Chương 82: Lưỡi Kiếm Trong Đêm
Đêm Hạ Long phủ xuống, tựa tấm liệm vải mục giăng kín thiên địa, bóng tối dày đặc như mực đen nuốt trọn ánh sáng. Gió lạnh len qua kẽ ngói, thổi rít trong ngõ hẹp Tràng Tiền, mang theo hàn khí sắc bén như lưỡi dao cắt vào tâm thần.
Dưới vòm trời u tịch, Hạ Long Tiên Thành chìm trong tĩnh lặng, chỉ có tiếng sỏi đá lạo xạo dưới bước chân nặng nề của một thân ảnh đơn độc.
Phạm Xuyên lảo đảo bước đi, thân thể khuất trong bóng tối, như u linh lạc lối giữa nhân gian. Mỗi bước chân rơi xuống, tiếng tí tách vang lên, máu nhỏ từ mười đầu ngón tay, loang trên nền đất lạnh, đỏ thẫm như huyết của kẻ khác, chứ không phải chính hắn.
Cánh tay phải khẽ run, kinh mạch như bị dao lam xé toạc, nguyên ti từ trận đấu vừa rồi vẫn còn ám ảnh, như sợi dây vô hình siết chặt lấy đạo tâm.
Trong căn phòng nhỏ, ánh nến chập chờn, ngọn lửa yếu ớt tựa hơi thở sắp tắt. Phạm Xuyên mở hộp gỗ, lấy ra từng viên đan dược trị thương nhị phẩm, thành quả được hắn cải tiến bằng máu và mồ hôi qua hai kiếp.
Mỗi viên vào miệng, như ngọn lửa thiêu đốt nội tạng, đau đớn lan tỏa, tựa ngàn mũi châm đâm vào xương tủy. Hắn nghiến răng, không rên một tiếng, ánh mắt lạnh như băng tuyết vạn năm.
Dùng thân Nhị Trọng chống lại chiêu Họa Long Tế Nguyệt của Nguyễn Khiêm, một Tứ Trọng Thiên, nếu không nhờ con rối cổ tộc và những viên đan dược này, cánh tay hắn đã sớm phế, đạo tâm cũng tan thành tro bụi.
"Mạo hiểm như vậy..."
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua cửa sổ, nhìn về phía học xá cuối con phố, nơi ánh đèn mờ nhạt như mắt quỷ lập lòe. Sát ý lóe lên, mơ hồ mà sắc bén, tựa lưỡi đao ẩn trong bóng tối.
"...Hy vọng tên tú tài nghèo đó không khiến ta thất vọng."
Ba Ngày Sau
Trong phòng sách học xá, dưới bức tranh Vạn Cổ Long Hành uy nghiêm, Nguyễn Khiêm ngồi trầm ngâm, tay cầm chén trà đã nguội lạnh từ lâu. Ánh mắt hắn sâu thẳm, không dao động, tựa hồ đã nhìn thấu nhân quả từ ngàn năm trước. Trước mặt hắn, Trần Bình An quỳ một gối, khí thế cung kính nhưng không mất đi sự kiên định.
"Bình An, chuyện ta giao, thế nào rồi?" Nguyễn Khiêm cất giọng, trầm thấp như gió lùa qua sa mạc, mang uy áp vô hình.
Trần Bình An ngẩng đầu, ánh mắt sáng như kiếm, đáp dõng dạc:
"Thưa tiên sinh, quả thực nữ nhân đó đã xuất hiện tại giếng cũ. Nàng đang tranh đoạt truyền thừa, tiến độ... như ngoài dự liệu."
Nguyễn Khiêm khẽ gật, ánh mắt lóe lên hàn quang, như lưỡi đao vừa rời vỏ. Hắn đặt chén trà xuống, ngón tay gõ nhẹ lên bàn gỗ, mỗi tiếng vang như nhịp trống chiến, khiến không gian rung động:
"Tốt. Từ giờ, ngươi theo sát từng động tĩnh. Nếu có gì bất thường, bóp nát lá sanh. Ta... sẽ đích thân đến."
"Vâng, thưa tiên sinh!" Trần Bình An cúi đầu, thân hình lặng lẽ rút lui, như bóng ma hòa vào bóng tối.
Nguyễn Khiêm ngồi lặng, ánh mắt khóa chặt bức tranh Vạn Cổ Long Hành, nơi hình rồng uốn lượn, tựa đang gầm thét giữa mây mù.
Trong lòng hắn, sóng ngầm cuộn trào. Trần Tuyết, Hồng Minh Hội, long mạch, những mảnh ghép của một ván cờ lớn dần hiện rõ, nhưng kẻ gieo lá thư đêm ấy, vẫn là ẩn số sâu như vực thẳm.
Cùng Thời Điểm
Trên lan can ngọc lâu vắng vẻ, Phạm Xuyên đứng lặng, tay nắm chuôi kiếm gỗ, ánh mắt lạnh như băng tuyết vạn năm.
Ánh trăng bạc chiếu xuống, đổ dài bóng hình cô độc, tựa chiến thần đứng giữa thiên địa hỗn mang. Phía xa, tại bãi giếng cũ, Trần Tuyết thi triển Tử Độc Âm Ma Chưởng, âm khí cuồn cuộn như sóng thần, vừa phá ải hai, bước vào ải ba với khí thế không gì cản nổi.
"Chết tiệt..."
Phạm Xuyên nghiến răng, ánh mắt tối lại, oán khí dâng trào như ngọn lửa ma quỷ: "Năm ngày rồi, Nguyễn Khiêm vẫn chưa động thủ. Cứ thế này, ả sẽ đuổi kịp ta!"
Hắn siết chặt chuôi kiếm, ngón tay trắng bệch, như muốn bóp nát cả nhân quả. Sát ý trong lòng cuộn chảy, tựa thủy triều trước cơn bão:
"Khốn kiếp... tên tú tài thỏ đế! Không thể trông cậy được. Chỉ còn cách dựa vào chính mình!"
Hắn quay người, ánh mắt lóe lên tia kiên định sắc bén, như lưỡi đao vừa được mài qua ngàn năm.
"Ta không tin, một kẻ trùng sinh như ta, lại thua ngộ tính một ả Tứ Trọng tu sĩ!"
Những Ngày Tiếp Theo
Phạm Xuyên bỏ luyện quyền, bỏ thổ nạp, vứt hết mọi tạp niệm, dồn toàn bộ tâm thần vào kiếm đạo.
Mỗi đêm, trong căn gác nhỏ, hắn rút Ảnh Quang Kiếm, vung hàng trăm, hàng ngàn nhát, đến khi cổ tay rỉ máu, bả vai tê liệt, ánh mắt mờ đi vì kiệt sức.
Mỗi sáng, hắn xông vào không gian ải, thân thể bầm dập, miệng trào huyết, nhưng không một lần dừng lại.
Tử Độc Âm Ma Kiếm Quyết tầng một, không như công pháp hắn từng học.
Nó dồn nén mười hai đường kiếm vào một tầng duy nhất, không chia nhỏ, không diễn giải, tựa pho tượng ma thần ngàn năm bị nhét vào lòng bàn tay, bắt người vừa cảm ngộ thần uy, vừa thi triển trong cận chiến sinh tử.
Với một kẻ mới chạm kiếm đạo như hắn, đây là mê cung không lối ra, con đường máu trơn trượt, gông xiềng siết chặt não tủy.
Nếu là kiếp trước, với thời gian thong dong và kho tàng tri thức, hắn có thể từ tốn cảm ngộ, đối chiếu khẩu quyết, vẽ lại từng đường kiếm trong tâm trí.
Nhưng giờ, thời gian như lưỡi dao kề cổ.
Những kẻ ở sau hắn, Quách Từ Khanh, Từ Mạnh Được, Doãn Chí Bình, đang tiến sát tầng hai.
Chết người hơn, khi tầng ba, nơi ác nữ Trần Tuyết đang xong xáo.
Tiếng chuông giếng cũ vang ngày càng dày, như lời thúc giục từ địa phủ. Người chết trong không gian ải mỗi ngày một nhiều, máu loang đỏ đất, xác chất thành đống.
Hắn không thể dừng. Không được phép dừng.
Mỗi đêm, dưới ánh trăng lạnh, hắn luyện kiếm đến khi thân thể rã rời, máu thấm đẫm trường sam. Mỗi nhát kiếm là một lần đối mặt tử thần, mỗi giọt máu là lời thề khắc vào đạo tâm.
Trong đầu hắn, chỉ còn một ý niệm duy nhất, như ngọn lửa cháy giữa bóng tối:
"Phải nhanh hơn tất cả. Nếu không, mọi cơ duyên... sẽ thuộc về kẻ khác!"
Trong căn gác nhỏ, ánh nến chập chờn, chiếu lên bóng hình Phạm Xuyên, tựa chiến thần cô độc đối diện thiên địa.
Hắn ngồi lặng, Ảnh Quang Kiếm đặt ngang gối, ánh mắt sâu thẳm như vực.
Trận chiến với Nguyễn Khiêm, lá thư gieo vào lòng địch, mưu tính kéo Trần Tuyết xuống vực, tất cả là những nước cờ hắn đặt, nhưng chưa đủ.
Trần Tuyết, với tu vi Tứ Trọng và thiên tư kinh người, như ngọn núi chắn trước con đường của hắn.
Hắn khẽ nhếch môi, nụ cười lạnh lùng như gió đêm:
"Trần Tuyết... ngươi là sát tinh, nhưng ta là kẻ đã vượt qua tử kiếp hai đời. Cơ duyên này, chỉ có thể là của ta!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com