nghiêm trọng như người thường.
Hắn ta ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc lạnh quét qua bóng tối. Từ những con hẻm nhỏ và các mái nhà xung quanh, hắn ta nhìn thấy có tầm mười bảy tên áo đen đang rón rén tiến về phía mình. Tất cả đều là phàm nhân, nhưng mỗi tên đều cầm một thanh đao sáng loáng, phản chiếu ánh trăng mờ. Có một tên đứng xa hơn, tay cầm cung, tên này có vẻ là xạ thủ. Chính là kẻ đã bắn mũi tên vào hắn ta.
Tên đầu sỏ, một gã to lớn với khuôn mặt dữ tợn, bước tới, thanh đao đặt lên vai, giọng điệu hống hách, đầy vẻ khinh thường: "Thằng nhóc kia! Mau giao hết đồ ra đây nếu không lão tử sẽ lột da ngươi ra, ném xác cho chó gặm!" Hắn ta cười khẩy, đám cướp còn lại cũng hùa theo, tiếng cười man rợ vang vọng trong con hẻm vắng.
Lâm Tử không nói gì. Hắn ta chỉ nhìn chằm chằm vào đám người, đôi mắt sâu thẳm lóe lên một tia sáng kỳ lạ. Trong đầu hắn ta chợt lóe lên một ý nghĩ: Nội tâm Lâm Tử: "Cứ tưởng phải tìm cách thử nghiệm, ai ngờ lại có ngay đối tượng. Có vẻ như mình đã tìm được thứ để thử nghiệm Chu Tước Thánh Thể rồi. Dù là phàm nhân, nhưng cũng đủ để kiểm tra sức mạnh mới này."
Thấy Lâm Tử im lặng, không hề có động thái chống trả, đám cướp càng trở nên hống hách và tự mãn. "Tiểu tử này chán sống rồi!" Tên đầu sỏ gầm lên, đá vào chân Lâm Tử. "Chúng mày lên đi! Giết hắn ta rồi cướp sạch! Đừng để lại dấu vết gì!"
Ngay giây phút bọn chúng đồng loạt lao lên, những thanh đao sáng loáng đồng loạt chém thẳng về phía hắn ta, Lâm Tử khẽ nhếch môi, ánh mắt lóe lên sự khinh miệt. Hắn ta không nói một lời, chỉ vận chuyển Chu Tước Thánh Thể. Một làn lửa rực rỡ đột nhiên bao quanh cơ thể hắn ta, nóng rực đến bỏng rát nhưng lại không thiêu đốt quần áo hắn. Ngay sau đó, ngọn lửa nhanh chóng biến mất, chỉ để lại một hơi nóng hừng hực lan tỏa trong không khí, khiến không gian xung quanh trở nên méo mó.
"Mở!" Lâm Tử khẽ nói, giọng điệu lạnh lùng như từ địa ngục vọng lên.
"Phập!" Một đôi cánh lửa rực rỡ, khổng lồ lại xuất hiện sau lưng hắn ta, bùng cháy dữ dội, sức nóng tỏa ra tựa như một mặt trời nhỏ hiện hữu ngay giữa đêm tối. Khuôn mặt của Lâm Tử bị che khuất bởi ánh lửa, chỉ còn đôi mắt đỏ rực ánh lên vẻ lạnh lùng và đầy sát khí. Từ đôi cánh, những tia lửa nhỏ li ti bắt đầu bắn ra xung quanh.
Đám cướp đang lao tới, nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng đó, vẻ mặt lập tức biến sắc, từ hung hăng chuyển sang lo sợ tột độ, đôi mắt mở to đầy kinh hoàng. Chúng lùi lại, run rẩy, những thanh đao trong tay như muốn rơi xuống đất. Tiếng bước chân hoảng loạn vang lên, một vài tên thậm chí còn ngã dúi dụi. Nhưng đã quá muộn.
Lâm Tử không chút do dự, không một lời nói thừa. Hắn ta vội vàng bung đôi cánh ra, tạo thành một tia nhiệt độ cực cao lan tỏa, như một ngọn sóng lửa khổng lồ tràn qua. Ngọn lửa cuồn cuộn không ngừng, nuốt chửng những tên cướp đang đứng gần hắn ta. Chúng thậm chí không kịp kêu lên một tiếng. Chỉ trong tích tắc, những tên cướp đó đã bị thiêu rụi thành tro bụi, hoàn toàn biến mất khỏi thế gian. Chỉ còn lại duy nhất tên bắn cung ở xa, đang run rẩy đến nỗi không thể nhấc nổi cung tên, ánh mắt hắn ta đầy tuyệt vọng.
Lâm Tử bay lên không trung, thân hình lướt đi trong đêm tối, lao thẳng đến chỗ tên bắn cung với tốc độ tuy không quá nhanh nhưng đầy uy lực. Hắn ta giơ đôi cánh lửa lên cao, sau đó tung một quyền bằng đôi cánh lửa của mình. Ngọn lửa bùng cháy dữ dội, nuốt chửng tên bắn cung. Trong nháy mắt, tên đó cũng bị cháy rụi, biến thành tro tàn, hòa vào màn đêm.
Sau khi giải quyết xong đám cướp một cách gọn ghẽ và tàn nhẫn, Lâm Tử nhẹ nhàng hạ xuống. Hắn ta ngồi xuống, rút mũi tên ở chân ra. Vết thương vẫn còn đó, máu vẫn rỉ, nhưng không quá sâu. Hắn ta vận chuyển Chu Tước Thánh Thể, truyền một tia lửa từ đôi cánh vào vết thương. Ngay lập tức, vết thương sâu đã dần lành lại với tốc độ đáng kinh ngạc, chỉ để lại một vệt đỏ mờ, sau đó biến mất hoàn toàn.
Nội tâm Lâm Tử: "Tốc độ hồi phục quả nhiên rất nhanh. Chu Tước Thánh Thể không chỉ giúp mình che giấu mà còn tăng cường khả năng chiến đấu và hồi phục. Sức mạnh này... thật sự đáng kinh ngạc. Sư phụ thật sự là cao nhân, đã để lại cho mình một bảo vật vô giá!" Hắn ta cảm thấy một sự tự tin mới mẻ dâng trào trong lòng.
Đêm đó, Lâm Tử quyết định không vào thành nữa. Hắn ta tìm một miếu hoang đổ nát cách xa Thành Xích Viêm để nghỉ ngơi. Miếu hoang này u ám và ẩm thấp, nhưng ít nhất cũng có thể che mưa che nắng. Hắn ta cần thời gian để suy nghĩ về những gì đã xảy ra, về sức mạnh mới của mình và về kế hoạch sắp tới. Sáng mai, hắn ta sẽ tính tiếp, với một tâm thế hoàn toàn khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com