Chương 15: Ai da
Quy tắc Cửu Môn đầu tiên của tôi: gặp nguy khốn trước nhất phải tìm bạn bè mà nhờ vả. Tìm kiếm sự giúp đỡ thực ra là kỹ năng đầu tiên trên thế giới này, người có kỹ năng này, hầu như làm chuyện gì cũng xong. Mà phát huy kỹ năng này lại trước hết phải có một kỹ năng khác, đó là mặt dày. Gào tướng lên xong, tôi liền nghe thấy tiếng tách tách liên tục vang lên, là tín hiệu của Tiểu Hoa.
Xem ra Tiểu Hoa cẩn thận hơn tôi nhiều, tín hiệu vang đến từ bên trái đường giếng. Tôi một tay xách Vương Minh lên rồi bắt đầu cắm đầu cắm cổ chạy.
Khắp chung quanh toàn là tiếng móng vuốt cào vào tường gạch, đèn pin sau khi phóng điện ánh sáng liền tối đi không ít, tôi cũng không dám chiếu loạn khắp bốn phía, chỉ sợ ánh sáng sẽ thu hút hết lũ khỉ chạy qua đây.
Ai cũng biết ý nghĩa tín hiệu của Tiểu Hoa. Tiếng tách tách tách tách càng ngày càng to, chạy qua một đoạn đường giao nhau, Khảm Kiên cũng vọt ra. Mặt mũi cậu ta đầy máu, toàn là vết thương bị cào. Thấy Vương Minh bên cạnh tôi, Khảm Kiên liền xông đến đẩy cậu ta ra: “Mày chết đi!”
Vương Minh bị xô đẩy liền lảo đảo, định xông tới đánh nhau. Tôi nhảy lên chụp vào ót cậu ta, cả ba người chân tay líu quíu vào nhau, cả lũ liền ngã lộn nhào. Tôi lồm cồm bò dậy, nghe thấy đằng sau có tiếng tách tách, rõ ràng là ở sau bức tường, tôi quay đầu lại nhìn nhưng chẳng nhìn thấy gì.
Trong bóng tôi, vô số những tiếng cào tường của lũ “khỉ trong miệng” càng ngày càng gần, chúng tôi không dám phát ra bất cứ tiếng động gì, từ từ bò sang vùng bóng tối bên kia.
Tôi nghe thấy tiếng hít thở, nhấn đèn pin chiếu một cái, liền thấy Tiểu Hoa và nhóm thủ hạ của Vương Minh đang núp trong một góc, trước mặt chất đống vò rượu và gạch vỡ làm thành một lá chắn, lá chắn này đã chặn hết cả toàn bộ lối đi, tưởng như là một bờ tường. Trên bờ tường ấy có rất nhiều những lỗ hổng, trông như những lỗ châu mai của một tòa lô cốt, thủ hạ của Vương Minh đều mang theo súng tự chế, bày thế trận chờ địch.
Tôi qua đó, dời một vò rượu đi, tạo thành một cái lỗ chó có thể chui vào trong góc. Chúng tôi rón ra rón rén bò qua cái lỗ chó ấy vào bên trong “lô cốt”, liền phát hiện ra, cái ổ này của bọn họ chính là một miệng giếng, có người đang lấy từng vò rượu ở trên xuống dưới, chất thành đống ở hướng lũ khỉ xông tới, khiến lối đi hoàn toàn bị chặn mất, như vậy có thể vừa phòng ngự vừa có thể tạo một lối thoát ra ngoài.
“Phía trên có chim.” Tôi dùng khẩu hình nói, ý là đi ra ngoài còn chết nhanh hơn, người ta là không lực đó. Tiểu Hoa cũng dùng khẩu hình trả lời: “Hoa Dung Đạo.”
Tôi lập tức hiểu ngay. Bọn tôi không phải muốn ra ngoài, mà chỉ là muốn vào một đường giếng dựng đứng, sau đó lấp kín đường giếng dưới đáy, lũ “khỉ trong miệng” muốn đục khoét những vò rượu để chui vào thì phải mất thời gian, cứ cho là chui vào được đi thì cũng không thể cả đống cùng ập tới như ở trong đường giếng được, như thế bọn tôi có thể tiêu diệt từng phần từng phần.
Mà lũ chim mặt người cũng không thể chui xuống miệng giếng này được, chúng không xòe cánh ra được. Lũ này chuyên hoạt động về đêm, chúng tôi chỉ cần chống đỡ đến bình minh là an toàn. Đang nghĩ ngợi, một tên đồng bọn của Vương Minh đã nổ súng. Tiếng súng vang lên đinh tai nhức óc, cả lũ rụt hết cổ lại. Tôi nhòm ra ngoài qua một lỗ châu mai, trong ánh lửa, vô số ánh sáng xanh lòe lòe chớp nháy, tất cả đều là ánh mắt của lũ khỉ, chắc là bị tiếng súng làm giật mình.
“Mấy cậu có bao nhiêu đạn?” Tôi vội hỏi.
“Sáu viên!”
“Mười viên!”
“Bốn viên!”
“Chín viên!”
Tôi quay sang Vương Minh: “Đã mang súng rồi mà không chuẩn bị nhiều đạn lên chút à?”
“Vốn mang theo rất nhiều đạn, sau lúc ở trong rừng bắn lợn rừng, phát hiện ra toàn bộ đều là hàng giả, vốn là toàn đạn lép, chỉ có bao đạn hồi đầu cho bọn tôi dùng thử mới là thật.” Vương Minh ấm ức nói: “Bọn tôi đành chia bao đạn đấy ra.”
“Giỏi thật.” Tôi dở khóc dở cười, nhìn Khảm Kiên. Khảm Kiên gật đầu, vạch áo khoác cộc tay của mình ra, bên trong là những bao đạn thiết kế đặc biệt, toàn bộ là đủ các loại đạn. “Hơn 2000 viên, vậy là đủ rồi, nếu thực vẫn còn thiếu, cứ dùng mảnh sứ vỡ cũng thế.” Nói đoạn, cậu ta giương cao giàn ná của mình, hóa ra giàn ná còn được gia cố thêm inox, sau đó cậu ta rút ra từ bên hông một sợi thun màu đỏ, cởi sợi thun vàng trước đó ra rồi buộc sợi thun đỏ vào ná.
Khảm Kiên thuộc đạn cung thế gia, từ bé đã luyện dùng cung dùng ná, lực cánh tay kinh người. Sợi thun của ná nhà bọn họ có ba loại màu, thun vàng để bắn chim, uy lực bình thường. Thun đỏ, lực tay người thường căn bản kéo không nhúc nhích, bắn một viên đạn sắt ra có thể bắn vỡ đầu lâu người. Mà thun màu đen, cho đến nay tôi chưa bao giờ thấy cậu ta dùng, chắc là có tác dụng đặc biệt nào đấy.
Tôi cầm dao còn Tiểu Hoa cầm côn ở phía trước, chẳng biết từ bao giờ tôi đã trở thành lính đánh giáp lá cà rồi, đúng là thói đời đổi thay.
“Đông gia, cầm đèn giùm em.” Khảm Kiên chiếm một lỗ châu mai, khe khẽ nói.
Tôi đi đến trước một lỗ châu mai, lấy bàn tay che đèn pin, đến khi đèn pin nhắm vào đúng lỗ châu mai rồi, bất ngờ bỏ tay ra.
Trong nháy mắt đường giếng bị chiếu sáng bừng lên, con “khỉ trong miệng” đầu tiên cách lô cốt bọn tôi có hơn bốn mét, tất cả mọi người đứng sau lỗ châu mai bắt đầu nổ súng, bắn đến một nửa liền nghe “vù” một tiếng giống như tiếng máy bay xé gió, đầu lũ khỉ đó vỡ tung thành sương máu, toàn bộ đã bị bắn nát.
Tất cả mọi người nhìn về phía Khảm Kiên, liền thấy Khảm Kiên động tác lưu loát như nước chảy mây bay, tay buông ra trong một chớp lướt xẹt qua quần áo là đã có một viên đạn sắt ở trong tay, sợi thun đàn hồi bắn lại cậu ta liền tiện tay giữ lấy, lại mở lồng ngực, tay móc tay kéo, mỗi lần đều có một tiếng rít vang lên. Đạn xẹt qua lỗ châu mai làm rung rung cả mấy vò rượu bên cạnh, như huýt sáo vậy, sau đó nghe thấy ở xa xa có tiếng khỉ rú lên thảm thiết.
Nhưng vẫn chẳng ăn thua. Tiếp đấy, chúng tôi liền thấy ít nhất là mấy trăm con “khỉ trong miệng” từ trên trần nhà, trên vách tường, điên cuồng bổ nhào đến đây.
Tôi không có cách nào tưởng tượng được cái tình cảnh này, trong nháy mắt tất cả mọi người nổ súng, nhóm “khỉ trong miệng” đầu tiên bị bắn bay vào trong đống khỉ, nhưng vẫn không chút ngăn trở tốc độ xông đến của chúng. Trong nháy mắt, hơn mười con khỉ đã vọt vào đến khoảng cách bốn mét rồi. Đợt nổ súng thứ hai lại bắn bay toàn bộ chúng. Như là cùng lúc, thậm chí còn không kịp nhìn thấy xác bọn chúng rơi xuống đất, một đống khỉ còn nhiều hơn lại xông tới.
Tất cả súng bắt đầu bắn đùng đùng điên cuồng. Bọn khỉ đụng phải tường lô cốt, mấy vò rượu bên ngoài bắt đầu bị đạp vỡ, rơi xuống.
Tất cả đạn hầu như đã bắn hết sạch trong vòng có 30 giây. Chỉ thấy máu thịt văng tung tóe, căn bản chẳng cần ngắm bắn. Khảm Kiên một tay 3 viên đạn cùng lúc bắn ra, tần suất kéo cung cũng đến cực hạn. Tôi nhìn bức chắn lung lay sắp đổi, rống to với Tiểu Hoa: “Không chống đỡ nổi rồi!”
Tiểu Hoa nhìn phía trên Hoa Dung Đạo, dùng côn chống mạnh một cái, trực tiếp nhảy lên trên, hai chân đạp ở hai bên thành giếng, chìa tay xuống dưới: “Lên trước, vừa đánh vừa lùi!”
Bọn Vương Minh đều bò vào trong đường giếng. Một con “khỉ trong miệng” bò vào trong theo đường lỗ châu mai, nhằm về phía Khảm Kiên. Con dao trong tay tôi xoay một vòng, ném bay ra chém đứt con khỉ. Khảm Kiên móc ra mấy cái bọng đái lợn, kéo cung bắn một cái, bọng đái nổ tung, bọt nước văng tung tóe, mùi xú uế xông đến tận trời.
Tôi rút ra một con đại Bạch Câu Thoái khác, rồi rút con dao lúc nãy ném đi, song đao phòng ngự, gào to hơn: “Cái quỷ gì thế?!!!”
“Nước đái gấu!” Một con “khỉ trong miệng” khác lại bò vào qua lỗ châu mai, trực tiếp bổ nhào vào mặt Khảm Kiên, cậu ta dùng giàn ná ghìm lấy giựt con khỉ xuống. Cùng lúc ấy, tất cả các lỗ châu mai đều bắt đầu ních đầy lũ khỉ, cứ như là bóp kem bơ ấy, loáng cái đã nhảy lên năm con. Tôi tiên lên chém trúng hai con, rồi bản thân lập tức bị bổ nhào vào. Tôi bò dậy, xoay người đá một phát, đá Khảm Kiên lăn vào trong giếng, lập tức có sáu bảy cái tay duỗi xuống kéo Khảm Kiên lên trên. Tôi đứng dậy, cũng theo đó trèo lên. Khảm Kiên bắn một phát đạn về phía một vò rượu bên trong lô cốt. Toàn bộ lô cốt lập tức rúng động một cái, bắt đầu đổ sụp xuống cái khe bên dưới chúng tôi, rất nhanh, miệng giếng dưới đáy đã bị lấp kín mít.
Vẫn còn có thể nghe thấy tiếng đập điên cuồng ở ngoài, nhưng âm thanh trở nên không quá rõ ràng, tất cả bọn tôi thở phào một hơi.
Đá phiến phía trên và các vò rượu còn chưa dọn dẹp xong hết, thành ra cả phía trên phía dưới chúng tôi đều có lớp che chắn.
Tôi nhìn Vương Minh, Vương Minh cũng nhìn tôi, hai người đều quá mệt mỏi, tôi quay đầu nhìn Tiểu Hoa, bỗng nhiên, toàn bộ giếng đều chấn động, dường như có con quái vật gì khổng lồ đập vào đống tắc nghẽn dưới chân chúng tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com