Chương 60: Thực Lực Thật Sự
Trăng tàn như móc câu, treo lơ lửng trên màn đêm tĩnh mịch. Sương lạnh giăng kín lối về, nhuộm ướt mái tranh cũ nát. Phạm Xuyên như u hồn, lặng lẽ trượt vào căn nhà gỗ mái ngói của mình.
Nơi đây, linh khí cằn cỗi, chẳng đài cao linh tuyền, chỉ có bếp lạnh tàn tro, tiếng mẹ thở nhè nhẹ trong giấc ngủ chập chờn.
Một mảnh yên bình giả dối, che giấu dã tâm thôn thiên phệ địa của kẻ trùng sinh.
Nửa đêm canh tư.
Phạm Xuyên ngồi xuống bên đan lô lạnh lẽo, ánh mắt trầm tĩnh như giếng cổ không gợn sóng.
Hắn lật tay, ba viên Tăng Chất Đan nằm im lìm trong lòng bàn tay. Hai viên láy được từ trong Dược Cát, một viên tự tay luyện thành, khi bị Gia Lão Dược Đường thách luyện đan tại chỗ.
Chính là giờ khắc này.
Hắn ngửa đầu, nuốt trọn cả ba viên vào bụng, không chút do dự, tàn nhẫn với chính mình.
Ầm!
Dược lực hung mãnh như sóng dữ, điên cuồng càn quét đan điền. Tứ sắc hào quang bạo liệt, xé toạc màn đêm tĩnh mịch, nhuộm cả gian phòng bằng ánh sáng quỷ dị.
Ánh sáng tứ sắc cuồn cuộn trào dâng, như vạn chim quy sào, điên cuồng rót vào chín khiếu huyệt.
Chân nguyên trong không khiếu gào thét, từ tam sắc tầm thường, lột xác thành tứ sắc rực rỡ, như rồng thiêng phá kén chui ra.
Đây là nghịch thiên cải mệnh, giẫm đạp lên thiên đạo mà tiến! Tư chất trung đẳng tầm thường, nhảy vọt thành thượng đẳng ngạo nghễ!
Chỉ trong khoảnh khắc, chân nguyên ngũ sắc đã lấp đầy chín phần không khiếu, khí tức hung hãn bốc lên, như núi lửa ngủ say phun trào, muốn nghiền nát cả thế gian.
Phạm Xuyên nhắm mắt, thở ra một ngụm tr浊 khí dài đằng đẵng. Cảm giác lực lượng bành trướng, như nắm cả càn khôn trong tay, có thể nghiền nát sơn hà, thôn phệ lôi đình.
Tư chất thượng đẳng... rốt cuộc đã thành!
Kẻ tầm thường sẽ hỏi – vì sao đến giờ mới dùng?
Đáp án chỉ có hai chữ - Ẩn giấu.
Ẩn nhẫn một bước, sống lâu một bước.
Phạm Xuyên tuyệt không ngu xuẩn, đem tư chất thượng đẳng ra phô trương như kẻ điên.
Trong mắt thế nhân, hắn chỉ là kẻ tư chất trung đẳng, cố gắng giãy dụa tu hành. Nếu để lộ thiên phú nghịch thiên, hắn sẽ hóa thành con rối, bị các thế lực nhòm ngó, lợi dụng, thậm chí là bóp chết từ trong trứng nước.
Thượng đẳng tư chất, vạn người khó có một. Kiếp trước, hắn là phế vật hạ đẳng, trăm năm khổ tu mới bò lên Ngũ Trọng, chẳng khác gì con kiến hôi.
Kiếp này trùng sinh, chưa đầy một năm đã đạt Nhị Trọng sơ kỳ, lại thêm tư chất thượng đẳng nghịch thiên, quả là mộng ảo!
Hết thảy... đang đi đúng quỹ đạo tàn khốc hắn vạch ra.
Hắn không ngủ. Không cho phép mình ngủ.
Từ đêm đó, hắn điên cuồng tu luyện, không tiếc bất cứ giá nào. Mỗi ngày cắn nuốt dược lực còn sót lại, không thì điều tức luyện khí, không thì vung quyền rèn thể, không thì nung nấu bảo khí.
Ngày thứ mười.
Trong tộc phủ, tộc trưởng Phạm Lưu và gia lão truyền công, vẫn trầm mặc như đá tảng. Bọn họ không rêu rao chuyện Phạm Xuyên trình diện, không hề tiết lộ con rối tộc trưởng, càng không nhắc đến tạo nghệ Chuẩn Tông Sư.
Trong lòng bọn họ, Phạm Xuyên là quân cờ bí mật, con át chủ bài giấu trong tay áo. Bên ngoài có Mã gia, Đường gia rình rập, nội bộ lại có kẻ nhăm nhe soán vị. Chỉ có thể ẩn sâu, giấu kỹ, chờ thời cơ phản kích.
Thậm chí... trong toàn bộ Phạm gia, kẻ biết được thực lực chân chính của Phạm Xuyên, chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng mà, dù là Phạm Lưu hay Phạm Giác, đều không ngờ rằng:
Bọn họ vẫn đánh giá thấp con quái vật đang ẩn mình này.
Trong căn nhà gỗ cũ nát, mỗi đêm, ánh lửa đan lô vẫn bập bùng, tiếng kim loại va chạm vẫn vang lên khe khẽ, như nhịp thở đều đặn của tử thần.
Xa xa, trong bóng tối ngoài nhà, Viêm Đột ẩn mình như rắn độc, ánh mắt âm lãnh, gã theo dõi mọi hành tung của Phạm Xuyên. Ghi lại ánh sáng, ghi lại thời gian, ghi lại cả hơi thở và lộ tuyến di chuyển – không bỏ sót bất cứ điều gì...
____
Đêm đó.
Trong phòng, mẹ hắn ngủ say như chết. Ngoài sân, sương lạnh thấu xương.
Phạm Xuyên ngồi xếp bằng, ánh mắt rực lửa.
Trong không khiếu, chín phần chân nguyên như hồng thủy vỡ đê, điên cuồng trùng kích vào vách ngăn mỏng manh.
Rắc! Rắc rắc rắc!
Vách ngăn vỡ vụn. Không khiếu bành trướng. Chân nguyên cuồn cuộn trào vào, từ vũng bùn hóa thành suối ngọc.
Hắn đột phá – Nhị Trọng trung kỳ.
Không dừng lại!
Hắn nuốt vào một viên Phá Cảnh Đan.
Ầm!
Một cơn sóng chân nguyên thứ hai, hung mãnh hơn, điên cuồng hơn, lại va đập, lại trùng kích!
Hậu kỳ.
Toàn thân hắn run rẩy kịch liệt, mạch máu nổi lên như giun, cơ thể gồng cứng đến cực hạn, rồi từ từ bình ổn lại.
Nhị Trọng hậu kỳ – thành!
Lúc này, hắn lấy ra ba viên đan dược mua từ chợ đen sau khi Trương lão đầu đưa thêm mười ngàn nguyên thạch, ánh mắt hắn lạnh lẽo:
Đan Song Mã Lực
Đan Tượng Lực
Đan Song Tượng Lực
Lần lượt nuốt vào. Cơ bắp hắn co giật dữ dội, khí huyết sôi trào như dung nham phun trào.
Trong cơ thể, lực lượng nguyên thủy bùng nổ, mỗi một quyền đều có sức mạnh xé trời rách đất, nghiền nát càn khôn.
Nhị Trọng hậu kỳ. Sức mạnh ngang hai con voi chiến hung tàn.
Cự Linh Quyền – tầng thứ hai!
Tay đấm xuống đất, đá xanh vỡ thành ba mảnh.
Tay xé gió, không khí rít gào như dao cắt.
Đây... mới là thực lực chân chính của ta.
Con rối... chỉ là vỏ bọc bên ngoài. Bản thể cường đại, mới là căn cơ vững chắc.
Dựa vào rối, có thể thắng vài trận nhỏ. Nhưng muốn sống sót lâu dài, tranh đoạt khí vận, cướp đoạt thiên đạo, nhất định phải dựa vào chính mình!
Trong nhẫn trữ vật, còn một viên Phá Cảnh Đan.
Hắn không vội dùng.
Ổn định cảnh giới trước. Từng bước vững chắc, mới là đại trí bền lâu!
Phạm Xuyên khép mắt, toàn thân chìm vào tĩnh lặng tuyệt đối. Không một tiếng thở mạnh, không một dao động thừa thãi.
Nhưng trong không khiếu của hắn...
Chân nguyên tứ sắc vẫn âm thầm cuộn trào, như một con ác long ẩn mình dưới biển sâu, chờ ngày vùng vẫy, nuốt chửng cả bầu trời!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com