Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 98 99: Hồng Trần Như Mộng

Wed

Chương 98: Hồng Trần Dẫn Mộng

Sau chuyện ở Tổ Sư Đường, Phạm Xuyên trở về nhà cũ, nơi bụi bặm bám rêu, tường đá rạn nứt theo tháng năm.

Trên mái ngói loang lổ rêu xanh, một con rối hình người vận chiến giáp cổ xưa, lặng lẽ đứng canh, tay nắm một thanh kiếm phát ánh quang mờ ảo.

Chính  là Tộc Trưởng Đời Thứ Tư, con rối cổ xưa truyền thừa qua các đời, nay bị hắn chế thành một món binh khí.

Một sợi nguyên ti mảnh như tóc nối từ lồng ngực Phạm Xuyên kéo dài về phía sau, chôn trong đất, dẫn thẳng đến con rối.

Chân nguyên tam trọng như sông lớn không cạn, giúp hắn dễ dàng điều động con rối từ xa, dù là đang ngồi cũng có thể khiến nó ra tay giết địch.

Mở cửa bước vào, mẹ hắn, người đàn bà gầy gò năm xưa, đang ngồi nơi bếp, ánh mắt lo âu, gương mặt ẩn chứa nghìn điều chưa nói. Bà vội bước ra, nắm lấy tay hắn:

"Con... không sao chứ?"

Phạm Xuyên lắc đầu, mỉm cười dịu nhẹ: "Chuyện đã qua rồi. Tộc trưởng đã xử lý ổn thỏa."

Mẹ hắn run run nắm chặt lấy tay con trai. Bà biết, con mình từ lâu đã không còn là đứa trẻ ngày xưa nữa. Cái nhìn trong mắt hắn, khí thế khi bước vào cửa... đã không còn là thứ phàm nhân có thể có được. Có lẽ... từ hôm nay, hắn đã thực sự bước lên con đường của người lớn.

Đêm đó, hai mẹ con ngồi lại, chuyện trò hồi lâu. Bà hỏi hắn có định xin chức vị gì trong tộc.

Hắn chỉ cười lắc đầu: "Đã có tộc trưởng lo, ta chỉ cần biết lúc nào nên tiến, lúc nào nên lùi."

Canh ba, bà ngủ thiếp đi trên ghế. Hắn bưng bà đặt lên giường, nhẹ nhàng đắp chăn. Rồi hắn ra ngoài, đi dạo một vòng quanh nhà. Những mảnh gạch vỡ, khung cửa mục nát... từng dấu tích một đều gợi lại năm tháng gian khổ.

Sáng hôm sau, hắn dậy sớm, sửa sang lại căn nhà. Gỗ hư thì thay, ngói bể thì lợp lại. Đến chiều, căn nhà cũ kỹ đã mang dáng dấp mới không sang trọng, nhưng ấm cúng, có hơi người.

Nhưng đến đêm, khi ánh trăng lên cao, tiếng gió lạnh len qua khe cửa, lòng hắn bỗng trống rỗng đến lạ.

Mấy ngày qua, căng thẳng, giết chóc, đấu trí, thủ đoạn... khiến tâm thần hắn kéo căng như dây đàn. Giờ phút này, hắn cảm thấy... cần buông lơi một chút.

Một cái tên lướt qua tâm trí, Hạnh Hoa!

Túy Vân Các – Hồng Trần Dẫn Mộng

Gió thu se lạnh luồn qua khe cửa chạm khắc, cuốn theo hương son phấn nồng nàn, hòa quyện với ánh trăng bàng bạc hắt lên bức bình phong thêu hoa mẫu đơn.

Túy Vân Các, chốn phong lưu nức tiếng Hạ Long tiên thành, đêm nay vẫn rực rỡ đèn lồng đỏ, ánh sáng mờ ảo như khơi dậy những dục vọng ngủ quên.

Tiếng đàn tỳ bà réo rắt, xen lẫn tiếng cười kiều mị của các nàng kỹ nữ, tạo nên một khúc nhạc hồng trần không dứt.

Cuối hành lang uốn khúc, trong gian phòng nhỏ kín đáo, rèm lụa tím mỏng manh lay động, để lộ ánh đèn đỏ lập lòe.

Hạnh Hoa, mỹ nhân mười sáu xuân xanh, ngồi trước gương đồng, đôi tay thon dài chải mái tóc đen nhánh, dài tựa thác đổ.

Nàng vận chiếc yếm đào mỏng tang, thêu hoa mai vàng rực, ôm sát bầu ngực căng tròn, để lộ đường cong mê hoặc dưới lớp lụa mịn.

Váy lụa tím nhạt buông lơi, xẻ cao bên hông, phô ra cặp đùi trắng ngần, mượt mà như ngọc.

Đôi môi nàng đỏ thắm, ánh mắt long lanh như hồ thu, nhưng sâu trong đó là nỗi khao khát cháy bỏng, một ngọn lửa âm ỉ từ cái đêm định mệnh ấy, đêm nàng trao đi lần đầu tiên cho Phạm Xuyên.

Hạnh Hoa vẫn nhớ như in. Đêm ấy, dưới ánh đèn đỏ, nàng, một thiếu nữ mười sáu trăng rằm, ngây thơ và sợ hãi, đã bị hắn, một tu sĩ đầy uy quyền, chiếm lấy.

Nỗi đau ban đầu nhanh chóng hóa thành khoái lạc ngây dại, như sóng cuộn nhấn chìm nàng vào cõi mộng.

Từ ấy, nàng phát điên vì cảm giác ấy, thứ khoái cảm khiến tam hồn khô héo của nàng, một cánh hoa lạc nơi hoa lâu, như được tưới mát bởi gió xuân.

Nàng khao khát hắn, khao khát cái chạm của hắn, khao khát từng nhịp điệu khiến thân thể nàng tan chảy. Nhưng hắn rời đi, để lại nàng với nỗi nhớ nhung cồn cào, như kẻ khát nước giữa sa mạc.

Bỗng, rèm lụa khẽ động, một bóng người cao lớn bước vào. Là Phạm Xuyên, kẻ mang trong mình linh hồn trùng sinh từ kiếp trước.

Hắn vận trường sam xanh thẫm, mái tóc buộc cao, ánh mắt sắc lạnh như kiếm, nhưng khi nhìn Hạnh Hoa, lại ánh lên ngọn lửa dục vọng không thể kìm nén.

Với hắn, hồng trần chỉ là mộng huyễn, tình ái chỉ là thoáng qua. Một kẻ đã trải qua sinh tử, tranh đấu và toan tính, hắn đến đây chỉ để buông lỏng tâm trí căng thẳng, để thân thể được giải thoát khỏi những gông xích vô hình.

Nhưng hắn không thể phủ nhận, thân thể mười sáu trăng non của Hạnh Hoa, với những đường cong kiều diễm và làn da trắng ngần, là một tuyệt phẩm khiến ngay cả trái tim lạnh giá của hắn cũng phải dao động.

"Hạnh Hoa, đêm sâu, sao nàng còn ngồi đây một mình?" – Giọng hắn trầm thấp, như tiếng sấm rền, đánh thức nỗi khao khát trong lòng nàng.

Nàng quay lại, đôi môi khẽ nở nụ cười kiều mị, vừa e lệ, vừa khiêu khích: "Công tử, thiếp chỉ là cánh hoa rơi, nào dám mong ngài ghé thăm. Nhưng... tim thiếp, từ đêm ấy, chưa từng quên ngài." Lời nàng run run, mang theo nỗi nhớ nhung và dục vọng chất chứa.













Chương 98: Hồng Trần Dẫn Mộng - Hồi 2

Phạm Xuyên không đáp, chỉ bước tới, bàn tay rắn chắc nâng cằm nàng. Hơi thở hắn phả lên má nàng, nóng bỏng như than hồng, khiến tim nàng đập loạn.

"Đêm nay, ta muốn nàng chỉ thuộc về ta. Không lời hoa mỹ, chỉ thân thể nàng đáp lại ta." Hắn nói, giọng lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại như muốn nuốt chửng nàng.

Hạnh Hoa khẽ rùng mình, ký ức đêm đầu tiên ùa về. Nàng nhớ cảm giác hắn xâm chiếm, mạnh mẽ mà dịu dàng, khiến nàng vừa đau đớn vừa ngây dại.

Nàng khao khát cảm giác ấy, khao khát được hắn lấp đầy khoảng trống trong tâm hồn. Đôi tay nàng vô thức nắm lấy vạt áo hắn, như mời gọi.

Dưới ánh trăng lặng lẽ, gian phòng trong Túy Vân Các phủ một tầng sáng mờ đỏ nhạt, dịu dàng như khói sương. Rèm lụa khẽ đung đưa trong gió, che giấu những âm thanh mơ hồ khó gọi tên.

Trong không khí phảng phất hương trầm, Hạnh Hoa lặng người đứng bên hắn, ánh mắt lặng như nước. Ký ức đêm đầu tiên dần hiện về – một đêm mơ hồ mà khắc sâu, từng cái chạm, từng ánh nhìn đều khơi lên những rung động khó diễn tả.

Nàng đưa tay, nhẹ nhàng giữ lấy vạt áo hắn. Không cần lời, động tác ấy đã đủ để nói lên vạn điều. Phạm Xuyên nghiêng đầu nhìn nàng, khóe môi khẽ cong lên, ánh mắt thoáng dịu đi.

Khi bàn tay hắn lướt qua vai nàng, lớp y phục mỏng như có linh tính, từ tốn trượt xuống, để lộ làn da trắng ngần trong ánh trăng mờ. Không có gì vội vã, không có gì phô trương – tất cả nhẹ nhàng như dòng suối, êm đềm chảy qua mùa xuân đầu hạ.

Nàng run nhẹ, không rõ vì lạnh hay vì xúc cảm dâng lên từng đợt. Đôi mắt ngập nước của nàng nhìn hắn không rời, trong đó có cả sự e thẹn lẫn khát khao không thể giấu.

Hắn cúi người, hơi thở gần sát, phả lên làn da mát lành, khiến nàng bất giác khẽ nghiêng đầu, cắn môi. Mọi thứ sau đó như tan vào một màn sương dày đặc – không còn ngôn từ, chỉ còn lại những cử động mơ hồ, đan xen hơi thở, hòa thành một nhịp điệu lặng lẽ.

Không gian khép lại sau lớp rèm lụa, chỉ còn tiếng gió đêm thì thầm và ánh trăng len lén ngoài song cửa. Trên nhuyễn tháp trải lụa đỏ, thời gian như ngừng trôi.

Nàng và hắn, một bước gần hơn, rồi một bước nữa – không ai nói, nhưng cả hai đều hiểu rõ mình đang tiến về phía đâu. Mọi ranh giới tan biến. Những lần chạm gợi cảm xúc cuộn trào, dẫn dắt nàng đến nơi xa xôi, nơi chẳng có bóng tối, chỉ còn hơi ấm dịu dàng bao phủ.

Vài âm thanh khẽ vang lên giữa đêm sâu, tựa tiếng gió lùa qua cánh rừng thưa. Có lúc nàng khẽ kêu, như gọi tên một giấc mộng chưa từng kịp chạm. Có lúc chỉ là tiếng thở hòa vào nhau, nhẹ đến mức chính bóng đêm cũng không nỡ làm phiền.

Khi mọi thứ lắng xuống, hắn vẫn không rời tay. Hạnh Hoa tựa vào ngực hắn, y phục vương vãi như cánh hoa rơi, tóc xõa dài phủ xuống vai.

Nàng không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ mỉm cười – một nụ cười thật nhẹ, thật yên bình. Trong đôi mắt nàng, không còn ánh nhìn hư vô của một kỹ nữ hoa lâu, mà là ánh sáng của một người vừa tìm lại được chính mình.

"Công tử... thiếp đã sống lại... vì ngài..." – nàng thì thầm, giọng run run.

Phạm Xuyên vuốt tóc nàng, ánh mắt hắn lạnh lùng, nhưng sâu trong đó là một tia ấm áp hiếm hoi.

Với hắn, nàng chỉ là một phút buông thả, một cơn gió thoảng qua trong kiếp sống đầy toan tính. Nhưng hắn không thể phủ nhận, thân thể mười sáu trăng non của nàng, với những đường cong tuyệt mỹ và làn da mịn màng, đã khiến hắn chìm đắm, dù chỉ trong khoảnh khắc.

Hắn lấy từ nhẫn trữ vật một nhánh Sinh Cơ Thảo, xanh mượt, lấp lánh lục quang. "Đây là của nàng. Sống lâu trăm tuổi, giữ mãi sắc xuân, chờ ta trở lại."

Nàng gục vào ngực hắn, khẽ thì thầm: "Thiếp sẽ chờ... dù là mộng hay thực."

Hồng trần như mộng, dục vọng như khói. Đêm nay, Túy Vân Các chứng kiến một khúc phong tình mãnh liệt, nơi Hạnh Hoa tìm thấy ánh sáng trong bóng tối, còn Phạm Xuyên, dù lạnh lùng, cũng không thể kháng cự vẻ đẹp tuyệt mỹ của nàng. Ngày mai, mộng này liệu có tan, hay vẫn vương vấn trong lòng người?












Tiktok
Chương 98.
Sau chuyện ở Tổ Sư Đường, Phạm Xuyên trở về nhà cũ, nơi bụi bặm bám rêu, tường đá rạn nứt theo tháng năm. Trên mái ngói loang lổ rêu xanh, một con rối hình người vận chiến giáp cổ xưa, lặng lẽ đứng canh, tay nắm một thanh kiếm phát ánh quang mờ ảo, chính là Tộc Trưởng Đời Thứ Tư, con rối cổ xưa truyền thừa qua các đời, nay bị hắn chế thành một món binh khí.
Một sợi nguyên ti mảnh như tóc nối từ lồng ngực Phạm Xuyên kéo dài về phía sau, chôn trong đất, dẫn thẳng đến con rối. Chân nguyên tầng thứ ba như sông lớn không cạn, giúp hắn dễ dàng điều động con rối từ xa, dù là đang ngồi cũng có thể khiến nó ra tay giết địch.
Mở cửa bước vào, mẹ hắn, người đàn bà gầy gò năm xưa, đang ngồi nơi bếp, ánh mắt lo âu, gương mặt ẩn chứa nghìn điều chưa nói. Bà vội bước ra, nắm lấy tay hắn:
"Con... không sao chứ?"
Phạm Xuyên lắc đầu, mỉm cười dịu nhẹ: "Chuyện đã qua rồi. Tộc trưởng đã xử lý ổn thỏa."
Mẹ hắn run run nắm chặt lấy tay con trai. Bà biết, con mình từ lâu đã không còn là đứa trẻ ngày xưa nữa. Cái nhìn trong mắt hắn, khí thế khi bước vào cửa... đã không còn là thứ phàm nhân có thể có được. Có lẽ... từ hôm nay, hắn đã thực sự bước lên con đường của người lớn.
Đêm đó, hai mẹ con ngồi lại, chuyện trò hồi lâu. Bà hỏi hắn có định xin chức vị gì trong tộc. Hắn chỉ cười lắc đầu: "Đã có tộc trưởng lo, ta chỉ cần biết lúc nào nên tiến, lúc nào nên lùi."
Canh ba, bà ngủ thiếp đi trên ghế. Hắn bưng bà đặt lên giường, nhẹ nhàng đắp chăn. Rồi hắn ra ngoài, đi dạo một vòng quanh nhà. Những mảnh gạch vỡ, khung cửa mục nát... từng dấu tích một đều gợi lại năm tháng gian khổ.
Sáng hôm sau, hắn dậy sớm, sửa sang lại căn nhà. Gỗ hư thì thay, ngói bể thì lợp lại. Đến chiều, căn nhà cũ kỹ đã mang dáng dấp mới – không sang trọng, nhưng ấm cúng, có hơi người.
Nhưng đến đêm, khi ánh trăng lên cao, tiếng gió lạnh len qua khe cửa, lòng hắn bỗng trống rỗng đến lạ. Mấy ngày qua, căng thẳng, giết chóc, đấu trí, thủ đoạn... khiến tâm thần hắn kéo căng như dây đàn. Giờ phút này, hắn cảm thấy... cần buông lơi một chút.
Một cái tên lướt qua tâm trí, Hạnh Hoa!

Túy Vân Các, Hồng Trần Dẫn Mộng
Gió thu se lạnh luồn qua khe cửa chạm khắc, cuốn theo hương son phấn nồng nàn, hòa quyện với ánh trăng bàng bạc hắt lên bức bình phong thêu hoa mẫu đơn. Túy Vân Các, chốn phong lưu nức tiếng Hạ Long tiên thành, đêm nay vẫn rực rỡ đèn lồng đỏ, ánh sáng mờ ảo như khơi dậy những dục vọng ngủ quên. Tiếng đàn tỳ bà réo rắt, xen lẫn tiếng cười kiều mị của các nàng kỹ nữ, tạo nên một khúc nhạc hồng trần không dứt.
Cuối hành lang uốn khúc, trong gian phòng nhỏ kín đáo, rèm lụa tím mỏng manh lay động, để lộ ánh đèn đỏ lập lòe. Hạnh Hoa, mỹ nhân đệ nhất Túy Vân Các, ngồi trước gương đồng, đôi tay thon dài chải mái tóc đen nhánh, dài tựa thác đổ. Nàng vận chiếc yếm đào mỏng tang, thêu hoa mai vàng rực, ôm sát bầu ngực căng tròn, để lộ đường cong mê hoặc dưới lớp lụa mịn. Váy lụa tím nhạt buông lơi, xẻ cao bên hông, phô ra cặp đùi trắng ngần, mượt mà như ngọc. Đôi môi nàng đỏ thắm, ánh mắt long lanh như hồ thu, nhưng sâu trong đó là nỗi khao khát cháy bỏng, một ngọn lửa âm ỉ từ cái đêm định mệnh ấy, đêm nàng trao đi lần đầu tiên cho Phạm Xuyên.
Hạnh Hoa vẫn nhớ như in. Đêm ấy, dưới ánh đèn đỏ, nàng, một thiếu nữ mười sáu trăng rằm, ngây thơ và sợ hãi, đã bị hắn, một tu sĩ đầy uy quyền, chiếm lấy. Nỗi đau ban đầu nhanh chóng hóa thành khoái lạc ngây dại, như sóng cuộn nhấn chìm nàng vào cõi mộng. Từ ấy, nàng phát điên vì cảm giác ấy, thứ khoái cảm khiến tam hồn khô héo của nàng, một cánh hoa lạc nơi hoa lâu, như được tưới mát bởi gió xuân. Nàng khao khát hắn, khao khát cái chạm của hắn, khao khát từng nhịp điệu khiến thân thể nàng tan chảy. Nhưng hắn rời đi, để lại nàng với nỗi nhớ nhung cồn cào, như kẻ khát nước giữa sa mạc.
Bỗng, rèm lụa khẽ động, một bóng người cao lớn bước vào. Là Phạm Xuyên, kẻ mang trong mình linh hồn trùng sinh từ kiếp trước. Hắn vận trường sam xanh thẫm, mái tóc buộc cao, ánh mắt sắc lạnh như kiếm, nhưng khi nhìn Hạnh Hoa, lại ánh lên ngọn lửa dục vọng không thể kìm nén. Với hắn, hồng trần chỉ là mộng huyễn, tình ái chỉ là thoáng qua. Một kẻ đã trải qua sinh tử, tranh đấu và toan tính, hắn đến đây chỉ để buông lỏng tâm trí căng thẳng, để thân thể được giải thoát khỏi những gông xích vô hình. Nhưng hắn không thể phủ nhận, thân thể mười sáu trăng non của Hạnh Hoa, với những đường cong kiều diễm và làn da trắng ngần, là một tuyệt phẩm khiến ngay cả trái tim lạnh giá của hắn cũng phải dao động.
"Hạnh Hoa, đêm sâu, sao nàng còn ngồi đây một mình?" – Giọng hắn trầm thấp, như tiếng sấm rền, đánh thức nỗi khao khát trong lòng nàng.
Nàng quay lại, đôi môi khẽ nở nụ cười kiều mị, vừa e lệ, vừa khiêu khích: "Công tử, thiếp chỉ là cánh hoa rơi, nào dám mong ngài ghé thăm. Nhưng... tim thiếp, từ đêm ấy, chưa từng quên ngài." Lời nàng run run, mang theo nỗi nhớ nhung và dục vọng chất chứa.
Phạm Xuyên không đáp, chỉ bước tới, bàn tay rắn chắc nâng cằm nàng. Hơi thở hắn phả lên má nàng, nóng bỏng như than hồng, khiến tim nàng đập loạn. "Đêm nay, ta muốn nàng chỉ thuộc về ta. Không lời hoa mỹ, chỉ thân thể nàng đáp lại ta." Hắn nói, giọng lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại như muốn nuốt chửng nàng.
Hạnh Hoa khẽ rùng mình, ký ức đêm đầu tiên ùa về. Nàng nhớ cảm giác hắn xâm chiếm, mạnh mẽ mà dịu dàng, khiến nàng vừa đau đớn vừa ngây dại. Nàng khao khát cảm giác ấy, khao khát được hắn lấp đầy khoảng trống trong tâm hồn. Đôi tay nàng vô thức nắm lấy vạt áo hắn, như mời gọi. Phạm Xuyên cười khẽ, kéo dây yếm đào, để lớp lụa mỏng tuột khỏi vai nàng. Bầu ngực căng tròn bật ra, trắng ngần như tuyết, đầu nhũ hồng phấn khẽ run dưới ánh đèn. Hắn cúi xuống, ngậm lấy một bên, mút mạnh, khiến Hạnh Hoa ngửa đầu rên rỉ, tiếng kêu như tiếng mèo nhỏ, vừa thẹn thùng, vừa mê hoặc. Nàng cảm nhận khoái lạc quen thuộc ùa về, như gió xuân thổi qua tam hồn khô héo, khiến nàng sống lại, rực rỡ như hoa nở.
Rèm lụa buông xuống, che khuất ánh mắt tò mò của gió đêm. Phạm Xuyên đẩy nàng xuống nhuyễn tháp phủ lụa đỏ, váy lụa tím bị xé toạc, để lộ cặp đùi thon dài và nơi bí ẩn ướt át, lấp ló dưới lớp lụa mỏng cuối cùng. Hạnh Hoa cắn môi, ánh mắt mê ly, thân thể nàng như tự động uốn éo, mời gọi hắn. Hắn cởi áo ngoài, để lộ thân thể rắn chắc, cơ bắp cuồn cuộn, mang sức mạnh của tu sĩ tam trọng. Với hắn, đây chỉ là một phút buông thả, nhưng khi nhìn thân thể nàng, cặp mông tròn trịa, vòng eo nhỏ nhắn, và làn da mịn màng như ngọc, hắn không khỏi bị mê hoặc. Nàng là tuyệt mỹ, một kiệt tác khiến dục vọng của hắn bùng cháy.
Hắn kéo nàng ngồi lên đùi mình, mặt đối mặt. Chiếc yếm đào đã rơi, chỉ còn váy lụa rách rưới quấn quanh eo nàng, càng tăng vẻ dâm mỹ. Phạm Xuyên giữ chặt hông nàng, để nàng cọ sát lên dục vọng căng cứng của hắn. Mỗi chuyển động khiến Hạnh Hoa rên rỉ không ngừng, thân thể uốn éo như rắn nước, khoái lạc như sóng cuộn nhấn chìm nàng. "Công tử... thiếp... thiếp lại được sống..." – nàng thở hổn hển, ánh mắt ngập tràn hạnh phúc. Với nàng, cảm giác này là tất cả, là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tăm tối nơi hoa lâu.
Hắn lật nàng nằm sấp, kéo cao hông nàng. Váy lụa tím giờ chỉ là mảnh vải vương trên giường, để lộ cặp mông tròn trịa, trắng mịn. Phạm Xuyên vỗ nhẹ, khiến nàng khẽ giật mình, tiếng rên xen lẫn thẹn thùng. Hắn tiến vào từ phía sau, mạnh mẽ như sóng cuộn, mỗi nhịp khiến Hạnh Hoa gào khóc trong khoái lạc, móng tay cào lên lụa đỏ, thân thể run rẩy như sắp vỡ vụn. Nàng cảm nhận hắn, mạnh mẽ hơn cả đêm đầu tiên, như muốn xé tan nàng, nhưng nàng không sợ, chỉ muốn hòa tan trong hắn, để khoái cảm này kéo dài vĩnh viễn.
Tư thế lại đổi, hắn nâng nàng đứng dậy, ép nàng tựa vào bức bình phong. Một chân nàng được hắn nâng cao, váy lụa rách treo lơ lửng trên đùi, để lộ nơi tư mật ướt sũng. Hắn xâm nhập sâu, từng nhịp mạnh mẽ khiến bức bình phong rung lên, tiếng gỗ kêu kẽo kẹt hòa cùng tiếng rên dồn dập của Hạnh Hoa. Nàng ôm lấy cổ hắn, môi cắn chặt, nhưng ánh mắt đã sớm lạc vào cõi mộng, chỉ còn lại khoái lạc tràn ngập. Với nàng, đây không chỉ là nhục dục, mà là sự cứu rỗi, là ngọn gió xuân khiến tâm hồn nàng nở hoa.
Cuối cùng, khi cả hai chìm trong cao trào, Phạm Xuyên đặt nàng nằm ngửa trên nhuyễn tháp, đôi chân nàng quấn chặt lấy hông hắn. Hắn cúi xuống, hôn sâu, lưỡi quấn quýt, trong khi nhịp điệu vẫn không ngừng, dẫn nàng đến đỉnh điểm. Hạnh Hoa gào lên, thân thể cong lên như cánh cung, móng tay cào xước lưng hắn, rồi bất lực buông xuôi, chìm trong dư âm ngây dại. Nàng cảm thấy mình như được tái sinh, tam hồn khô héo giờ đây ngập tràn sức sống, như cánh hoa được tưới mát sau cơn hạn.
Đêm sâu, ánh đèn đỏ nhạt dần. Hạnh Hoa nằm trong vòng tay Phạm Xuyên, mái tóc rối bời, yếm đào và váy lụa tím giờ chỉ là những mảnh vải vương vãi trên giường. Đôi má nàng ửng hồng, ánh mắt mơ màng, ngập tràn hạnh phúc. "Công tử... thiếp đã sống lại... vì ngài..." – nàng thì thầm, giọng run run.
Phạm Xuyên vuốt tóc nàng, ánh mắt hắn lạnh lùng, nhưng sâu trong đó là một tia ấm áp hiếm hoi. Với hắn, nàng chỉ là một phút buông thả, một cơn gió thoảng qua trong kiếp sống đầy toan tính. Nhưng hắn không thể phủ nhận, thân thể mười sáu trăng non của nàng, với những đường cong tuyệt mỹ và làn da mịn màng, đã khiến hắn chìm đắm, dù chỉ trong khoảnh khắc. Hắn lấy từ túi trữ vật một nhánh Sinh Cơ Thảo, xanh mượt, lấp lánh lục quang. "Đây là của nàng. Sống lâu trăm tuổi, giữ mãi sắc xuân, chờ ta trở lại."
Nàng gục vào ngực hắn, khẽ thì thầm: "Thiếp sẽ chờ... dù là mộng hay thực."

Hồng trần như mộng, dục vọng như khói. Đêm nay, Túy Vân Các chứng kiến một khúc phong tình mãnh liệt, nơi Hạnh Hoa tìm thấy ánh sáng trong bóng tối, còn Phạm Xuyên, dù lạnh lùng, cũng không thể kháng cự vẻ đẹp tuyệt mỹ của nàng. Ngày mai, mộng này liệu có tan, hay vẫn vương vấn trong lòng người?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com